Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Toronto, Canada
[MINH HUỆ 3-8-2015] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi đắc Pháp vào năm 1996. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã tu luyện được 19 năm. Thời kỳ này là thời kỳ vinh diệu và huy hoàng nhất trong đời tôi: được theo Sư phụ Chính Pháp và trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự và biết ơn Sư phụ.
Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng:
“Đặc biệt là các đệ tử Đại Pháp, gánh vác sứ mệnh lịch sử to lớn nhường ấy, trong sứ mệnh ấy có liên quan tới sự tồn vong của vô lượng vô kể sinh mệnh, chư vị thử nói xem việc này có lớn hay không? To lớn phi thường.” (Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp)
Tôi trân trọng cơ hội vô cùng quý giá và sứ mệnh cứu độ chúng sinh đặc biệt này mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta. Tôi gọi điện thoại về Trung Quốc thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi đi đến các trung tâm, siêu thị, công viên, và các điểm du lịch để giảng chân tướng cho người Trung Quốc và giúp họ thoái ĐCSTQ.
Sư phụ giảng cho chúng ta:
“…rằng không được buông lỏng việc giảng chân tướng ở các điểm du lịch. Nhất là những du khách đến từ Trung Quốc, nhất định phải tới giảng chân tướng nhắm đến họ.” ( Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2014)
Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài cơ hội này cho chúng ta giảng chân tướng trực tiếp đến từng người và cứu độ chúng sinh. Tôi giảng chân tướng tại các điểm du lịch. Trong quá trình này, tôi đã ngộ ra rằng chỉ có tu luyện một cách hết sức nghiêm túc, chúng ta mới có thể gánh vác sứ mệnh cứu độ chúng sinh.
Kể từ Pháp hội Canada 2014, du khách Trung Quốc đã tới các điểm du lịch của chúng tôi trên những chiếc xe buýt lớn và nhỏ dài bất tận. Nhiều học viên đang bận rộn giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh mỗi ngày, nhiều du khách đã đồng ý thoái ĐCSTQ.
Một hôm, mẹ của một đứa bé tên Tian Tian mà tôi đã từng trông đến nhà và hỏi tôi, “Dì ơi, dì có nghĩ con có phúc không?” Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy nói rằng, trong ngân hàng nơi cô làm việc, một đồng nghiệp cũng là một học viên Đại Pháp đề nghị mọi người ký thỉnh nguyện phản đối cuộc bức hại, và cô ấy đã ký. Sau đó, cha mẹ cô phát bệnh và bị mắc kẹt tại sân bay. Một học viên Đại Pháp chở họ về nhà và từ chối nhận tiền. Cô và cha mẹ đều rất xúc động.
Tôi nói với cô ấy rằng mình cũng khá cảm động, vì trước đây khi tôi giảng chân tướng, cô lắng nghe nhưng không thật sự tin. Tôi nói với cô ấy rằng mình còn cảm động hơn vì Sư phụ từ bi đã ban cho chúng sinh cơ hội được cứu hết lần này tới lần khác, và cấp cho các học viên cơ hội cứu độ chúng sinh, thiết lập uy đức hết lần này tới lần khác.
Đệ tử Đại Pháp là một chỉnh thể. Miễn là chúng ta chân tu, cho dù có chúng ta trải qua những việc gì, chúng ta tham gia những hạng mục nào, hay chúng ta đóng góp được gì đi chăng nữa, chúng ta đều đang cứu độ chúng sinh.
Cứu độ chúng sinh là một nhiệm vụ nghiêm túc và khó khăn, tôi cần phải học kinh văn của Sư phụ. Sư phụ giảng:
“Cần phải hết sức thiết thực mà thực hiện cho tốt những việc mà chư vị cần làm, thế mới là xuất sắc. [Còn] bảo làm thì đi làm, nhưng mà, từ thái độ làm việc, [từ] vấn đề như thế nào mới có thể cứu người, thì chư vị chưa hề suy xét một cách thiết thực, đây là vấn đề tu luyện.” ( Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sư phụ cũng giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi hướng nội sâu hơn và nhận thấy rằng mình vẫn có nhiều chấp trước. Tôi có tâm phàn nàn và hướng ngoại khi gặp khổ nạn, tâm hiển thị, hoan hỉ khi mọi việc đang tiến triển tốt.
