[MINH HUỆ 03-02-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2001, khi vẫn còn là một đứa trẻ. Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn tinh tấn. Với sự trợ giúp của các bạn đồng tu, gồm cả mẹ và dì, tôi đã trưởng thành trong tu luyện.

Các triệu chứng bệnh tật biến mất

Tôi khá ốm yếu khi còn nhỏ. Khi bảy tuổi, tôi đã bị ốm nặng và không thể ăn uống trong vòng ba ngày. Ngay cả việc truyền dịch tĩnh mạch cũng không có hiệu quả. Hoàn toàn bất lực, mẹ đưa tôi tới nhà dì.

Tôi tỉnh dậy khóc vào lúc nửa đêm và không thể nín lại. Vào thời điểm đó, dì hỏi tôi có muốn luyện các bài công pháp với mẹ tôi và dì không. Ngay lúc tôi nói “có”, tất cả các triệu chứng đã biến mất. Cả ba chúng tôi đã chứng kiến ​​sự màu nhiệm của Pháp Luân Công và sự từ bi của Sư phụ. Tôi đã trở thành một học viên vào đêm đó.

Phát tờ rơi trong đêm

Tôi đã học cách gấp tờ rơi Pháp Luân Công và phát chúng cùng các đồng tu và mẹ. Chúng tôi thường đi ra ngoài khi trời tối, ngay trước khi các hộ kinh doanh nhỏ ở địa phương đóng cửa, và để lại các tờ rơi trong giỏ xe đạp. Ngoài ra, đôi khi tôi đặt những tờ rơi dưới cánh cửa kim loại của một cửa hàng, trong khi tôi giả vờ buộc dây giày.

Khi rảnh rỗi, tôi vẽ các hoa văn khác nhau lên giấy và viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” vào giữa. Tôi cảm thấy rất hài lòng với từng thiết kế. Tôi cũng dặn bạn bè của mình ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mẹ khen tôi đã làm một việc tốt.

Mơ thấy một Pháp Luân đang xoay

Tôi nhớ một giấc mơ khi còn học lớp bốn. Tôi đứng trên một bãi biển lấp lánh ánh vàng và nước biển đại dương trong xanh. Cách đó không xa, một tia sáng vàng rất rõ, trông giống như một lớp vàng mỏng.

Tôi đang ở cùng hai người bạn, họ muốn về nhà. Vì nhà của họ ở phía bên kia đại dương, họ đã nhảy xuống nước và bắt đầu bơi. Sau một lúc họ biến mất. Sau đó, tôi cũng xuống nước và bơi về phía bên kia đại dương.

Càng ngày tôi càng tới gần tia sáng vàng và khi tới giữa, một Pháp Luân xoay trên đầu tôi. Màu của Pháp Luân thay đổi liên tục và phát ra ánh sáng nhẹ có nhiều màu sắc khác nhau. Tôi lặng lẽ nhìn và cảm thấy ấm áp trong tâm.

Vượt qua khảo nghiệm

Khi lớn lên, tôi đã buông lơi tu luyện. Tôi không thể tập trung khi học Pháp hay luyện công. Tôi chỉ muốn đi chơi với bạn. Thậm chí tôi đã đánh cắp tiền của mẹ để mua đồ ăn vặt và truyện tranh, nhưng đã không trót lọt. Mẹ cố gắng nói chuyện với tôi, nhưng trạng thái tu luyện của tôi đã không cải thiện cho đến khi tôi gặp một tai nạn vào lớp năm.

Trên đường từ cửa hàng sách về nhà, tôi đã bị một xe điện đâm và ngất đi. Khi tỉnh dậy, ý niệm đầu tiên của tôi là: “Tại sao tôi lại nằm trên mặt đất?” Người lái xe hỏi xem tôi có sao không và tôi nói không sao, mặc dù mặt tôi đầm đìa nước mắt. Tôi đi bộ về nhà và gia đình đã rất ngạc nhiên. Anh họ của tôi đã thông báo cho gia đình về vụ tai nạn, nhưng dù tìm kiếm khắp nơi, họ không thể tìm thấy tôi.

