Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-01-2015] Mẹ chồng 88 tuổi của tôi rất thích nghe CD ghi âm Cửu Bình. Bất cứ khi nào tôi lo lắng về việc để bà ở nhà một mình, bà lại mỉm cười nói với tôi: “Đừng lo. Mẹ có thể nghe cửu bình cả ngày.” Bản thân bà đã từng trải qua nhiều sự kiện được nhắc đến trong cửu bình, bà nói với chúng tôi: “Không có gì là phóng đại cả. Tất cả đều là sự thật.”

Mẹ chồng tôi đã trải qua nhiều khổ nạn trong cuộc đời bà. Bà có tám người con, nhưng một người đã chết vì đói cũng như bao người khác trong những năm đó.

Nghèo đói và kiệt sức đã hành hạ bà trong suốt những chiến dịch vận động chính trị khác nhau của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bà đã chứng kiến tận mắt những người dân vô tội và chăm chỉ trong làng mình bị đánh đến chết theo chỉ đạo của bí thư đảng ủy địa phương.

Sau khi nghe đoạn trong cửu bình về cải cách ruộng đất của ĐCSTQ, mẹ chồng của tôi đã kể lại trải nghiệm của mình vào thời điểm đó. Bà sống trong một ngôi làng nhỏ tại tỉnh Liêu Ninh với mẹ và em gái mình. Họ may vá để kiếm sống. Một lần, mẹ của bà nhận may vá cho chủ tịch Hội liên hiệp nông dân, nhưng đã làm ông ta nổi giận khi bà đòi trả tiền công.

Chủ tịch của Hội liên hiệp nông dân đã lôi mẹ của bà ra và tịch thu các tấm chăn của bà, tuyên bố rằng chúng được làm từ sợi của tư bản chủ nghĩa. Họ tổ chức các phiên “đấu tố” (một phương pháp phổ biến mà đảng cộng sản sử dụng để công khai chỉ trích và làm nhục người dân) và đánh đập bà.

Bốn người cao tuổi khác cũng bị bắt giữ trong khoảng thời gian đó. Tất cả họ đều là những người dân nghèo, trung thực và chăm chỉ. Một đôi vợ chồng già bị bắt vì xây một ngôi nhà bằng gạch bùn và rơm; một bà lão bị bắt vì cho thuê căn nhà cũ của mình; một ông lão kiếm sống bằng viết hợp đồng nhà cũng bị bắt.

Các nhân viên của ĐCSTQ liên tục đánh đập họ, nhắm vào những bộ phận đã bị thương trên cơ thể họ. Bốn người trong số họ đã qua đời trong đau đớn cùng cực. Mẹ của mẹ chồng tôi là người duy nhất còn sống sót. Toàn bộ quá trình tuân theo một khẩu hiệu của ĐCSTQ: “Không đánh thì không có tiền.” Lý luận của ĐCSTQ cho rằng “đánh đập sẽ khiến những người giàu nộp tiền cho họ.”

Mặc dù mẹ chồng tôi còn sống sót, bà bị thương nặng và tất cả đồ đạc đều bị tịch thu. Thậm chí cả tấm chiếu cỏ mà bà sử dụng để lót chiếc giường gạch cũng bị tịch thu. Họ đã phải phủ cỏ lên giường và nằm rúc vào nhau để sống sót qua những đêm lạnh mùa đông. Mẹ chồng tôi và em gái bà đã phải đi ăn xin. Quá sợ hãi và xấu hổ, họ đã không dám ngẩng đầu lên hoặc nói chuyện với ai. Nếu xin được chút thức ăn, hai chị em sẽ nhanh mang trở về nhà cho người mẹ đang bị thương của mình.

Theo mẹ chồng tôi, các chính sách của Mao Trạch Đông cho phép những người lười biếng cướp bóc từ những người dân chăm chỉ làm việc và đánh đập họ.

Mẹ chồng tôi nói: “Trong giai đoạn ‘Đại nhảy vọt’, người dân bị chết đói. Đảng viên tổ chức họp mặt bảo chúng tôi tiết kiệm các nguồn tài nguyên. Nhưng mọi người đang đói, phải ăn lá cây và rễ cây, một số người vì vậy mà bị ngộ độc. Nhiều trẻ em và những người già cũng vì vậy mà chết. Nhiều người khuôn mặt bị sưng lên vì cơ thể bị nhiễm độc. Mẹ đã nhiều lần ngất đi vì đói. Không ai được phép trồng cấy gì cả. Nếu làm như vậy sẽ bị gán nhãn tư bản và bêu xấu ngoài đường phố. Mọi người phải nộp tất cả các dụng cụ nấu ăn bằng kim loại để làm thép. Nhưng cũng không thấy luyện ra được thép gì cả.”

Nghe cửu bình đến đoạn nói về Cách mạng Văn hóa đã gợi lại những ký ức của mẹ chồng tôi về cuộc vận động chính trị tai hại này. Một người đàn ông họ Tôn trong làng bà từng phục vụ trong Bát Lộ Quân và biết một vài từ tiếng Nhật. Anh bị gán nhãn là tình báo của người Nhật, bị treo ở sân sau và đánh đập thậm tệ. Vợ và các con của anh đã gào khóc khi thấy anh bị đánh đập tàn bạo như vậy.

Họ ra đến sân trước mà vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của anh. Anh đã bị đánh đến chết. Sau đó, thi thể của anh được để dưới một chiếc cầu nhỏ. Đứng trên cầu, họ tổ chức một phiên “đấu tố” ngay trên thi thể của anh. Vợ của anh khóc lóc cạnh anh. Nhưng bất cứ khi nào mọi người trên cầu hô lớn ‘Mao Chủ tịch vạn tuế’, cô lại bị bắt phải đứng dậy và hô cùng họ.”

Mẹ chồng tôi nói: “Bí thư Đảng, người chỉ đạo phiên đấu tố, cuối cùng đã bị kết án ba năm rưỡi tù. Gia đình ông bị ly tán và ông cuối cùng đã tự tử. Như người ta vẫn nói ‘thiện ác hữu báo.’”

Bất cứ khi nào tôi khuyên bạn bè và người thân của tôi thoái ĐCSTQ, mẹ chồng tôi lại giúp đỡ tôi bằng việc nói những câu như: “ĐCSTQ thật quá tà ác. Nay nó đả đảo nhóm này, mai lại đả đảo nhóm kia. Nó khép tội cho người dân rồi giết hại họ. Tôi đã chứng kiến tất cả điều này. Đừng bao giờ đứng về phía ĐCSTQ. Đừng bao giờ!”

Tất cả mọi người đều đồng ý với bà. Cháu trai bà vừa tốt nghiệp đại học nói: “Bà đừng lo! Cháu sẽ không bao giờ về phía ĐCSTQ.” Bà gật đầu và mỉm cười.

Mặc cho chiến dịch tuyên truyền vu khống Pháp Luân Công của ĐCSTQ đang tràn ngập khắp nơi, mẹ chồng tôi luôn nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Bà đã được phúc báo. Có lần bà bị ngã trong bồn tắm. Vụ va đập mạnh đến nỗi nó tạo ra một lỗ hổng trong bồn tắm, nhưng bà lập tức nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Ta không sao.” Phần da trên đầu gối của bà hơi ửng đỏ, ngoài ra thì không có vết thương nào nghiêm trọng hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/29/303708.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/11/148309.html

Đăng ngày 15-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share