Bài chia sẻ của Thanh Nham, một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 8-9-2015] Tôi là một công nhân mỏ than đã nghỉ hưu và đã từng bị thương vào những năm 1980 khi mỏ than bị sập. Tôi thoát chết sau vụ tai nạn nhưng bị bại liệt. Tôi đau đớn và mất hết hy vọng cho đến khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Đã 30 năm trôi qua kể từ khi đội [thợ mỏ] của tôi bị mắc kẹt trong vụ tai nạn hầm mỏ. Trong lúc đang tháo dỡ thép chống đỡ để dùng cho nơi khác, nóc hầm đã sập xuống, và một tảng đá lớn đã rơi vào chúng tôi.
Cánh tay phải của tôi và phần lớn thân dưới của tôi bị mặc kẹt dưới tảng đá. Một người nào đó đã tìm thấy chúng tôi và gọi cứu hộ.
Những nhân viên cứu hộ là những người có kinh nghiệm. Họ biết rằng tôi không thể cử động bởi vì cột sống của tôi bị thương. Họ bới từng ít than một từ dưới người tôi và sau đó kéo tôi ra ngoài. Vụ sập hầm đã khiến những người bạn cùng đội của tôi tử vong ngay lúc đó và làm tám thợ mỏ khác bị thương.
Chụp X-quang cho thấy ba đốt sống thắt lưng đầu tiên của tôi bị gãy và toàn bộ tủy sống bị ảnh hưởng. Tôi cần được phẫu thuật để chèn một đĩa đệm vào thắt lưng. Sau khi tôi sống sót sau cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 8 giờ đồng hồ, người ta nói với tôi: “Anh thực sự là may mắn. Tất cả các máy móc ở dưới hầm đều bị phá tan, nhưng anh vẫn còn sống.”
Sau sáu tháng tôi đã có thể đi bộ bằng nạng. Tôi có một gia đình cùng các con thơ, điều này đã cho tôi ý chí để sống, bất chấp sự đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi đến nhiều bệnh viện ở Bắc Kinh và Thiên Tân, nhưng các bác sỹ ở đó nói với tôi rằng tôi đã áp dụng những phương thức điều trị tốt nhất hiện có.
Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời mới
Tôi tham gia vào nhóm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương vào mùa xuân năm 1997. Lúc đầu, tôi chỉ có thể luyện công trong lúc ngồi trên xe lăn. Dần dần, tôi cảm thấy một luồng nhiệt thông thấu khắp chân tôi, và bệnh đau lưng của tôi cũng giảm dần. Tôi đọc các bài giảng, luyện công, và tu luyện tâm tính của mình– và tình trạng thể chất của tôi đã cải thiện.
Tôi quá may mắn được học Đại Pháp. Tôi đã từng có tâm tính xấu, vốn càng trở nên tồi tệ hơn vì các chấn thương. Tôi kêu ca nhiều và thường trút nóng giận của mình lên con cái. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu được nguyên lý “mất và được” và có thể làm chủ tâm tính của mình tốt hơn nhiều. Cuộc sống gia đình tôi được cải thiện, và sau một thời gian, tôi không còn cần dùng nạng nữa. Sau một vài năm tôi đã trở lại bình thường: những ảnh hưởng của chấn thương đã biến mất.
Vượt qua cuộc bức hại
Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc cấm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện và nói với mọi người về môn [tu luyện] tinh thần này và cuộc bức hại. Tôi trở về quê nhà khi cuộc bức hại diễn tiến theo chiều hướng xấu hơn. Bí thư Đảng từ đơn vị công tác của tôi và chục sĩ quan cảnh sát đã đến đưa tôi tới trung tâm tẩy não.
Tôi nói với họ về sự cải biến cả tâm lẫn thân của mình thông qua tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cũng chia sẻ với họ về những thay đổi tích cực trong cuộc sống gia đình của tôi. Họ lắng nghe và nhìn vào vết sẹo dài 15 centimet ở dưới cột sống lưng do phẫu thuật của tôi. Họ không nói nên lời khi họ đã nhận thấy tôi được hưởng lợi quá nhiều từ Đại Pháp. Bí thư Đảng nói rằng tôi có thể tập ở nhà. Đó là lần cuối cùng tôi bị sách nhiễu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/8/315359.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/3/153499.html
Đăng ngày 27-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.