Bài viết của Mặc Âm

[MINH HUỆ 5-9-2015] Nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã hồi phục sức khỏe và có nhận thức mới, lạc quan hơn về cuộc sống. Chính vì điều này, họ cảm thấy rất thông cảm cho những người đang vẫn phải chịu những đau khổ về vật chất và tinh thần như họ đã từng trải qua và muốn chia sẻ những sự thật về Pháp Luân Công.

Những tuyên truyền phô thiên cái địa chống lại Pháp Luân Đại Pháp đã lừa dối rất nhiều người. Tuy nhiên, lòng vị tha của các đệ tử Pháp Luân Đại Pháp đã thuyết phục được những người này rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt.

Sau đây là một số câu chuyện.

Một cuộc đời mới

Tôi từng có một gia đình hàng xóm rất thân thiết luôn giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn. Tuy nhiên, nhà họ có chị Từ mắc rất nhiều bệnh bao gồm: cao huyết áp, viêm thận, đau thắt lưng, bệnh phụ khoa, v.v. Chị thường xuyên phải nằm viện.

Sau này, tôi chuyển đến một thành phố khác nhưng vẫn giữ liên lạc với gia đình chị Từ. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã giới thiệu môn tu luyện cho chị ấy và chị ấy cũng tu luyện. Trong vòng nửa tháng, chị đã không còn bệnh tật; gần như ngay lập tức chị trông trẻ hơn và tràn đầy năng lượng. Lúc ấy chị cũng rất tinh tấn, đi hồng Pháp khắp nơi.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, gia đình chị Từ sợ hãi cho an toàn của chị và cấm chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ban đầu, chị lén lút tu luyện rồi thời gian trôi qua chị đã không còn luyện công và học Pháp nữa.

Trong hai năm đó, các bệnh của chị Từ đã trở lại; mặc dù chị bắt đầu uống thuốc và tiêm thuốc nhưng sức khỏe ngày càng suy giảm.

Mùa hè năm ngoái, tôi biết tin tức của chị từ con trai chị, Tiểu Quân, rằng bệnh tình của chị Từ rất nguy kịch. Cậu ấy và chị gái đang thay phiên chăm sóc mẹ và đã chuẩn bị hậu sự sẵn sàng.

Tôi bắt một chuyến tàu đến nhà chị Từ ngay ngày hôm sau. Khi gặp tôi, chị ấy khóc.

“Em đến quá muộn rồi. Chị đã không thể ngủ trong suốt hai tháng qua, chị hoàn toàn kiệt sức, ngay cả trở mình cũng không thể tự làm, còn bảo mẫu thì từ chối không đến nên con cái phải thay nhau phụng dưỡng. Tôi chỉ mong kết thúc cho sớm…” chị Từ nói.

Vì chị Từ không thể cử động được, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân cho chị ấy trong ngày đầu tiên. Đến cuối ngày, chị ấy đã có thể ngồi dậy. Chúng tôi cùng nhau đọc sách vào ngày hôm sau, đến tối chị Từ đã có thể đi đến nhà vệ sinh với sự giúp đỡ của tôi!

Tôi thật sự xúc động và khuyến khích chị: “Chị Từ, chị hãy luyện công nhé!”.

Chị buồn bã trả lời:“Chị đã dừng luyện công quá lâu rồi. Chị không còn xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp nữa.”

Con trai của chị cũng chạy đến ngăn cản.

Tôi suýt nữa rơi lệ mà nói: “Chính Sư phụ đã gửi em đến đây. Em đã 74 tuổi, đi tàu nghìn dặm xa xôi đến với chị là để giúp chị có thể trở lại bên Sư phụ. Chẳng lẽ chị không muốn cùng Sư phụ về nhà sao?”

Chị nói: “Tất nhiên chị muốn chứ, nhưng đã quá muộn rồi.”

Tôi cổ vũ chị rằng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư Đồ ÂnHồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”

(Ơn Thầy Trò, Hồng Ngâm II)

Chị có thể ra khỏi giường dễ dàng vào ngày thứ ba và tôi hỏi chị: “Chị vẫn có thể ngồi song bàn chứ?”

Chị vẫn ngồi được song bàn! Tôi hướng dẫn lại chị cách luyện bài tĩnh công và chúng tôi đã luyện trong 45 phút.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, tôi hỏi chị: “Chị hãy luyện động công nhé? Phía trước là cái bàn, em sẽ ở sau chị và đỡ nếu chị bị ngã.”

