Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-01-2015] Ngày nay, mọi người thường nói chuyện về Pháp Luân Công khi gặp nhau, đặc biệt là khi họ tụ tập hay ở tại các sự kiện xã hội. Họ ngạc nhiên về các học viên sau khi được chứng kiến cách cư xử của họ.
Tôi muốn chia sẻ ba câu chuyện sau.
Ấm lòng
Vào mùa hè năm ngoái, tôi tới thăm một người bạn học vừa mới mua được một căn nhà mới. Khi tới nơi, tôi gặp một người đàn ông lớn tuổi lịch lãm bước ra, do đó tôi đã dừng lại chào ông và hỏi ông đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) để có một tương lai tốt đẹp hay chưa.
Ông liếc nhìn tôi không nói gì và quay lại gọi cô cháu gái. Ông nói: “Hãy mau lại đây để gặp một học viên Pháp Luân Công khác này!”
Ông nói rằng trước đây ông đã được nghe về chuyện này và người giúp việc của gia đình họ đã giúp mọi người thoái đảng.
Ông tiếp tục kể với tôi câu chuyện của mình. Vợ ông bị bệnh tim, do đó học đã thuê một người giúp việc để làm các công việc nhà. Ông nói: “Vài ngày sau khi tới nhà tôi làm việc, cô ấy nói mình là một học viên Pháp Luân Công. Tôi hơi ngạc nhiên và sợ hãi. Tôi rất lo lắng và nghĩ đến vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn mà chúng tôi đã xem trên tivi.” Sau đó ông quyết định cho cô ấy một cơ hội – để quan sát xem cách hành xử của cô ấy ra sao.
Người đàn ông nói người giúp việc này là một người giúp việc tuyệt vời, lúc nào cũng vui vẻ và tốt bụng. Ông cảm thấy thật tốt vì đã giữ cô ấy ở lại.
Người đàn ông đã khóc khi ông tiếp tục kể rằng cô ấy đã chăm sóc vợ ông và nhà cửa tuyệt vời như thế nào. Cô làm mọi việc một cách hoàn hảo, khi ra ngoài để đi mua hàng cho họ, ông thường bảo cô cứ giữ lại chút tiền thừa cho mình. Tuy nhiên, cô không làm như vậy, và thường trả lại ông từng xu nhỏ tiền thừa. Cô nói chuyện với họ về Pháp Luân Công và giúp họ thoái khỏi ĐCSTQ, và giúp họ hiểu sự thật về vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn và đó là sự kiện được dàn dựng lên để phỉ báng pháp môn. Ông nói: “Cô ấy thường đọc sách Pháp Luân Công cho chúng tôi nghe, và tôi tin rằng điều đó đã cải thiện tình trạng sức khỏe của vợ tôi.”
Người giúp việc đó đã ở với gia đình ông sáu tháng, và sau đó, vì lý do cá nhân, cô ấy đã thôi việc.
“Các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt như vậy,” ông nói thêm. “Bất cứ khi nào gặp họ, tôi đều cảm thấy ấm lòng. Làm ơn cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Sư phụ của anh nhé.”
Trung thực vào mọi lúc
Một học viên Pháp Luân Công khác (mà ở đây chúng ta gọi là F) sống ở trong huyện. Cũng giống như nhiều gia đình khác, ông phải chăm sóc cha mẹ già, nuôi nấng con cái, và vất vả với việc đồng áng.
Một hôm, ông F mang vài bao lúa mì tới bán cho một cửa hàng. Nhân viên của cửa hàng cân những bao lúa mì và trả ông 300 tệ (khoảng 50 USD). Khi về nhà, ông F để tiền trên bàn và đi làm việc.
Vợ ông đếm tiền và phát hiện thấy thừa ra 100 tệ. Vì có vài tờ tiền mới, chúng đã bị dính vào nhau và điều đó đã khiến cho nhân viên của cửa hàng đếm nhầm.
Ông F quay lại gặp chủ cửa hàng, giải thích chuyện đã xảy ra và trả lại 100 tệ.
Ông F nói rằng mình là một học viên Pháp Luân Công và lúc nào cũng phải trung thực. Người chủ cửa hàng rất vui mừng: “Nếu ông không trả lại tiền, thì cũng sẽ không có ai biết được,” ông ấy nói với ông F, và giơ ngón tay cái lên. “Bây giờ tôi đã hiểu sự vĩ đại của Pháp Luân Công!”
Một chiếc ô tình cờ
Một buổi sáng, tôi gặp một người bán hoa quả dạo tại một khu chợ trời. Ông ấy đang bày hạt dẻ trên sàn của một chiếc xe ba gác, nhưng trời bắt đầu nổi gió và sắp mưa. Tôi vội mua một ít hạt dẻ, và khi chuẩn bị rời đi, tôi phát hiện thấy chiếc xe ba gác của ông không được che phủ. Mọi thứ sẽ nhanh chóng bị ngấm nước mưa. Do vậy tôi đã hỏi ông: “Sao ông không mang theo ô hay tấm bạt để che hạt dẻ cho chúng khỏi ướt?”
Những gì tôi nói hẳn buồn cười lắm vì tôi thấy ông mỉm cười. “Tôi cũng thường mang theo bên mình một cái ô, nhưng vài ngày trước đây, tôi phát hiện thấy nó đã bị mất,” ông nói. “Nhưng sáng nay, tôi đã gặp được một người tốt đã giúp tôi thoái đảng (ĐCSTQ). Biết chuyện tôi bị mất cái ô, cô ấy đã về nhà lấy cho tôi một cái khác để thay thế.”
Tôi hỏi liệu cô ấy có quen biết ông không, nhưng ông nói: “Không, cô ấy là một học viên Pháp Luân Công.” Ông lấy cái ô ra và nói: “Đây là cái ô mà người học viên Pháp Luân Công đó đã cho tôi!”
Lời kết
Có nhiều câu chuyện như vậy xảy ra hàng ngày. Nhiều người coi đó là những chuyện bình thường, nhưng vẻ đẹp thuần tịnh của những học viên Pháp Luân Công đó đã được gửi tới mọi người thông qua lời nói, hành động của họ. Điều đó như những hạt giống kỳ diệu, đẹp đẽ được gieo trồng trong trái tim của mọi người.
Mọi người đều có bạn bè và người thân, bởi vậy sự từ bi đó sẽ được lan rộng, trường thuần chính đó sẽ ngày càng lớn hơn. Nhiều người sẽ biết được sự thật và hiểu rằng Pháp Luân Công là tốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/8/302904.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/28/148139.html
Đăng ngày 26-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.