Bài viết của Gerome Audet

[MINH HUỆ 2-8-2015] Con xin kính chào Sư phụ từ bi. Chào các bạn đồng tu.

Tôi sống cùng vợ và hai con nhỏ. Họ cũng là các đệ tử Đại Pháp. Đây là hoàn cảnh hiện tại, vốn đã thay đổi một cách kì diệu trong vài năm qua.

Tôi đắc Pháp vào tháng 5 năm 2007, và đã từ bỏ một số thói quen không lành mạnh một thời gian ngắn sau đó. Tháng 2 năm 2008, tôi từ bỏ công việc toàn thời gian mà mình yêu thích trong nhiều năm để trở thành một đại diện bán hàng toàn thời gian cho Đại Kỷ Nguyên Montreal. Khi tôi gia nhập công ty, có hai đồng nghiệp người Trung Quốc cũng làm việc toàn thời gian ở vị trí đại diện bán hàng. Một người không nói tiếng Anh, còn người kia lúc đầu là kiểu người chống đối xã hội. Cũng có một nữ nhân viên người Tây phương làm vị trí toàn thời gian, cô ấy đang mang thai và sẽ nghỉ vào tháng 6. Từ một công việc lương cao, có tổ chức, có quản lý, có tổ chức đoàn thể chuyển sang một công việc bán hàng làm tư, thu nhập chỉ dựa trên tiền hoa hồng và không có tổ chức là một sự thay đổi toàn bộ. Nhưng với sự dẫn dắt của Sư phụ, điều không thể đã trở thành hiện thực.

Thời điểm gia nhập công ty, tôi chưa đọc hết hai lượt cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi không hiểu hoặc không biết phát chính niệm như thế nào, và tôi thực sự không biết làm thế nào mà một tờ báo có thể cứu người. Nhưng tôi biết Sư phụ và Pháp là điều tôi vẫn chờ đợi trong cuộc đời mình. Tôi tự nói với bản thân mình rằng Sư phụ là Sáng Thế Chủ, và tất cả mọi điều trong Chuyển Pháp Luân là đúng. Đức tin đó là động lực thúc đẩy to lớn trong những năm tháng và những thử thách sau này. Tôi chưa bao giờ hối hận vì đức tin đó. Mà trái lại, tôi sẽ trân trọng nó mãi mãi.

Không cần nói cũng biết việc tu luyện cá nhân của tôi thiếu sót nghiêm trọng ở rất nhiều khía cạnh. Tôi chỉ toàn tâm tin tưởng Sư phụ và chiểu theo những gì mà các đệ tử khác đang làm. Sự khác biệt là tôi không có một nền tảng tu luyện cá nhân vững chắc, và không nhận thức đầy đủ những điều đó lúc đầu. Tôi chỉ làm những gì phải làm. Và sớm hay muộn thì điều này sẽ gây trở ngại cho tôi.

Lúc đầu tôi và vợ mình không kết hôn. Giống như những cặp đôi trẻ tuổi khác trong xã hội phương Tây, phần lớn bạn bè người thường quanh chúng tôi đều không kết hôn và họ không bao giờ nói về việc kết hôn.

Dần dần, chúng tôi bắt đầu học các bài giảng của Sư phụ. Một số bài giảng đã giúp chúng tôi nhận ra tầm quan trọng của việc kết hôn.

Sư phụ đã giảng:

cựu thế lực, cựu vũ trụ coi điều gì là nặng nhất? Chính là ‘sắc’, sự không ý tứ giữa nam nữ, đó là thứ được xét là nặng nhất. Trong quá khứ hễ phạm phải giới luật về phương diện ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà chùa, hoàn toàn không thể tu nữa. Còn trước mắt Thần thì xem xét ra sao? Chư vị có biết rằng họ đã lưu lại những dự ngôn nói thế nào không? Họ dự ngôn rằng: Những đệ tử Đại Pháp còn lại cuối cùng đều là [ai] giữ vững được thuần khiết về phương diện này. Chính là nói rằng họ coi việc này là quan trọng phi thường, cho nên ai phạm phải giới [cấm] ấy, ai thực hiện không tốt về phương diện này, thì cựu thế lực, tất cả chư Thần trong vũ trụ ấy đều sẽ không bảo [vệ] chư vị, hơn nữa còn đẩy chư vị xuống.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Sư phụ cũng giảng:

“Do vậy nhất quyết phải chú ý về phương diện này, đặc biệt là các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi; chưa kết hôn thì nhất định không được có hành vi nam nữ, đã kết hôn rồi thì càng không được xuất hiện sự việc loại này. Đệ tử Đại Pháp ở xã hội người thường mà tu luyện thì đương nhiên có thể kết hôn, điều đó không thành vấn đề; [nhưng] tuyệt đối không được phạm lỗi về phương diện này! Nhất định không được để nhân tố cựu thế lực, để sinh mệnh tà ác dùi vào chỗ sơ hở để chư vị bị bức hại đến cuối cùng không thể tu luyện nữa, như thế chư vị là đánh mất cơ duyên rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Sau khi nhận ra tính nghiêm túc của vấn đề hôn nhân, tôi và vợ mình đã kết hôn vào tháng 7 năm 2008. Tháng 5 năm 2009, con gái chúng tôi chào đời. Cháu sinh ra trong giai đoạn tờ báo đang phát triển đáng kể, và ngay trước dịp cao điểm quảng bá bán vé Thần Vận. Là một đại diện bán hàng tự chủ, một người vừa mới làm chồng, làm cha, trong khi dành phần lớn thời gian của mình cho việc bán vé Thần Vận tại các trung tâm thương mại, điều đó thực sự là không thể theo các tiêu chuẩn của người thường. Nhưng sự an bài của Sư phụ thật hoàn mỹ và vô khuyết. Con gái chúng tôi thường ngủ ít nhất sáu tiếng đồng hồ mỗi đêm dù cháu mới được sáu ngày tuổi. Do đó mặc dù áp lực và nhiều khảo nghiệm, tôi có thể dành nhiều thời gian và năng lượng vào việc cứu chúng sinh.

Đó chính là sự dẫn dắt và an bài của Sư phụ. Tất cả những gì tôi phải làm là tín Sư tín Pháp và làm ba việc, bất kể điều gì xảy ra.

Là một đại diện bán hàng cho Đại Kỷ Nguyên, sự quản lý [về thời gian] trong những năm này là rất ít hoặc hầu như không có, tôi đã quyết định cách quản lý thời gian của mình. Nói thì dễ, bởi vì tôi là người kiếm tiền chính trong gia đình. Đôi khi vợ của những người đại diện bán hàng có một công việc tốt trong các công ty của người thường, nhưng con đường của chúng ta là khác biệt.

Thời điểm đó, chúng tôi có 13 trung tâm thương mại được mở cửa từ 10 giờ sáng đến 9 giờ tối. Tôi dành tới 11 tiếng làm việc mỗi ngày và chịu trách nhiệm lấy vé và đón các học viên trước giờ mở cửa, sau đó mang vé trở lại và đưa các học viên về vào buổi tối muộn. Có rất ít thời gian để học Pháp và phát chính niệm. Vợ con tôi thỉnh thoảng cũng bắt xe buýt hoặc tàu điện ngầm ra ngoài thành phố để chúng tôi có thể dùng bữa ăn nhanh tại trung tâm thương mại. Trong vòng tay của vợ tôi, con gái tôi nhìn chăm chú vào video quảng cáo Thần Vận, và mọi người cũng dừng lại để xem đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào cái gì. Và đó là cơ hội tuyệt vời để chúng tôi giới thiệu Thần Vận và bán vé.

Một lần nữa Sư phụ đã an bài cho tôi và tôi có thể dễ dàng cảm nhận cũng như thấy điều đó.

Là một đại diện bán hàng, ở giai đoạn cao điểm bán quảng cáo [cho Đại Kỷ Nguyên], tôi gần như không dành chút thời gian hay năng lượng nào để bán quảng cáo. Nhưng một lần nữa, Sư phụ lại an bài cho tôi và gia đình. Hằng năm sau khoảng thời gian căng thẳng cho quảng bá Thần Vận, chúng tôi lại tiếp tục công việc thường lệ vào tháng Một. Mặc dù đó là tháng khá im ắng cho việc bán quảng cáo, chúng tôi đã ký được nhiều hợp đồng, và tháng Một luôn là một tháng tốt. Thực sự, đó là một trong những tháng tốt nhất của chúng tôi, mặc dù tất cả mọi người trong ngành quảng cáo đều phàn nàn về việc trì trệ khi bán quảng cáo sau lễ Giáng Sinh. Lần nữa, những sự an bài tuyệt vời luôn xuất hiện quanh tôi, và tôi có thể nhận thấy chúng.

Kể từ khi tham gia vào sản xuất, tôi làm việc rất khuya và gọi điện thoại suốt cả đêm. Người hàng xóm của tôi còn đập vào tường để tôi biết khi tôi ồn ào. Bàn làm việc của tôi ở trong phòng ngủ, và vợ tôi không thể ngủ được, bởi vì tôi dành nhiều thời gian vào đêm khuya hoặc sáng sớm để làm công việc bán hàng. Cô ấy không thể nghỉ ngơi tốt và hôm sau còn phải một mình chăm sóc con cả ngày.

Một lần tôi gặp người hàng xóm sống ngay dưới tầng chúng tôi. Giường ngủ của cô ấy ngay dưới giường ngủ của tôi, cũng là nơi làm việc ở nhà của tôi. Tôi muốn cứu cô ấy nhưng không biết làm cách nào. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi phát chính nghiệm và nghĩ mình muốn cứu cô ấy thế nào. Đột nhiên tôi nghĩ đến việc nói chuyện về công việc và giảng chân tướng cho cô ấy bằng cách liên hệ tới tờ báo. Nó có hiệu quả khá tốt. Tôi cũng đề cập rằng mặc dù tôi phải làm việc nhiều giờ, nhưng điều ấy rất đáng giá. Sau đó cô ấy nhanh chóng cắt lời tôi và nói: “Ồ, ra vậy! [Vậy mà] tôi luôn nghĩ anh bị chứng rối loạn giấc ngủ, bị mất ngủ hay bị vấn đề sức khỏe nào đó khiến anh không ngủ được.” Cô ấy thấy nhẹ nhõm thay cho tôi. Tôi biết tôi phải chuyển đi sớm.

Sư phụ đã ban cho chúng tôi sự an bài tuyệt vời để mua một căn nhà, và mọi thứ diễn ra đâu vào đấy một cách hoàn hảo. Nhà mới của chúng tôi không cần phải bảo trì nhiều, thuế thấp và chỉ cách nhà bố mẹ tôi năm phút. Bố mẹ tôi luôn giúp đỡ rất nhiều bằng việc ủng hộ chúng tôi và sự cống hiến của chúng tôi cho các hạng mục Đại Pháp.

Tuy nhiên, việc chuyển nhà mất thời gian và việc bán hàng thì không thể chờ đợi. Do đó tôi thậm chí còn bận hơn lúc trước, thậm chí còn không có thời gian cắt cỏ. Năm đầu tiên, cỏ thực sự không mọc trong khoảng sáu tuần. Tôi chưa bao giờ thấy điều này trước đó. Một lần nữa tôi tự tin rằng Sư phụ đang chăm lo tất cả mọi thứ.

Mặc dù tôi gặt hái được kinh nghiệm qua các hạng mục và làm ba việc, tôi không thường xuyên hướng nội, và tôi không luyện công thường xuyên. Tôi lơ là việc tu luyện cá nhân khi tôi quá bận. Tất nhiên, điều đó không thể tiếp diễn mãi được.

Con trai tôi ra đời vào tháng 10 năm 2011. Suốt một năm, cháu thức dậy vài lần mỗi đêm. Chúng tôi thực sự rất mệt và vợ tôi càng lúc càng mệt mỏi hơn khi chăm sóc bọn trẻ trong khi tôi tập trung vào tờ báo. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn tiếp tục. Bất chấp áp lực gia tăng, tôi vẫn làm những gì mình làm. Tôi quảng bá Thần Vận khi có thể, và cũng cố gắng cân bằng việc đó với việc bán quảng cáo.

Tôi có vài hợp đồng lớn dài hạn chờ thảo luận trong tháng 11 và tháng 12 năm 2011. Phần lớn sẽ được ký vào tháng 1 hoặc tháng 2 năm sau. Khi năm 2012 bắt đầu và Thần Vận biểu diễn xong ở Montreal, tôi và đối tác tập trung kết thúc tất cả các hợp đồng kia. Không có cái nào được ký. Tôi nghĩ đây là một khảo nghiệm, giống như tôi phải đối mặt từ ngày đầu. Tôi nghĩ rằng vì mọi thứ đang diễn ra không tốt, tôi cần nâng cao tiêu chuẩn bản thân mình. Tôi cố gắng đi làm thật sớm để luyện công hàng ngày, và tăng cường việc học Pháp lên hai bài giảng một ngày. Tôi dành nhiều thời gian hơn phát chính niệm để loại trừ những cản trở và để cứu chúng sinh. Tôi cũng hướng nội và đảm bảo tâm mình không dao động bất chấp áp lực hay những điều bấp bênh. Tôi duy trì nhịp độ mới và cao hơn này trong một vài tháng mà hầu như không bán được quảng cáo nào. Dường như tôi càng cố gắng, hiệu quả càng ít, và tôi càng nỗ lực nhiều thì kết quả được tạo ra lại càng ít. Tôi thậm chí cố gắng hoàn toàn không bị ảnh hưởng hay chấp trước vào kết quả, tuy nhiên, vẫn không có gì xảy ra. Sau một vài tháng nỗ lực cố gắng và không có kết quả, tôi đã tạo ra tình huống khó khăn về tài chính cho công ty mà tôi đã phát thệ sẽ giúp nó phát triển. Cũng như vậy, là người trụ cột tài chính trong gia đình, tôi và vợ lo lắng làm sao để thanh toán các hóa đơn chi phí.

Sau khi làm việc ở Đại Kỷ Nguyên Montreal hơn bốn năm và đầu tư tất cả cuộc sống và tâm huyết mình vào đó, tôi phải đưa ra một trong những quyết định đau đớn nhất trong cả cuộc đời mình. Tôi nghỉ làm một năm, để bảo đảm không phải nợ nần tiền. Khi trở lại vào cuối năm, tôi không làm đại diện bán hàng toàn thời gian nữa.

Tôi hình thành một quan niệm sai lầm là “lấy mục đích biện minh cho phương pháp” – miễn là đạt được mục đích, rằng miễn là tôi vẫn đang bán quảng cáo hoặc vé Thần Vận, việc tu luyện cá nhân của tôi có thể lơ là. Điều ấy diễn ra trong nhiều năm. Nhưng sớm hay muộn, thì điều này sẽ gây trở ngại cho tôi.

Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Tăng công lên một cách thực chất, không ngừng đề cao bản thân, đồng hoá với đặc tính vũ trụ, thì chư vị mới có thể lên được.” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“suốt quãng đường bất kể là chư vị gặp phải mưa gió như thế nào, thực ra quay đầu lại mà xét một chút, thì chỉ bất quá là một loại ‘ma luyện’ đối với đệ tử Đại Pháp, trong quá trình khiến chư vị trưởng thành hơn lên, buông bỏ nhân tâm, cuối cùng tiến về viên mãn; đó chính là con đường mà chư vị đã đi qua. Quay đầu lại mà xem thì chính là như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)

Tôi mong những học viên khác có thể rút ra bài học từ sai lầm của tôi và đừng buông lơi tu luyện cá nhân, trong khi cũng không được lơ là trách nhiệm của bản thân mình khi làm ba việc.

Lần đầu tiên, đức tin của tôi không những bị khảo nghiệm mà còn lay động một cách đáng kể. Tôi không biết phải làm gì. Nó rất kỳ lạ, bởi vì tôi vẫn luôn biết rằng nếu mình làm những việc phải làm, những vấn đề đó sẽ biến mất ngay khi khảo nghiệm qua đi. Tôi làm ba việc, nhưng không thể tiến bộ, và tôi không cảm nhận được những an bài của Sư phụ cho mình. Tôi không thể hiểu điều gì đang xảy ra. Nhất định là có vấn đề, nhưng tôi không chỉ ra được đó là gì.

Sau khi rời tờ báo vào tháng 6 năm 2012, tôi bắt đầu công việc chăm sóc trẻ tại nhà. Tôi cũng làm việc trong một công ty người thường ở gần nhà. Tôi bắt đầu từ vị trí thấp lúc mới vào nhưng nhanh chóng được thăng chức lên làm đại diện bán hàng. Tôi đảm nhiệm vị trí này để trang trải cuộc sống.

Ông chủ mới của tôi muốn kết quả và chỉ chú ý đến tiền. Ông ấy nhận thấy tôi không giống như một người bán hàng thông thường vốn với động lực là kiếm tiền, do đó ông ấy muốn sa thải tôi. Có lần ông ấy thậm chí còn thừa nhận điều đó. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn xem tôi phản ứng như thế nào dưới áp lực căng thẳng, và xem liệu tôi sẽ kiếm thêm tiền, hay sẽ gục ngã dưới áp lực. Ông ấy biết tôi không quan tâm đến tiền, nhưng ông ấy cần một nhân viên biết kiếm tiền.

Một vài tháng sau đó, áp lực đè nặng lên tôi. Tôi cảm thấy bị tê liệt bởi căng thẳng và lo lắng. Khi ngồi vào bàn làm việc, tôi không nghĩ ra cách nào để giải quyết công việc. Thậm chí cùng với nhiều vấn đề cá nhân, mọi việc trở nên vô cùng thách thức. Tôi không thể làm việc thêm nữa. Tôi gọi cho phòng nhân sự, và họ yêu cầu tôi đi gặp bác sĩ và giải thích về mọi thứ. Bác sĩ nói tôi đang trải qua thời kì khủng hoảng do lo lắng, và ông ấy yêu cầu tôi nghỉ việc trong sáu tháng.

Suốt thời gian này, tôi hướng nội để tìm xem tại sao mình lại có hiện tượng ốm yếu này. Một buổi tối muộn, khi tôi đang viết bài chia sẻ về năm 2014 của mình, tôi nhìn ảnh Sư phụ trên tường và hỏi Ngài: “Tại sao vậy thưa Sư phụ?” Vào lúc đó, mọi thứ trở nên rõ ràng. Tôi nhận ra rằng mình đã không nói chuyện với Sư phụ khoảng hai năm nay. Tôi thật không thể tin vào điều đó.

Khi nhận ra mình đã dừng kết nối với Sư phụ, tôi không nghĩ trong đời mình lại [có thể] khóc nhiều như thế. Nó thực sự đau đớn khi tôi nhận ra mình đã đóng cánh cửa dẫn bản thân đến với Sinh mệnh vĩ đại nhất, người đã làm mọi thứ cho chúng ta, và tôi thậm chí đã không nhận ra rằng chính mình là người đã đóng lại sự liên hệ đó. Con thực sự xin lỗi Ngài, Sư phụ!

Sau đó tôi bắt đầu nói chuyện trước ảnh Sư phụ trong khi nước mắt lăn dài trên mặt tôi, và tất cả câu trả lời nảy ra trong đầu tôi. Tôi hiểu mọi việc một cách rõ ràng. Tôi nhận ra rằng mình cần sự thất bại ở thời điểm đó. Nếu tôi luôn luôn thành công, những chấp trước ngoan cố sẽ không được tu bỏ đi, như sợ mất thể diện trước mặt các đồng tu, nghi tâm, đam mê theo đuổi con đường riêng của bản thân, cần cân bằng hơn, không cực đoan, v.v.. Nói cách khác, là nâng cao tiêu chuẩn tu luyện của bản thân để làm tốt ba việc. Đây là con đường mà tôi phải nắm lấy và tu luyện qua. Trong khi trò chuyện với Sư phụ, tôi không nghe được tiếng của Ngài, nhưng câu trả lời xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ về những người tôi đã cứu, về những vé Thần Vận tôi đã bán thông qua công việc mới của mình, về những tấm áp phích tôi đã treo lên, và hiểu ra rằng mình phải ở đó vào thời điểm đó, rằng những sinh mệnh ấy cần tôi ở đó, và tất cả những điều ấy là một phần trong sự an bài của Sư phụ.