Phía sau đầu tôi bị sưng to bằng quả trứng và tôi cảm thấy thực sự lảo đảo. Một số người bạn của mẹ nghĩ tôi đã bị chấn thương và khuyên bà đưa tôi đến bệnh viện. Mẹ và dì tôi biết rằng đó chỉ là một khảo nghiệm mà tôi cần phải vượt qua. Họ chắc chắn rằng tôi sẽ không sao vì Sư phụ sẽ bảo hộ.

Mặc dù chóng mặt, mẹ và dì khích lệ tôi học Pháp và luyện công. Hàng ngày một học viên lớn tuổi cũng đến để phát chính niệm cho tôi. Bà nói rằng Sư phụ sẽ chăm sóc tôi. Tôi học Pháp và luyện công như họ đề nghị. Sau năm ngày, mặc dù vẫn còn hơi chóng mặt, tôi cảm thấy khoẻ hơn nhiều và đã đi học trở lại.

Trên đường đi học về, tôi cảm thấy một thứ gì đó nặng đang đè trên đầu tôi. Với chính niệm rất mạnh, tôi kêu lên: “Tôi ở đây là để chứng thực Pháp!” và lắc đầu thật mạnh. Ngay lập tức, tôi cảm thấy một chất màu đen thoát ra khỏi đầu và ngay lập tức tôi trở nên tỉnh táo. Chỗ sưng bắt đầu nhỏ lại và sau một tháng nó hầu như đã biến mất.

Nhiều người yêu cầu thả mẹ và dì tôi

Mẹ và dì bị bắt vào tháng 03 năm 2007. Tôi phát hiện ra khi đi ngang qua cửa hàng của họ trên đường đến trường và thấy bà tôi khóc. Chúng tôi gọi cho hai người dì, cũng là học viên, và bảo họ đến cửa hàng.

Đêm đó, hai dì và tôi đã đến đồn công an yêu cầu thả mẹ và dì. Tôi đã mất chính niệm vào thời điểm đó và rất lo sợ. Họ không được thả, và bị chuyển đến trại tạm giam trong đêm.

Ngày hôm sau, một vài học viên địa phương và các dì của tôi đã ngồi lại thảo luận. Họ cho rằng bà và tôi là hai người phù hợp nhất để yêu cầu họ thả mẹ và dì, trong khi những người khác có thể phát chính niệm. Bà và tôi đã đi đến đồn công an. Tôi vô cùng sợ hãi. Vì vậy, đôi chân của tôi run rẩy khi chúng tôi bước trên con hẻm nhỏ hướng tới đồn công an.

Bà khích lệ tôi. Đó là lúc thơ của Sư phụ hiện lên trong tâm trí của tôi:

“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp”

(Phạ xá – Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Sợ Chi

“Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
Người tu luyện, chứa đựng Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ nổ tung
Thần tại thế gian, chứng thực Pháp”

Tất cả sự sợ hãi của tôi biến mất và tôi cảm thấy mình như một vị đại Phật. Tôi phát chính niệm để giải thể tất cả sự sợ hãi của mình và tăng cường ý niệm rằng tôi ở đây để cứu các đồng tu. Tôi có thể cảm thấy vật chất màu đen giảm đi.

Trong một vài ngày, ngày nào hai bà cháu tôi cũng đến đồn công an. Bà mang một tấm biển có tựa đề “Hãy thả con gái tôi” với thông tin chi tiết được in nhỏ ở phía dưới. Tôi đứng ngay bên cạnh bà. Hai bà cháu một già một trẻ khác thường đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ những người qua lại.

Sau khi mọi người nghe nói rằng người dân vô tội bị bắt, họ đã nổi giận với công an. Nhiều người đã vào đồn công an và yêu cầu họ thả mẹ và dì tôi. Công an đã gọi đến trường học và yêu cầu hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của tôi thuyết phục tôi trở lại trường học. Tôi nói với họ rằng nếu không có mẹ, không ai sẽ trả tiền học phí cho tôi, và ngay lập tức chấm dứt mọi nỗ lực của họ.

Công an sợ những việc làm xấu của họ sẽ bị phơi bày trước công chúng và cố gắng đuổi chúng tôi đi. Một nữ cảnh sát đẩy bà ngoại của tôi ngã xuống đất, nhưng bà không hề sợ. