[MINH HUỆ 15-01-2016] Con xin kính chào Sư phụ!

Kính chào các đồng tu!

Năm 2012, chồng tôi đọc tin về nạn mổ cướp tạng từ học viên Pháp Luân Công. Tìm hiểu ra, anh biết được rằng Pháp Luân Công có tác dụng tốt với sức khỏe. Anh thử tự tập Bài công pháp số một theo băng hình của Sư phụ. Khi đó tôi đang học một môn thiền khác và muốn rủ anh cùng tập môn của mình. Anh từ chối nên tôi thử tìm đọc các tài liệu Pháp Luân Công để có cách hướng anh qua cùng tập môn của mình. Tôi đọc Bài giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân, đến đoạn:

“Việc tu luyện chân chính đều dựa vào cái tâm của chư vị mà tu; chỉ cần chư vị có thể tu, chỉ cần chư vị có thể tu một cách vững bước tinh tấn và kiên định, thì chúng tôi sẽ dẫn dắt chư vị như là đệ tử.”

Chữ “tâm” ấy khiến tôi xuất niệm tu Đại Pháp. Lần đọc ấy đã kết nối tất cả hiểu biết và kinh nghiệm mà tôi tích lũy từ thuở nhỏ, cho tôi những lĩnh hội mới và thay đổi thế giới quan. Kể từ đó, tôi chỉ có một mong muốn là có thật nhiều thời gian để học Pháp và tu luyện.

1. Tu luyện hóa giải mâu thuẫn trong gia đình

Ngay khi tôi đắc Pháp, chồng tôi chuyển sang diễn vai phản diện, dường như là sự an bài để tôi tu luyện. Khi đó, tôi còn chưa biết gì về cuộc bức hại hay chân tướng Đại Pháp nên không biết giải thích ra sao. Tôi chỉ biết rằng Pháp này rất tốt và tôi sẽ tu luyện bất kể ai nói thế nào. Tuy nhiên, tâm hoan hỉ cùng quan niệm cố hữu về tu luyện trong tôn giáo đã khiến tôi trở nên cực đoan. Tôi vốn là người chu toàn với gia đình, giờ lại thờ ơ, xa cách, lầm tưởng rằng đó là buông bỏ tình. Chồng tôi vốn là một người tốt, khi đó vì sự cực đoan của tôi mà trở nên thô lỗ, còn phỉ báng Sư phụ, rồi anh chuyển ra ở riêng và đòi ly dị. Mẹ tôi vì thế mà sinh ra u uất, thường ‘vô cớ’ nổi cáu với tôi và phản đối tôi tu luyện. Một số họ hàng nghe từ mẹ tôi cũng hiểu sai về Đại Pháp.

Một lần, mẹ hét lên với tôi: “Tu mà ích kỷ thế à!” Tôi bừng tỉnh: Sư phụ giảng phải phù hợp tối đa với người thường, sao tôi lại đi trệch đường để gây tổn thất cho Đại Pháp thế này.

Lần đó, chồng tôi đưa các con đi chơi, tôi có cơ hội đến điểm học Pháp nhóm lần đầu tiên. Hôm đó học đúng Bài giảng thứ sáu, tôi có những thể ngộ sâu sắc về mâu thuẫn với ái nhân. Khi ra về, tôi không lấy được xe vì không hiểu sao lại quên không lấy vé từ lúc gửi xe. Tôi giải thích thế nào cũng không được. Anh bảo vệ kiên quyết: “Chỉ có về nhà lấy giấy tờ thì mới được lấy xe!” Tôi nhận ra tất cả là điểm hóa của Sư phụ. Vậy còn chần chừ gì nữa: Về nhà… mình phải bắt đầu lại từ vạch xuất phát, đi cho chính lại từ đầu!

Tôi đề nghị chồng trở về nhà để mọi người trong gia đình không bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Tôi cố gắng điều chỉnh bản thân, làm tốt trách nhiệm và dung hòa các mối quan hệ trong gia đình. Tôi tham gia những dịp tụ họp gia đình khi có thể và nhân cơ hội đó để chia sẻ những thể ngộ của tôi về Pháp mà người thường có thể lý giải được, giảng chân tướng về cuộc bức hại cũng như những sai lầm của tôi và việc Đại Pháp đã giúp tôi khắc phục sai lầm đó như thế nào.

Đến giờ, gia đình tôi và họ hàng đã hiểu Đại Pháp là tốt. Mẹ tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân. Không khí gia đình trở nên hòa ái và mẹ tôi còn tự nguyện giúp chăm sóc con cái. Chồng tôi không còn phản đối việc tu luyện của tôi nữa nhưng anh chưa minh bạch chân tướng. Mỗi khi tôi đề cập đến Pháp Luân Công là anh nói không muốn nghe. Đôi khi, các con tôi rất thích xem hình Sư phụ và chơi hoa sen, thích nghe các câu chuyện về tiểu đệ tử thì anh đều ngăn cản và mắng chúng. Gần đây, anh được điều chuyển phải đi công tác thường xuyên hơn. Tôi biết đó là Sư phụ an bài để các con có điều kiện học Pháp. Đôi khi anh vẫn gây chuyện với tôi và tôi nhận ra mình vẫn còn mâu thuẫn giữa tâm tranh đấu và chấp trước thân quyến.