Chị đã hoàn tất bốn bài động công mà không cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi vỗ tay khen chị nhưng chị nói: “Đừng vỗ tay, chị còn kém em xa.”

Chúng tôi học Pháp cùng nhau vào ngày thứ tư. Chúng tôi cùng luyện công vào buổi sáng và buổi tối, còn học Pháp trong suốt ngày. Chị ấy đã đủ sức để chuẩn bị bữa trưa với tôi. Khi một số đồng tu địa phương biết tin, họ đều rất vui mừng và đến thăm chị. Trong quá khứ, con cái chị không cho họ đến, nhưng bây giờ thái độ của họ đã thay đổi hoàn toàn!

Vào ngày thứ tám, chúng tôi xuống lầu và đi dạo cùng nhau!

Các con chị vô cùng ngạc nhiên và niềm vui của họ không diễn tả được thành lời.

Tôi nói với con chị Từ: “Tiểu Quân, sau này mẹ con có vấn đề gì, con phải đi tìm các đồng tu, ngàn vạn lần không được đưa đi gặp bác sĩ nữa nhé.” Tiểu Quân nói với tôi: “Dì Lý, con đã hoàn toàn minh bạch. Sư phụ của các dì là thần tiên. Từ nay về sau con sẽ hoan nghênh các đồng tu đến nhà, dì yên tâm đi.”

Tôi rời khỏi vào ngày thứ chín. Chị Từ đã tinh tấn học Pháp và luyện công từ đó trở đi.

Hàng xóm từ căm ghét trở thành biết ơn

Hàng xóm của tôi, bà Lư tin rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và thích nghe các bài giảng của Sư phụ. Nhưng chồng bà lại bị tuyên truyền của Đảng Cộng Sản Trung Quốc lừa dối và đã tức giận vì tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bà Lư.

Bà Lư đưa cháu gái của mình đến trường vào mỗi buổi sáng. Vào ngày 10 tháng 4 năm 2014, ngay sau khi họ rời khỏi nhà, một cơn động đất 7.0 độ đã xảy ra. Bà Lư bị rơi từ tầng hai xuống và bị gãy xương sống phía dưới. Bà không thể cử động sau một tháng nằm viện.

Tôi đến thăm bà và nói bà rằng tôi có thể giúp bà bằng cách đọc sách Pháp Luân Đại Pháp cho bà ấy nghe. Bà ấy đã mau chóng được xuất viện.

Chồng bà bắt đầu đưa cháu gái đến trường, ông ấy về nhà ăn trưa và đi ra ngoài chơi đánh bài vào buổi chiều. Ông thường về nhà cùng với cháu gái vào lúc 6 giờ chiều. Điều đó giúp tôi có thời gian để đọc Chuyển Pháp Luân cho bà Lư. Sau khi đọc hết một lần quyển Chuyển Pháp Luân, bà ấy đã có thể đi đến nhà vệ sinh bằng cách vịn vào các đồ vật trong nhà.

Chồng bà nhận thấy điều đó và hỏi: “Bà có thể tự dậy à? Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?”

Bà Lư nói rằng tôi đã giúp bà ấy.

“Nhưng bà ấy giúp bà bằng cách nào? Bà ấy không phải là bác sỹ!”

“Bà ấy đọc sách Pháp Luân Đại Pháp cho tôi nghe.”

“Thật sao? Đúng là thần kỳ!”

Khi ông ấy về nhà ăn trưa vào ngày hôm sau, tôi đang đọc sách cho bà ấy nghe.

Tôi nói với ông ấy: “Đừng lo, tôi chỉ muốn giúp bà ấy hồi phục nhanh hơn và giảm bớt gánh nặng cho ông”.

Ông ấy nói với tôi: “Tôi biết tất cả các học viên Đại Pháp đều là người tốt. Tôi thay mặt cả nhà tôi cám ơn bà. Bà ấy muốn tu luyện thì tôi cũng không ngăn cản.”

Sau khi bà Lư đọc hết hai lần quyển Chuyển Pháp Luân, bà đã có thể tự đứng dậy và đi lại bình thường. Một tuần sau, chồng bà đề nghị bà đến thăm và cảm ơn tôi vì đã giúp bà phục hồi nhanh chóng.

Tôi đã trả lại tất cả các món quà họ mua cho tôi, và từ đó bà Lư đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cũng từ đó người nhà của bà luôn chào tôi với nụ cười thật tươi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/5/315117.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/17/152563.html

Đăng ngày 10-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share