Tôi đã nỗ lực đến đâu đối với việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh? Tôi phải từ bi như thế nào đối với chúng sinh đi du lịch ở nước ngoài đang đứng trước mặt tôi đây? Ngay cả một giáo viên chuyên nghiệp cũng cần phải chuẩn bị bài trước khi đến lớp. Đối với một việc quan trọng như cứu độ chúng sinh, liệu tôi đã làm tất cả mọi việc cần thiết chưa?
Những du khách là nạn nhân bị tà đảng lừa dối, họ vẫn phải sống trong môi trường nguy hiểm. Làm sao chúng ta có thể giúp họ cởi mở lòng mình và nghe chân tướng đây?
Tôi chia sẻ với các học viên khác. Một số học viên cung cấp loa phóng thanh để giảng chân tướng khi có nhiều người. Chúng tôi đã dùng thiện niệm phát chính niệm để thanh lý trường không gian. Chúng tôi đã nói chuyện với các du khách theo nhóm và với từng cá nhân để cố gắng thuyết phục họ thoái đảng.
Một hướng dẫn viên dẫn một nhóm người từ một chiếc xe buýt xuống không cho chúng tôi phát thanh giảng chân tướng, nhưng chúng tôi không bỏ cuộc. Cuối cùng chúng tôi đã thuyết phục sáu người trông có vẻ giống như quan chức thoái ĐCSTQ.
Trước tiên chúng tôi nói chuyện với người hướng dẫn viên. Ví dụ, một hướng dẫn viên trẻ rất thích trò chuyện, nhưng anh không cho chúng tôi nói chuyện với du khách trong nhóm của mình. Tôi quyết định nói chuyện với anh ấy. Tôi nói: “Tôi hy vọng công việc của anh tiến triển tốt. Anh thực sự đang tích đức bằng cách đưa rất nhiều người Trung Quốc tới nghe chân tướng đấy.”
Tôi đã nói với anh rằng, hai ngày trước đó có một hướng dẫn viên không cho phép nhóm của mình nghe chúng tôi nói và rất thô lỗ. Cuối cùng nhóm của anh đã gây khó khăn cho anh ta, nộp đơn khiếu nại và yêu cầu thay hướng dẫn khác.
Người hướng dẫn viên trẻ nói: “Tôi hiểu. Khi quay trở lại xe buýt, tôi sẽ nói với nhóm của tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt mà tích đức cho mình. ”
Các du khách thường nghe theo lời của hướng dẫn viên. Hai người mặc comple nói rằng hiện nay mọi chuyện đang rất tốt đẹp tại Trung Quốc, Trung Quốc đã tiến hành một chiến dịch chống tham nhũng. Tôi trả lời rằng ĐCSTQ đã định đoạt số phận của chính họ: Nếu Trung Quốc không thực hiện một chiến dịch chống tham nhũng, đất nước sẽ lâm nguy; nếu Trung Quốc thực hiện một chiến dịch chống tham nhũng, thì ĐCSTQ sẽ không tồn tại, bởi vì toàn Đảng đều tham nhũng.
Tôi hỏi họ: “Các anh không nghĩ rằng ngay bây giờ ĐCSTQ đang diệt vong vì tham nhũng sao?” Họ không nói gì. Tôi gợi ý hóa danh cho họ thoái ĐCSTQ. Họ quan sát hướng dẫn viên và sau đó cả hai đều đồng ý.
