Bài viết của Tianyu, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung quốc

[MINH HUỆ 09-03-2008]

8. Sự che chở của Sư phụ (tiếp theo)

Sau đây là kinh nghiệm thứ hai của tôi về một thứ gì đó mà muốn lấy mạng của tôi. Một đêm vào khoảng nửa đêm, mẹ tôi kêu tôi thức dậy phát chính niệm. Sau khi tôi trả lời mẹ tôi rằng tôi sẽ phát, tôi lại ngủ tiếp với một đầu óc u tối. Trong giấc mơ của tôi, tôi bước vào một căn phòng rất lớn, giống như một nhà thờ. Bên trong hoàn toàn tối đen. Tôi cảm thấy hơi sợ. Một ngọn gió lạnh lẽo thình lình thổi về hướng tôi; tôi phát run vì cái lạnh thình lình. Tức thời sau đó, nhiều con ma nữ xuất hiện, và chúng la lớn là chúng sẽ giết tôi. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống với hai chân vắt kiết già và bắt đầu phát chính niệm. Nhìn thấy thế, các con ma cười như điên trong khi chúng tiến đến gần tôi.

Chúng liên tục xâm nhập vào cơ thể tôi; nó rất đau đớn. Tôi lớn tiếng niệm khẩu quyết: “Pháp Chính Càn Khôn, Tà Ác Toàn Diệt “. Sau đó tôi nhìn thấy một luồn ánh sáng đến từ trời, và nhiều thiên tướng xuống. Người lãnh đạo các thiên tướng là Tôn Ngộ Không. Tôi cảm thấy hết sức vui sướng nghĩ rằng, “Các ngươi dữ tợn như vậy. Bây giờ các ngươi hết đời rồi.” Nhưng, Tôn Ngộ Không đến bên tôi và hỏi tại sao tôi gọi họ. Tôi nói, “Tiêu trừ tà ác!” Tôn nói, “Ngoài ngài và chúng tôi ra, chúng tôi chẳng thấy có gì khác cả.” Tôi cảm thấy lo lắng, nói rằng, “Chư vị không thấy các con ma đó sao?” Họ nói, “Ngoài bàn ghế này, chúng tôi không thấy gì cả.” Sau khi nói xong, Tôn Ngộ Không dẫn các thiên tướng rời đi.

Tôi tuyệt vọng. Các con ma cười nhạo tôi, và chúng trở nên rất thích thú. Tôi nghĩ rằng các con ma nhất định phải sợ ánh mặt trời; vậy mọi điều sẽ tốt đẹp một khi tôi mở cửa và để cho ánh nắng vào. Các con ma hình như biết được tư tưởng của tôi, vì vậy chúng mở cửa cho tôi, nói rằng tôi có thể tự mình nhìn ra bên ngoài. Tôi nhìn ra ngoài và ngạc nhiên. Tôi thấy rằng bên ngoài phòng, có nhiều người đi đi lại lại. Nhưng bầu trời đen tối như mặt trời đã lặn. Các con ma nói rằng không có mặt trời gì cả. Tôi thình lình hiểu ra rằng đây chính là thế giới của tôi. Vì tôi không tinh tấn, thế giới của tôi đã trở thành đen tối như vậy. Tôi cảm thấy buồn quá và tôi thậm trí không có ý tưởng phát chính niệm, nên tôi để cho các con ma đi đi lại lại tự do xuyên qua cơ thể tôi.

Một trong các con ma hỏi, “Tại sao ngươi không đi ‘làm sáng tỏ sự thật’?” Tôi nói với một giọng nói không rõ ràng, “Tôi sợ bị bắt.” Tất cả các con ma đều bắt đầu chế nhạo tôi, “Tại sao các đệ tử Đại Pháp khác không sợ? Các thế giới của họ phát ra ánh sáng và rất sáng sủa. Chúng tôi không dám đến các nơi đó.” Nghe điều đó, tôi quì xuống đất hối hận. Cả cổ họng của tôi cũng đầy các con quỉ. Các con quỉ chung quanh cười tôi lớn tiếng, “Hãy xem ngươi vui mừng biết mấy khi ngươi phát chính niệm một phút trước đây. Bây giờ ngươi không còn anh hùng nữa.” Tôi nói một cách khó khăn, “Tôi không cần biết tôi có anh hùng hay không!” Chúng cùng nhau hỏi tôi, “Ngươi ước muốn gì?” Tôi nói không ngần ngừ, “Tôi chỉ muốn các chúng sinh được bình yên!”

Ngay sau khi tôi nói ra những lời ấy, tôi nghe rất nhiều tiếng thở dài đến từ chung quanh tôi. Sau đó, sự tăm tối bắt đầu biến mất. Xem như bề mặt của bức tường đang rớt xuống từng mảnh từng mảnh, và những tia ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào. Té ra các bức tường chung quanh không có thật. Chúng trống không. Các bức tường trước đây là đầy những thứ đồ đen tối, nhơ nhớp khiến cho gian phòng rộng đen tối như vậy. Các tiếng thở dài mà tôi vừa nghe hồi nãy đã tạo ra các chấn động khiến cho các đồ dơ bẩn này rơi xuống. Chỉ lúc bấy giờ tôi mới nhìn thấy rõ. Các con quỉ bắt đầu trở nên hoảng hốt. Một dấu ánh sáng xuất hiện trước tôi và càng lúc càng lớn. Tôi nhìn thấy ánh sáng đó không phải ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài; nó là một ánh sáng chói lọi màu vàng. Nơi nào mà ánh sáng đi đến, tà ác tức thời bị tiêu trừ. Tức thời sau đó, một gương diện rất quen thuộc và từ bi xuất hiện bên trong ánh sáng. Một khi tôi nhìn thấy hình ảnh đó, tôi khóc lớn lên. Tôi biết đó là Sư phụ đã lại đến cứu tôi.

Khi hình ảnh của Sư phụ càng trở nên sáng tỏ, tôi nhìn thấy cũng có nhiều người khác với Sư phụ. Giống như họ không thích sự dơ bẩn và không muốn đi vào. Sư phụ nhìn chung quanh một cách buồn bã. Sau đó Sư phụ bắt đầu dẹp đi bụi bậm và màng nhện với đôi tay của Ông. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận; tôi cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy Sư phụ. Tôi sau đó tỉnh dậy. Sau khi tôi tỉnh dậy, tôi nhẹ nhàng đi nhìn xem cái gian phòng rộng với Thiên mục của tôi, và tôi thấy một bàn tay vĩ đại đang tiêu trừ các đồ dơ bẩn đó. Nước mắt tôi lại chảy. Tôi tồi tàn như thế, nhưng Sư phụ từ bi như vậy đối với tôi!

9. Dùng Chính Niệm khi cơ thể bị bức hại

Khi chúng ta có khiếm khuyết to lớn, hoặc khi chúng ta không tu luyện tinh tấn trong một thời gian lâu, hình như dĩ nhiên cho tôi là chúng ta sẽ có thể cảm thấy các chúng tà ác tấn công cơ thể chúng ta. Điều này có thể xảy ra phần lớn trong những vùng của cơ thể chúng ta nơi mà chúng ta trước đây có bệnh. Nhiều học viên kinh nghiệm điều này có thể đã cảm thấy rằng đó là tiêu trừ nghiệp bệnh, và họ sẽ có thể vượt qua bằng cách chịu đựng. Kỳ thật, vì Chính Pháp đã đạt đến giai đọan cuối, rất ít khi chúng ta còn gặp tình trạng tiêu trừ nghiệp bệnh (trừ đối với những học viên mới). Phần đông, các đau đớn thể chất của chúng ta là tạo bởi các con lạn quỉ tà ác.

Vì tôi không cố gắng nhiều làm sáng tỏ sự thật với người ta, tôi thường trải qua sự đau cổ. Tôi hiểu đó là một sự phản ánh của sự bức hại chống tôi mà mang đến bởi các lực tà ác nơi các không gian khác. Khi tôi không học Pháp trong hai ngày, tôi sẽ luôn bị ho. Nhưng một khi tôi phát chính niệm, các triệu chứng sẽ biến mất.