2. Chứng thực Pháp tại nơi công sở

Một lần tôi muốn gửi email thỉnh nguyện chữ ký cho các đồng nghiệp nước ngoài ở cơ quan. Do quy định không được dùng email công việc để gửi những nội dung ngoài công việc nên tôi quyết định soạn một email giảng chân tướng để xin phép giám đốc cơ quan trước. Vị giám đốc này là người nước ngoài và đã từng công tác tại Trung Quốc nhiều năm. Như vậy, nếu không được gửi rộng ra thì ít nhất tôi cũng giảng chân tướng được cho cá nhân bà và chứng thực rằng người tu Đại Pháp không giống như tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Bà tuy không đồng ý để tôi vượt qua quy định của cơ quan nhưng có lẽ cũng đã minh bạch chân tướng nên thường hỗ trợ tôi trong những khó khăn sau này.

Mấy tháng sau, bộ phận của tôi tái cơ cấu nhân sự. Trưởng bộ phận thông báo vị trí của tôi bị cắt 50% mặc dù tôi là thành viên cốt cán của bộ phận. Tôi đứng trước nguy cơ bị mất việc nhưng cảm giác lúc đó rất bình thản, tôi biết đó là khảo nghiệm. Sau đó vài tuần, giám đốc đề nghị sử dụng 50% khuyết của tôi để tôi phụ trách một dự án. Dự án này là điều kiện để tôi tiếp xúc với đồng nghiệp ở các bộ phận khác trong cơ quan và cả đồng nghiệp Trung Quốc.

Làm việc cho hai bộ phận khác nhau khiến tôi bận rộn hơn rất nhiều. Những lúc bị dồn ép nhiều việc, tôi lo lắng sẽ không còn thời gian làm hạng mục. Trưởng bộ phận cũ vốn là đồng nghiệp ngang cấp và có định kiến với tôi. Ban đầu, cô ấy thường không hợp tác, quy chụp trách nhiệm và chỉ trích tôi trong các cuộc họp nhóm. Có những lúc tâm tranh đấu nổi lên, tôi bám cứng vào giả tướng và tranh luận với cô ấy. Lần này qua lần khác, tôi nhận ra chấp trước của mình nhưng vẫn không trừ dứt được. Tôi tự trách bản thân khi rớt quan tu tâm tính.

Tại Pháp hội Úc châu năm 1999, Sư phụ giảng:

“Tôi vẫn thường nói rằng, một người tu luyện chính Pháp, trước tiên chư vị phải làm được đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Thế thì tại sao mọi người khi gặp mâu thuẫn trong tu luyện, tại sao không phóng hạ tâm đó được? Khi người khác nói lời khó nghe, tại sao chư vị không vui? Khi chư vị không vui, chẳng phải trong tâm chư vị đang chối bỏ một cơ hội tu luyện và đề cao ư? Chẳng phải chư vị chỉ đang tìm kiếm những thứ vui vẻ giống như người thường sao? Thế thì chư vị chẳng phải là người thường sao?! Lúc đó, chư vị nên nghĩ, “Sao mình lại không vui? Khi người khác chỉ trích mình, mình lại trở nên không vui – mình đang cầu điều gì chăng? Thế nhưng khi mong cầu người khác đối tốt với chư vị và sống một cách thoải mái nơi người thường, thì chư vị đề cao thế nào đây? Cho nên chư vị không đề cao được. Chư vị phải chân chính phóng hạ những thứ đó – những chấp trước mà người thường không buông bỏ được.”

Một lần đọc bài chia sẻ của đồng tu trên Minh Huệ, đồng tu đã nhìn thấy Sư phụ chịu đựng đau đớn thay cho đồng tu khi bị bức hại trong tù. Chi tiết đó đã khiến tôi bật khóc, tôi thầm nói: “Sư phụ, con sẽ buông bỏ tất cả!” Sau đó, tôi nhận ra những chấp trước đằng sau cái mong muốn dành nhiều thời gian để làm hạng mục là tâm ích kỷ và giữ thể diện ẩn giấu rất sâu và tôi quyết tâm tu bỏ. Gần đây, cô ấy đã cởi mở và tôn trọng tôi nhiều hơn. Cô ấy cũng nhận thấy sự thiện lương và chân thật của tôi. Điều đó thể hiện trong cách cô ấy đưa ra lý do để thuyết phục tôi làm một việc gì đó theo ý của cô ấy.

3. Tín Sư tín Pháp khi đối diện với quan nghiệp bệnh

Từ nhỏ tôi đã nghĩ cơ thể con người có khả năng tự chữa lành bệnh. Bởi vậy, tôi hầu như không dùng thuốc mỗi khi ốm dù cho người lớn có đưa thuốc cho tôi. Khi bước vào tu luyện, tôi tự nhủ mình chẳng sợ nghiệp bệnh nào hết, trừ phi nó biểu hiện trên mặt. Những biểu hiện bệnh và đau đớn trên thân thể tôi đều qua đi nhanh chóng. Tuy nhiên, khi các nốt mụn mọc khắp mặt và không chịu rời đi, tôi vô cùng khó chịu. Tôi trở nên ngại tiếp xúc với mọi người và lo nghĩ liệu họ sẽ nhìn nhận về Đại Pháp thế nào đây khi tu Đại Pháp mà lại có diện mạo như vậy. Tôi tìm mọi cách để che giấu những nốt mụn. Ngộ tính kém còn khiến tôi tìm đến thuốc đông y nhưng càng bôi càng tệ. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi tiêu trừ nghiệp bệnh này để không ảnh hướng đến việc hồng Pháp.

Sư phụ giảng trong kinh văn “Nhận thức tiếp nữa, Tinh tấn Yếu chỉ”:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.”

Tôi quyết định vứt bỏ thuốc, không để ý đến những nốt mụn và cứ làm những gì cần làm. Tôi hướng nội nhiều hơn nữa và nhận ra chấp trước thể diện. Sau đó tôi cảm nhận được một luồng lực mạnh mẽ thường xoay chuyển trên mặt. Một tuần sau, mặt tôi đã mịn màng trở lại.

Sau đó, tôi tự nhủ: mình đã bỏ lỡ cơ hội vượt quan; nếu Sư phụ cho mình cơ hội đi lại quan này thì mình đã biết vượt quan thế nào rồi. Cái niệm bất chính này khiến nghiệp bệnh quay trở lại chỉ sau đó vài tháng. Tôi hướng nội: chính là tâm lo sợ và vẫn là chấp trước thể diện! Tôi cố gắng không để ý đến chúng, nghiệp bệnh đã đỡ phần nào, nhưng tôi vẫn chật vật với quan này. Quả là một chấp trước lớn! Tôi càng hiểu tu luyện là cực kỳ nghiêm túc.

4. Giảng chân tướng cho người hữu duyên

Vốn công tác bận rộn và con nhỏ, tôi không có điều kiện ra ngoài thường xuyên nên cầu xin Sư phụ cho tôi cơ hội giảng chân tướng qua mạng. Niệm vừa xuất, mấy hôm sau, tôi được tham gia hạng mục làm kênh truyền thông. Tôi cố gắng thu xếp và tận dụng mọi thời gian trống để hoàn thành tối đa trách nhiệm của mình. Đôi khi gặp phải lĩnh vực ngoài phạm vi hiểu biết, tôi tra cứu các nguồn tham khảo để đảm bảo chất lượng công việc tốt nhất có thể, tránh mất thời gian của người điều phối.

Tôi giảng chân tướng và hồng Pháp khi có dịp cho họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, đối tác và những người có duyên nhưng tự thấy hổ thẹn vì số lượng chưa được nhiều. Tôi hiểu rằng môi trường và tình huống ở Việt Nam khác biệt rất lớn so với Trung Quốc nên cần có cách tiếp cận phù hợp với người Việt, song cách làm này thường cần khá nhiều thời gian. Tôi thường bắt chuyện rồi đan xen giảng chân tướng để người nghe tiếp nhận một cách tự nhiên. Họ thường lắng nghe và sau đó bày tỏ sự đồng tình. Khi đó, tôi mới tặng lại tài liệu để họ tìm hiểu thêm. Những người sau khi nghe chân tướng thường có thái độ vui mừng và cởi mở như nói chuyện với người quen. Tôi hiểu rằng đó là do họ đã minh bạch chân tướng.

Trước đây, tôi từng ngại các chuyến công tác vì sau mỗi lần đi như vậy sẽ rất bận khi trở về, tôi sợ ảnh hưởng đến việc thứ ba của đệ tử Đại Pháp. Sau đó, tôi nhận ra đó là cơ hội cho tôi gặp những người hữu duyên. Một lần đi công tác, tôi gặp đồng nghiệp người Trung Quốc. Tôi trò chuyện và bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại và vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi không dồn hết vào một lần mà rải ra giảng một cách tự nhiên trong nhiều dịp của ngày hôm đó. Hôm sau, đồng nghiệp này nói khi gặp tôi trong bữa sáng rằng đêm hôm ấy, cô ấy bị đau lưng khủng khiếp rồi chuyển sang đau bụng, sau đó cô bị miệng nôn trôn tháo nhưng đến sáng thì hết hẳn. Tôi mừng cho cô ấy đã minh bạch chân tướng và được Sư phụ thanh lọc thân thể.

Cả khi đưa gia đình đi chơi xa, tôi cũng gặp và giảng chân tướng cho những người có duyên khác. Tôi tin rằng đó đều là Sư phụ an bài để tôi tu luyện và làm các việc của một đệ tử Đại Pháp trong khi phù hợp với người thường.

Trên đây là những thể ngộ tại tầng thứ sở tại của tôi, xin từ bi chỉ ra những thiếu xót.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập!


Đăng ngày 15-01-2016;

Share