Vì đã tu xuất được tâm từ bi, tôi cảm thấy rằng tất cả các chúng sinh đều khổ, và chúng tôi đã có thể làm được rất tốt việc thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Một vài ngày trước, một hướng dẫn viên đang bồn chồn chờ đợi một du khách. Tôi hỏi xem anh có cần tôi giúp không. Anh này đã hét to trên điện thoại của mình: “Bà có thấy các biểu ngữ ;’Pháp Luân Đại Pháp hảo không?’ Hãy tìm biểu ngữ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’”
Một hướng dẫn viên và một nhóm du khách không muốn nghe chúng tôi đang lo lắng chờ một số người trong nhóm. Tôi biết họ không thể rời đi, nên họ cũng có thể xem chúng tôi luyện công.
Khi tôi đang viết bài này, cháu trai của tôi tới và nói: “Bà ơi, cháu yêu bà, nhưng bà có biết cháu không thích điều gì ở bà không?” “Điều gì nào?” Tôi hỏi. Cháu nói: “Đó là khi bà đeo khăn quàng đỏ của ĐCSTQ hồi nhỏ ấy.”
Tôi nhận ra rằng đây là phần tà ác và mang tâm tranh đấu. Phần văn hóa Đảng còn sót lại đã được phơi bày khi tôi đang giảng chân tướng. Tôi phải dụng tâm buông bỏ nó và đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn.
Tôi đi tới các điểm du lịch ít nhất 4-5 ngày mỗi tuần vào mùa cao điểm du lịch. Tôi luyện tập và tham gia diễu hành cùng với Đoàn nhạc Tian Guo vào cuối tuần. Tôi cũng chăm sóc cháu trai của mình và làm việc nhà. Điều đó có nghĩa là thời gian là eo hẹp và quý giá. Mỗi ngày tôi cần phải đi tới các điểm luyện công vào buổi sáng, học Pháp vào buổi tối, tới các điểm du lịch vào ngày thường, và luyện tập cùng Đoàn nhạc Tian Guo, diễu hành hay mit tinh vào cuối tuần.
Tôi cảm thấy mãn nguyện, nhưng vì quan niệm người thường rất lớn, đôi khi tôi cảm thấy buồn ngủ và muốn ngủ thật ngon và thật lâu. Tôi thường ước trời sẽ mưa nặng hạt để tôi có thể nghỉ ngơi, nhưng thay vào đó là một trận hạn hán và không có mưa trong khoảng hai tháng. Nhiều khi, thần mưa còn trêu đùa tôi. Khi tôi vừa mới bước ra khỏi cửa, bầu trời đầy mây đen, và những hạt mưa lớn rơi xuống, vì vậy tôi muốn quay lại. Nhưng ngay sau khi tôi ngồi xuống và bật máy tính lên, bầu trời lại trong xanh không gợn chút mây đen. Tôi lấy biểu ngữ và lại ra ngoài.
Điều này xảy ra hai lần liên tục. Tôi nhận ra đó là do chấp trước vào việc cảm thấy mệt mỏi và nó đã xảy ra do niệm đầu không đúng, nên cựu thế lực đã an bài “khảo nghiệm” đó. Tôi xuất ra một ý niệm: “Bất kể mưa hay gió, mình cũng phải đến các điểm du lịch. Vì Sư phụ đã an bài cho những du khách đang đợi nghe chân tướng, mình không thể bị động tâm bởi tâm truy cầu an dật.”
Con trai tôi rất ủng hộ. Cháu luôn luôn biếu tôi vài trăm đô la mua vé xe buýt. Đầu năm nay, cháu gặp một số khó khăn về tài chính và tôi cảm thấy có chút xấu hổ và không thoải mái. Để có thể đi tới điểm du lịch, tôi đã từ chối một vài cơ hội việc làm. Một trong những công việc đó là làm cho mẹ bé Tian Tian.
Một vài năm trước, tôi đã chăm bé Tian Tian. Tôi mơ hồ cảm nhận cháu là thành viên của một trong những gia đình bạn đồng tu của tôi chuyển sinh. Giáo viên của cháu nói rằng cháu rất hiếu động, nhưng khi cháu đến nhà tôi và ngồi đả tọa (Cháu luôn đặt chân phải lên trên) cùng với cháu trai của tôi, cháu có thể ngồi trong 45 phút. Cháu luôn gặp vấn đề về sức khỏe.
