Do một học viên tại Tế Nam tỉnh Sơn Đông kể lại, và ghi chép bởi một bạn học viên.

[MINH HUỆ 13-7-2008] Một buổi chiều cách nay không bao lâu, khi tôi đang ở nhà, thình lình tôi cảm thấy tôi đã đi vào một thiên đường Tây phương. Tôi không quen thuộc với văn hóa Tây phương chút nào. Tôi chỉ học một chút ít về văn hóa Tây phương qua phim ảnh. Tôi sẽ cố nhớ lại những gì tôi đã nhìn thấy.

Tôi nhìn thấy hai cô tiên nhỏ đến hướng dẫn tôi đi đến thiên đường của họ. Tôi vẫn còn nhớ mái tóc vàng cóng và đôi mắt xanh của họ. Họ đáp xuống, có một đôi cánh trên lưng, và một vòng hào quang trên đầu họ. Họ xem thật thánh thiện và dễ thương không thể tả khi họ cười và bay lượn trên đầu tôi. Khi tôi cố chạm vào họ, thì họ thụt lùi và bay đi.

Hướng dẫn bởi hai cô tiên nhỏ, tôi đi vào thiên đường của họ. Trên đường đi đến đó, tôi nhìn thấy nhiều tiên nam và nữ trong những bộ áo trắng. Họ mỉm cười với tôi và lịch sự cúi đầu. Tôi chấp tay trả lễ. Có những bông hoa và cây cối lạ lùng và mầu nhiệm ở hai bên đường. Tôi nhìn thấy gần đó những con vật lạ lùng trong huyền thoại. Ở nơi xa một giòng sông phát ra ánh sáng muôn màu. Đôi lúc tôi gặp được bên đường những chiếc bàn và ghế đá. Trên mặt bàn đá có những đĩa trái cây và bầu đựng. Khi các tiên nhân dùng xong trái cây và uống nước, các đĩa và bầu đựng tự vung đầy lại. Toàn thế giới xem như một vườn lớn, và mỗi bông hoa và cây cối rất mịn màng và chiếu ánh sáng. Cho dù thế giới thiên đàng xem rất đẹp đẽ dễ thương, tôi vẫn cảm thấy nó thiếu một cái gì.

Cuối cùng, tôi đến dưới chân một hòn núi thấp. Đó là một núi trắng, nhưng không đúng là cùng loại trắng như ở thế gian. Toàn trái núi tỏa ra ánh sáng. Lúc bấy giờ tôi không ý thức là hai cô tiên đã rời đi. Có ba tòa nhà trên đỉnh núi, một tòa to ở giữa hai tòa nhỏ hơn, nhưng mỗi tòa nhà kiến trúc khác nhau. Khi tôi lên đến đỉnh núi, tôi nghe có tiếng đến từ tòa nhà bên mặt. Tôi bước đến đó và nhìn thấy bên trong một chiếc bàn hình trăng khuyết. Có nhiều tiên nhân đứng và ngồi bên trong. Hai vị tiên nhân đứng đối diện với cửa ra vào cũng mặc áo trắng, nhưng của họ có nhiều trang sức. Kế, tôi bước đến tòa nhà lớn ở giữa. Đó là một tòa nhà rất to lớn. Có một hàng khoảng 20 cây cột vĩ đại ở hai bên trước tòa nhà. Phía sau các cột có một đường đi song song với các cột. Tôi đi vào cửa và nhìn thấy một cái ghế to với một thành lưng to đối diện với cửa vào. Có những chiếc ghế nhỏ hơn ở hai bên. Trên tường có những bức hình họa màu sắc. Rất đẹp. Tôi không thể nói chúng được vẽ lên họăc tạc trên tường.

Lúc bấy giờ tôi nghe có người chào đón tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy một tiên nhân mỉm cười với tôi. Ông ta có lẽ là một trong hai vị tiên nhân từ trong tòa nhà phía mặt. Chúng tôi chào nhau. Tôi có cảm tưởng ông ta không biết tôi, nhưng ông ta không ngạc nhiên vì sự hiện diện của tôi. Ông ta lễ phép nói, “Thế giới chúng tôi chào mừng ông đến.” Tôi giải thích với ông ta là tôi tu luyện Pháp Luân Công nơi thế giới con người và không biết chút gì vì sao tôi có mặt nơi này. Ông mỉm một nụ cười hiểu biết. Tôi nhìn ông kỹ hơn và để ý thấy rằng ông ta to lớn hơn các tiên nhân khác và có một vòng hào quang sáng chói hơn và một đôi cánh to lớn hơn. Cơ thể ông chiếu sáng, giống như bạch ngọc. Ông phát phón một ánh sáng dịu dàng. Ông mặc một chiếc áo trắng và đeo vàng quanh cổ và ngực ông. Trong một tay ông cầm một quyền trượng ngắn bằng vàng có chạm trổ.