Giống như các thế lực tà ác không bỏ qua một cơ hội nào để tạo rắc rối. Tôi một lần bị một cơn sốt, và độ nóng của tôi lên đến 39.5 độ C (103 độ F). Bà tôi rất sợ và thúc tôi uống thuốc. Tôi rõ ràng biết rằng các thế lực tà ác đang bức hại tôi; nên tôi bắt đầu phát chính niệm. Vì tôi có thể nhìn thấy có bao nhiêu chúng tà ác có nơi đó, tôi sẽ không ngừng phát chính niệm khi các tà ác chưa hoàn toàn tiêu trừ. Theo cách như vậy, tôi phát chính niệm trong khi tôi cương quyết không chấp nhận sự bức hại tà ác. Trong nửa tiếng đồng hồ, các chúng tà ác bị tiêu trừ và các trường không gian của tôi lại sáng trở lại. Tôi đã đổ mồ hôi hột. Tôi lấy lại nhiệt độ trong thân, và nó đã bình thường. Tôi đưa cái máy đo cho bà tôi xem, bà thường hay chống đối việc tôi tập luyện Pháp Luân Công. Bà im lặng. Tôi biết suy nghĩ của bà đã thay đổi.

Vào khoảng đầu năm âm lịch, tôi ít học Pháp vì bận rộn công việc nhà. Kết quả, khi tôi thức dậy để tập Công buổi sáng ngày đầu năm, tôi cảm thấy chóng mặt và tay chân tôi rất lạnh. Tôi sờ vào trán, và nó rất nóng, triệu chứng bị sốt nặng. Tôi không để ý lắm và tiếp tục tập Công. Tôi té xỉu ngay khi tôi bắt đầu tập bài công số hai. Tôi nằm trên giường, hai hàm răng tôi đánh lập cập. Tôi muốn ngủ một chút, nhưng tôi nhớ rằng đây nhất định là do sự bức hại của tà ác. Vì vậy tôi tức thời ngồi dậy và bắt đầu phát chính niệm. Tôi có thể nhìn thấy bằng thiên mục rằng các chúng tà ác rất đông đến độ tôi không thể nhìn thấy cuối cùng của chúng. Bất kể tôi phát chính niệm mạnh mẽ thế nào, các thứ ấy vẫn tiếp tục đến, và tôi không thể nhìn thấy chúng ít đi chút nào. Tôi không muốn chịu thua. Nếu một giờ đồng hồ mà không đủ, vậy tôi sẽ phát chính niệm trong hai giờ. Nếu hai giờ không đủ, vậy tôi sẽ tiếp tục. Nếu chúng tà ác không hoàn toàn tiêu trừ, tôi sẽ không ngừng. Tôi phát chính niệm lâu bốn mươi phút mỗi giờ.

Đến chiều tối, số lượng chúng tà ác càng lúc càng ít đi. Cơ thể tôi cũng càng lúc càng nhẹ nhàng. Nhưng tôi không bớt đi sự phát chính niệm. Tôi tiếp tục làm nó cho đến khi tất cả các chúng tà ác đều biến mất. Đến sáng hôm sau, tôi hoàn toàn hết bệnh; các người trong gia đình tôi rất ngạc nhiên. Tất cả họ đều tin rằng phát chính niệm có thể làm cho sức khỏe con người ta khỏe hơn. (Đây là lối hiểu của người thường.) Dĩ nhiên, bên cạnh phát chính niệm, tôi cũng học Pháp bình thường vào những giờ khác. Hơn nữa, tôi đã cương quyết phủ nhận tất cả các tà ác mà muốn lợi dụng những thiếu sót của tôi và bức hại tôi. Sau ngày đầu năm, một số bạn đồng tu đến nhà tôi để chúc Tết. Tôi biết rằng họ cũng đã bị bức hại ở những mức độ khác nhau trong đầu năm. Dù một số trong họ có thể hiểu ra rằng đó là do sự bức hại hơn là tiêu trừ nghiệp bệnh, họ không phát chính niệm để tiêu trừ tà ác. Thay vì đó, họ chỉ chịu đựng một cách thụ động. Kết quả là họ chịu đựng sự bức hại trong thời gian lâu dài hơn.

Những điều mà tôi diễn tả đây là một phần những gì tôi nhìn thấy trong các không gian khác. Trình độ của tôi có hạn, và nhiều sự hiểu biết của tôi là có được qua những kinh nghiệm cá nhân của tôi. Tôi hy vọng các bạn đồng tu không bị hạn chế bởi sự hiểu biết cá nhân của tôi.

(Hết)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/3/9/173669.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/4/2/96009.html
Đăng ngày 23-6-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share