Tôi khuyên cháu nên tu luyện hoặc theo học các trường Minh Huệ, nhưng cha cháu không đồng ý. Mẹ cháu muốn tôi trông cháu. Tôi thích công việc này, vì tôi có thể đưa cháu đi học Pháp và luyện công. Nhưng để đến các điểm du lịch, tôi đã từ chối công việc. Tôi thấy đây cũng là một cơ hội để buông bỏ cái tôi và chấp vào tình.
Mặc dù có áp lực và trở ngại, tôi đã khắc sâu trong tâm Pháp Sư giảng cho chúng ta về sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp. Tôi đã xác định: “Tôi phải tới các điểm du lịch giảng chân tướng.” Với chính niệm này, Sư phụ đã an bài môi trường tu luyện tốt nhất cho tôi. Tất cả áp lực và khổ nạn đều biến mất.
Một vài học viên tu luyện tốt tới sống cùng tôi. Nó không chỉ cải thiện tình hình tài chính của tôi, quan trọng hơn, chúng tôi học Pháp và luyện công vào mỗi buổi sáng và buổi tối, chia sẻ, và bổ sung cho nhau. Trước đây, có một-hai người chúng tôi tại các điểm luyện công; hiện nay đã có tám-chín người.
Vào Ngày của Mẹ, một thanh niên trẻ người Nhật Bản cúi đầu trước chúng tôi nói lời cảm ơn. Có một người Trung Quốc kêu to “Pháp Luân Đại Pháp hảo” bất cứ khi nào ông đi ngang qua. Nó rất đáng khích lệ, và tôi tìm lại được cảm giác tu luyện như thủa ban đầu và một lần nữa tôi biết phải tu luyện thế nào.
Ví dụ, một vài ngày trước chúng tôi được biết sẽ có một nhóm luyện công lớn vào ngày Chủ nhật. Vào sáng thứ bảy tám người trong chúng tôi đã luyện công tại điểm luyện công. Chúng tôi luyện tất cả 5 bài, và mọi người được hưởng lợi rất nhiều.
Tôi muốn chia sẻ một trải nghiệm đã cho tôi trải nghiệm thêm sức mạnh thù thắng của Đại Pháp. Một ngày tại một điểm du lịch, hai xe buýt của du khách Trung Quốc vừa rời đi thì tôi nhận thấy đã đến lúc phải về nhà. Khi tôi vừa mới rời đi, một nhóm khác xuất hiện.
Tôi nghĩ rằng mình nên giảng chân tướng cho nhóm này, vì vậy tôi bắt đầu nói chuyện với họ. Một người đàn ông đã rất cảnh giác, và sau đó tôi đã giúp ông chụp ảnh. Ông hài lòng với những bức ảnh và đồng ý sử dụng hóa danh thoái ĐCSTQ. Sau đó, tôi đã nói chuyện với một người đàn ông khác vốn đã đặt ra nhiều câu hỏi, nhưng không có ý muốn thoái.
Một học viên khác nhắc nhở tôi rằng đã đến lúc phải về nhà. Đột nhiên tôi nhận ra rằng tôi phải đón cháu và tôi sẽ bị muộn. Xe buýt của trường thả cháu ngoài phố. Nếu tôi đến muộn, sẽ không ổn chút nào.
Nhưng lúc đó thực sự đã muộn, thậm chí nếu tôi có thể bắt xe buýt ngay lập tức, tôi vẫn bị muộn 10 phút. Tôi cầm lấy biểu ngữ và chạy. Tôi vừa chạy vừa nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, con cầu xin Sư phụ hãy giúp đệ tử của mình.”
Tôi chờ xe buýt thêm khoảng 10 phút. Tôi lo lắng và bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi đột nhiên nhớ lại Luận ngữ mới: “Đại Pháp còn tạo ra thời gian, không gian, đa dạng chủng loại sinh mệnh cũng như vạn sự vạn vật, không gì không bao hàm, không gì bị bỏ sót.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi niệm đi niệm lại và cũng chân thành hối lỗi với Sư phụ: Trong tương lai con sẽ trân trọng thời gian Sư phụ an bài cho con để cứu độ chúng sinh, mà trước đây con đã không trân quý.
Khi tôi bắt được xe buýt về nhà, có vẻ như người lái xe có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh lái xe rất nhanh. Các chuyến đi thường mất 18 phút, nhưng nó chỉ mất 14 phút ngày hôm đó. Khi tôi đến đón cháu nội, mắt tôi ngân ngấn lệ: Tôi không đến muộn chút nào. Không chỉ vậy, tất cả các bậc cha mẹ đang lặng lẽ đợi ở đó. Hóa ra xe buýt trường đã tới muộn.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Tôi thật biết ơn Đại Pháp. Sư phụ đã cho đệ tử của Ngài trải nghiệm một phép màu.
Điều làm cho tôi vui mừng hơn là phát hiện ra rằng người tài xế xe buýt trường đến từ Thượng Hải. Tôi đã nghĩ anh ấy đến từ Hồng Kông. Anh ấy luôn yêu cầu tôi đến sớm để đón cháu, nhưng sau hôm anh ấy đến muộn, anh ấy đã nói chuyện với tôi trước. Tôi nhận ra rằng có lẽ Sư phụ đã an bài mối quan hệ tiền duyên tốt này từ một không gian khác.
Người lái xe nói rằng anh đã lái xe buýt của trường cho chính phủ, và anh biết rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng cho anh và giúp anh thoái Đảng bằng cách sử dụng hóa danh “Gao Fu Yuan,” và anh ấy bày tỏ lòng biết ơn của mình hết lần này tới lần khác. Mỗi lần nhìn thấy tôi sau đó anh sẽ giơ một ngón tay cái lên.
Tôi nhận ra rằng giảng chân tướng tại các điểm du lịch là một môi trường tu luyện trân quý do Sư phụ an bài. Mỗi ngày khi tôi gặp những lời xúc phạm, chỉ trích, lăng mạ, nó là một khảo nghiệm để xem liệu tôi có bất động tâm và có thể chiểu theo Chân Thiện Nhẫn hay không. Nếu tôi có thể làm được thì khi đó tôi có thể đồng hóa với Pháp và đề cao tầng thứ của mình.
Đồng thời, đối mặt với sự hân hoan của chúng sinh, sự biết ơn chân thành, phúc báo sau khi họ liễu giải được chân tướng và được đắc cứu, cũng là một khảo nghiệm để xem liệu tôi có chấp trước hiển thị và hoan hỷ không. Tôi nhận ra rằng phần cốt lõi của cứu độ chúng sinh đã được Sư phụ an bài, chỉ là xem liệu tâm của chúng ta có thuần tịnh hay không, chúng ta có trân trọng cơ hội hy hữu này để cứu độ chúng sinh do Sư phụ an bài không.
Bởi vì tôi đã ngộ ra một số Pháp lý và được đề cao trong quá trình tu luyện, Sư phụ từ bi đã khích lệ tôi. Trước Pháp hội 13 tháng 5 năm nay, khi tôi đang luyện công vào buổi sáng, một bông mận hồng tiến về phía tôi theo chiều ngang. Sau đó, một hoa mận vàng kim xuất hiện theo chiều dọc. Trong giấc mơ, tôi đã giương biểu ngữ lớn rực rỡ đề Chân-Thiện-Nhẫn. Lúc đầu, tôi đã giương nó theo chiều ngang, và sau đó giương nó theo chiều dọc thuận theo chiều gió.
Tu luyện thật thần kỳ. Chỉ bằng cách hướng nội, và chân tu người ta mới có thể viên mãn và gánh vác sứ mệnh thần thánh là cứu độ chúng sinh.
Trên đây là một số trải nghiệm tu luyện của tôi. Hãy chỉ ra những điều chưa đúng.
(Trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Canada 2015)
Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/6/151920.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/3/313523.html
Đăng ngày 04-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.