Khi ông đưa tôi xuống núi bằng cũng con đường tôi đã đi lên, ông chỉ cho tôi thấy thế giới của ông. Tôi còn nhớ ông nói với tôi là vị vua của họ là Vua Morse hoặc tên gì nghe giống như vậy. Ông cũng nói với tôi tên của ông, nhưng quá khó đối với tôi để nhớ. Ông nói thế giới của họ đã tồn tại trong một thời gian rất lâu dài. Sáu vị trời thần lớn, kể cả ông, cùng các vị thần khác, đi theo vua của họ. Trong thế giới của họ, có nhiều các thiên đường khác sống hài hòa với nhau. Các vị vua và các tiên nhân từ các thiên đường khác thường đến thăm thế giới của ông. Vua của mỗi thế giới có một loại công năng khác nhau. Vua Morse có thể sản sinh những bông hoa huyền diệu nhất qua ý nguyện cầu của ông. Tôi nghĩ điều này có lẽ là biểu hiện của sự giác ngộ của Vua Morse về Pháp của vũ trụ. Vị tiên nhân nhớ lại rằng thế giới của ông vĩnh viễn đẹp vui, nhưng một ngày kia các bông hoa huyền diệu nhất đã ngưng nở và các biểu hiện huyền diệu biến mất. Tình trạng tương tự như vậy cũng xảy ra ở các thiên đường khác. Sau đó, vua của họ và các vua khác không còn hạnh phúc nữa. Khi các tiên nhân hỏi về sự thay đổi trong thiên đường của họ, Vua Morse giải thích rằng đó là vì thế giới đã mất đi cái ổn định vĩnh cửu của nó.

Từ đó, Vua Morse thường cầu nguyện một mình, cho đến một ngày ông họp tất cả các tiên nhân và nói với họ cái tin từ Cha của ông. Cha của ông nói với ông rằng các thiên đường nơi các cấp cao hơn cũng đã mất cái ổn định vĩnh cửu của chúng và Đấng Sinh thành ra Tất cả sẽ đi xuống thế giới con người để ổn định lại tất cả các thế giới. Vua Morse nói rằng Cha của ông sẽ đi theo đấng Sáng tạo ra Tất cả xuống thế giới bên dưới để cầu xin Ông ổn định lại thế giới của ông. Nhiều vị vua trong thế giới của Vua Morse đã nhận được điềm tương tự để nói với Đấng Sáng tạo. Các vua họp cùng nhau để bàn làm cách nào. Cuối cùng họ quyết định chọn ra một nhóm sứ giả để đi xuống dưới và cầu xin với Đấng Sáng tạo ra Tất cả tìm một cách để ổn định các thế giới. Vua Morse được chọn làm một trong các sứ giả.

Khi Vua Morse sắp rời đi, tất cả các tiên nhân trong thiên đàng của ông đều rơi lệ, quì xuống và cầu xin được đi theo ông. Vua Morse báo trước với họ, “Chư vị chớ bao giờ đi theo tôi, vì chư vị sẽ bị lạc mất một khi xuống dưới đó.Đấng Sáng tạo ra Tất cả nhất định sẽ ổn định lại thế giới của chúng ta và mang tôi trở lại. Chư vị phải chờ tôi nơi này.” Kế, Vua Morse và các vị vua được chọn khác đi xuống quả đất. Từ đó, các thiên nhân rất nhớ vua của họ, và tất cả gì mà họ có thể làm là cầu nguyện và trông mong sự trở về của ông.

