[MINH HUỆ 31-7-2015] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2012. Một vài năm trước khi biết đến Đại Pháp, tôi bị chẩn đoán mắc một số bệnh nghiêm trọng, trong đó có bệnh xuất huyết giảm tiểu cầu (tiểu cầu trong máu bị hệ miễn dịch của cơ thể phá hủy).

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi lấy lại được cân nặng và trở nên khỏe mạnh. Anh trai và chị dâu của tôi, đều là bác sĩ, đã rất ngạc nhiên. Thông qua tôi, họ biết nhiều về Đại Pháp và giờ cũng tu luyện.

Nhưng thật ra, khi được một người thân nói với mình về Đại Pháp vào năm 2010, tôi đã bị những tuyên truyền lừa dối của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) làm ảnh hưởng nặng nề khiến tôi không muốn bất cứ điều gì liên quan đến môn tu luyện.

Tái phát bệnh khiến tôi tu luyện Đại Pháp

Thực tế, sau khi uống một số thuốc Trung y và corticosteroids (một nhóm các chất hóa học bao gồm các hoócmôn steroid được sản xuất từ vỏ thượng thận của động vật có xương sống và các chất tổng hợp tương tự các hoócmôn đó), mức tiểu cầu của tôi đã ổn định, và tôi nghĩ mình đã khỏi bệnh. Tôi không đi kiểm tra nữa. Nhưng vào tháng 8 năm 2012, các triệu chứng của tôi quay trở lại và bác sĩ của tôi nói với tôi rằng bệnh này mãn tính và có thể giết tôi bất cứ lúc nào. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra mình đang gần kề với cái chết như thế nào, và ngay cả khi tôi sống sót qua khoảng thời gian này, thì tôi cũng sẽ phải đối phó với những giai đoạn khác như vậy trong phần đời còn lại.

Tình trạng của tôi vẫn tệ hơn dù đã trải qua điều trị corticosteroids thông thường, truyền tiểu cầu, và tiêm globulin (protein bao gồm các enzym, kháng thể, và hơn 500 các protein khác) tĩnh mạch.

Một người thân đến thăm tôi ở bệnh viện và khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hỏi cô về vụ “Tự thiêu Thiên An Môn”, và cô đã giải thích rằng đó là do ĐCSTQ dàn dựng để vu khống Pháp Luân Đại Pháp và kích động thù hận trong dân chúng đối với môn tu luyện này. Sau khi được cô giải thích, tất cả những ngờ vực của tôi biến mất.

Tôi quyết định rằng, vì cả Trung và Tây y cũng không thể chữa khỏi bệnh cho mình được, nên tôi sẽ thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hối hận rằng mình đã đợi quá lâu

Sau khi được xuất viện, tôi bắt đầu học Đại Pháp. Tôi học bài tĩnh công đả tọa và trong vài ngày tôi có thể ngồi trong tư thế song bàn. Tuy nhiên, chân của tôi chuyển màu tím, đau nhức và tê cứng. Cơn đau đôi lúc không thể chịu đựng được, nhưng tôi đã cố gắng kéo dài cả giờ đồng hồ. Tôi cảm thấy mình khỏe lên rất nhanh.

Một tháng sau đó, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nhận ra rằng cuốn sách này dạy chúng ta sống chiểu theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn và trở thành một người tốt. Tôi vô cùng hối hận vì mình đã lãng phí quá nhiều thời gian trước khi học được Pháp này.

Các học viên tương phản so với những người khác

Tôi đã gặp một vài học viên và thông qua họ, tôi đã cảm nhận được sự từ bi và chân thành của các học viên, vốn vô cùng trái ngược so với sự dối trá của ĐCSTQ.

Ở cơ quan, các đồng nghiệp của tôi cố gắng lợi dụng người khác, kết bè phái, và cố gắng nịnh nọt sếp. Mọi người không nói sự thật nữa, và họ sống cuộc sống giả tạo.

Giờ đây, tôi biết rằng các học viên không cuốn theo theo xu hướng xã hội này mà thay vào đó họ đặt lợi ích của người khác lên trước. Tôi cũng dần ngộ ra nếu thứ gì là của mình, thì không ai có thể lấy nó, và nếu thứ gì không phải là của mình, thì mình sẽ không lấy được nó, ngay cả khi tranh giành. Vì vậy, tôi đã trở thành một người tốt hơn và thậm chí không còn chấp trước nhiều vào danh lợi.

Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp dạy trong Chuyển Pháp Luân:

“Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên, không ai có thể tuỳ tiện thay đổi nó; thay đổi [nó] cũng tương đương với mắc nợ không phải trả; cũng không được tuỳ ý mà làm thế, nếu không thì cũng tương đương với làm điều xấu.”(Chuyển Pháp Luân)

Cuốn sách đã dạy tôi rằng bệnh của tôi là do nợ nghiệp to lớn được tích lũy từ các kiếp sống trước. Nếu tôi ức chế nó bằng thuốc hay các phương pháp điều trị, nó sẽ biến mất nhưng quay trở lại dưới dạng tương tự hoặc dạng khác trong đời này hoặc trong kiếp sống kế tiếp.

Vì vậy, tôi đã từ bỏ theo đuổi việc trị bệnh và tập trung trở thành một người tốt.

Đức tin mạnh mẽ và những lợi ích

Tháng 1 năm 2014, tôi kết hôn với một học viên. Không lâu sau đó, bệnh của tôi trở lại và tôi nói với chồng mình về nỗi sợ hãi của mình. Anh nói: “Đó không phải là việc tốt sao? Cơ thể em đang được tịnh hóa.” Tuy nhiên, các triệu chứng của tôi đã trở nên tồi tệ.

Một học viên đến thăm và hỏi xem tôi có sợ không. Tôi nói rằng mình không sợ. Cô khích lệ tôi tin vào Pháp và mọi chuyện sẽ ổn.

Cô tiếp tục kể với tôi về con trai cô, cậu ấy trẻ tuổi và đã phục hồi mà không chút di chứng từ một căn bệnh nặng dù không điều trị y tế. Cậu cũng bị kẹt chân vào bánh xe đạp và phải đối mặt với chấn thương nghiêm trọng. Tuy nhiên đã phục hồi mà không cần điều trị y tế. Những gì cô nói đã khích lệ tôi rất nhiều và giúp tôi tăng cường chính niệm của mình.

Sau đó, trên đường vào nhà tắm, tôi đã bị ngã. Chồng tôi bảo tôi đứng dậy, nhưng tôi không thể làm được nếu anh không giúp đỡ. Tôi lại một lần nữa suy sụp và anh ấy đã đưa tôi lên giường, tôi tiếp tục ở trong trạng thái mê man. Tôi không thể ra khỏi giường, tự ăn uống hay đi vệ sinh.

Chồng tôi và một người thân khác, cũng là một học viên, nói tôi hãy giữ chủ ý thức mạnh. Các học viên khác nhắc tôi hướng nội tìm xem điều gì tôi đã làm không đúng. Tôi sớm nhận ra rằng mình đã ít chú tâm hơn khi học Pháp khi tôi chuẩn bị đám cưới. Gần đây, tôi cũng nảy sinh một số chấp trước vào tình với cháu gái mình. Tất cả những vấn đề này là do nhiều chấp trước khác nhau của tôi vào tình.

Chồng tôi cùng một số học viên đã phát chính niệm hỗ trợ tôi. Bằng chính niệm của họ và học Pháp nhóm, tôi đã cải thiện đôi chút, nhưng tôi đã mất quá nhiều máu đến mức trông nhợt nhạt và tôi cảm thấy rất khủng khiếp. Nhưng tôi vẫn tiếp tục tín Pháp.

Chúng tôi đã đi thăm bố mẹ tôi. Họ bị sốc vì mức độ nghiêm trọng của căn bệnh của tôi. Anh trai và chị dâu tôi, đều là bác sĩ, và về nhà vào dịp Tết. Họ muốn tôi đi khám, nhưng mẹ tôi nói với họ rằng không cần thiết. Các triệu chứng của tôi trở nên tồi tệ trong một thời gian, và sau đó khoảng nửa tháng, tôi khỏe lên từng ngày.

Sau khi anh trai, chị dâu và những người thân khác chứng kiến tôi phục hồi, họ cũng tin tưởng rằng đây là nhờ Đại Pháp. Họ dần hiểu chân tướng về Đại Pháp và trở thành các học viên từ thời điểm đó trở đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/31/313367.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/23/152650.html

Đăng ngày 11-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share