Sau khi nhận ra điều này, tôi tập trung vào tu luyện, luyện công và học Pháp hàng ngày. Về cơ bản, tôi đã lơ là việc tu luyện cá nhân trong thời gian dài. Tu luyện dần dần mang lại cho tôi nhiều năng lượng và sự tự tin. Bây giờ, tôi đảm bảo ngồi đả tọa và học Pháp mỗi ngày. Giờ đây, nhờ có Đại Pháp và Sư phụ mà tôi khỏe mạnh trở lại. Tôi lạc quan và điềm tĩnh hơn, và tham gia nhiều hơn vào việc cứu chúng sinh một cách thực chất. Tôi cũng quyết định trở lại trường học một chuyên ngành ổn định, tốt cho hoàn cảnh, và sẽ cho phép tôi có thời gian làm ba việc.

Điều này nhắc tôi nhớ đến việc dạy con trai đi xe đạp như thế nào. Đầu tiên cháu biết tôi đang ở cạnh. Cháu có thể cảm nhận được tay tôi đang trợ giúp mình, và biết rằng tôi sẽ giữ nó nếu có chuyện gì xảy ra. Sau một thời gian, khi cháu đã vững vàng hơn, tôi buông tay mình ra, nhưng vẫn đi bên cạnh, và luôn luôn sẵn sàng đỡ cháu nếu cần thiết.

Tôi nhận ra điều đó cũng tương tự như cách Sư phụ giúp đỡ chúng ta trên con đường tu luyện. Lúc đầu, tôi nỗ lực và luôn chắc chắn rằng bàn tay giúp đỡ của Sư phụ luôn ở đây. Cuối cùng, Ngài phải dời đi một khoảng thời gian. Nhưng Ngài luôn đảm bảo rằng tôi đang đi đúng hướng và an toàn. Tôi đã trượt ngã và bị động tâm, nhưng bây giờ tốt cả mọi thứ đều ổn và tôi đang làm ba việc, và việc tu luyện cá nhân của tôi tốt hơn trước rất nhiều.

Kể từ đó tôi khai mở tâm mình với Sư phụ. Tôi thậm chí đã không biết nó bị đóng đến mức nào. Nhưng tôi chắc chắn nó vẫn mở. Bây giờ tôi thực sự hiểu được sự thuần tịnh và thần thánh của Đại Pháp. Tôi không được chỉ bận rộn chạy tới chạy lui, nói [Đại Pháp] là tốt mà lại không thật tu bản thân. Đại Pháp liên tục tịnh hóa, tái sinh tôi, giúp tôi mạnh mẽ hơn, giúp tôi sống một cuộc đời trong sạch và lành mạnh hơn.

Có thể có người trở nên sợ hãi hoặc đau đớn trong suốt quá trình tu luyện. Có thể một số trở nên đề phòng sau một khảo nghiệm quan trọng hoặc thất bại. Có thể niềm tin của một số người bị lung lay. Trong bất kì trường hợp nào, hãy hoàn toàn tin tưởng Sư phụ, kết nối với Ngài bằng tâm chân thành, và hãy nhớ rằng dù chuyện gì xảy ra thì Ngài vẫn luôn luôn ở đây. Sự an bài của Sư phụ luôn hiện hữu dù chúng ta đôi khi không nhìn hay cảm nhận thấy. Chúng hoàn mỹ và vô khuyết. Sư phụ đã làm rất nhiều điều cho chúng ta.

Người phương Tây gọi Ngài là Thầy và người Trung Quốc gọi Ngài là Sư phụ. Tôi được biết rằng chữ Sư phụ là kết hợp của hai từ, Thầy và Cha. Tôi thấy điều này rất hợp lý.

Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/2/313474.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/3/151877.html

Đăng ngày 03-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share