Vị tiên nhân nói với tôi về điều gì xảy ra cho vị vua của họ và các vị vua khác mà ông biết. Vua Morse và một vị vua khác đầu tiên đi xuống nước Nga, nhưng bây giờ họ đang ở Hà Lan và Đan Mạch mỗi người một nơi. Ông mang tôi đến trước cửa của thiên đường của họ. Đó là một cánh cửa thành màu trắng cao đến tận trời. Nó rất khác với cánh cửa ở Trung quốc. Đứng nơi đó, tôi nhìn lại thế giới của họ. Một cảm giác lạ lùng lại in trong trí tôi, cho dù tôi không thể nói lên thành lời. Vị tiên nhân hình như đọc được trí của tôi. Ông nói, “Ông cảm thấy niềm vui đã thiếu mất nơi thế giới của chúng tôi. Từ khi vua chúng tôi rời đi, không bông hoa hoặc cây cỏ nào nơi đây lại có sự vui sướng.” Sau đó tôi cũng đọc được tư tưởng của ông, “Tôi cầu xin Đấng Sáng tạo ra Tất cả hãy từ bi với vua chúng tôi. Xin hãy chăm sóc để ông đừng bị lạc mất nơi thế giới con người và xin hãy mang ông trở lại.” Tôi cảm thấy sự buồn chờ trông và niềm đau trong tư tưởng của ông. Tôi nói với ông, “Sư phụ của tôi đang truyền bá Pháp của vũ trụ trong cõi giới con người trong khi cứu toàn vũ trụ. Sư phụ của tôi có từ bi cho tất cả chúng sinh và sẽ cứu tất cả chúng sinh, kể cả vua của chư vị. Hơn nữa, Pháp Luân Công đã truyền bá đến nhiều nơi trên thế giới con người, kể cả Nga, Hà Lan, và Đan Mạch. Xin đừng lo và hãy chờ đợi sự trở về của ông ta.”

Tôi chào ông và rời thế giới của ông. Khi tôi bước trở lại, tôi nhớ cái Pháp mà Sư phụ đã truyền bá. Sau đó một tia ánh sáng chiếu rọi từ trời trên đầu tôi. Tôi nhìn lên và thấy bầu trời xẻ đôi, phơi bày các thiên đường bên trên. Có những thiên đường ở những cấp càng cao hơn và cao hơn, mỗi nơi đều to hơn, sáng lạng hơn và càng sáng tỏ hơn cái trước nó. Tôi nhìn thấy thiên đường gần nhất rõ nhất. Tôi cũng nhìn thấy nhiều thiên nhân. (Hình dáng và áo quần của họ rất khác với các tiên nhân mà tôi đã gặp. Tôi không biết cách nào để diễn tả ra ngoại trừ gọi họ là các trời thần.) Họ đang nhìn xuống thế giới con người. Tôi nhìn thấy sự chờ trông trên gương mặt của họ và mong đợi trong mắt của họ. Tôi đoán rằng họ đang chờ trông sự trở về của các vị vua hoặc thánh vương của họ. Sau đó tia sáng rút lại và biến mất trên bầu trời. Lúc đó là tôi đã trở về với thực tại.

Chúng ta là học viên Pháp Luân Công trong thời Chính Pháp, cùng gánh vác một sứ mệnh trọng đại trong lịch sử. Có những nhóm sinh mệnh vĩ đại từ các thiên thể xa xôi mà đã đạt vô vàn hy vọng nơi chúng ta và đang chờ đợi sự trở về của chúng ta. Còn có cái lý do gì để chúng ta không làm tốt ‘ba điều’ chăng? Các học viên Pháp Luân Công tu luyện tốt hay không sẽ quyết định sự cứu độ được hay không của các sinh mệnh đó, con số vô lượng các chúng sinh!

Chúng ta đã học được rằng nhiều người trên quả đất là những vị vương, chúa và thần của các thiên thể to lớn. Họ là sứ giả của những nhóm sinh mệnh to lớn. Nhưng có người đã lạc mất chân bản tánh của họ và bị lạc mất trong thế giới con người. Chúng ta tất cả đã cầu xin với Sư phụ mãi để đánh thức chúng ta nếu chúng ta bị lạc mất trong thế giới phàm trần. Là học viên Pháp Luân Đại pháp trong thời Chánh pháp, chúng ta không nên tự hài lòng với sự học Pháp và tập Công tại nhà. Dĩ nhiên, chúng ta làm vậy sẽ hòa hợp trực tiếp với Pháp, nhưng chúng ta cũng phải bước ra để ‘làm sáng tỏ sự thật’ về Pháp Luân Công. Chúng ta phải đi đến mọi nơi trên quả đất mà có nhân loại để cứu các vị vua và chúa đó mà là sứ giả cho các thiên thể vô cùng to lớn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/13/181977.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/29/99339.html
Đăng ngày 1-8-2008; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share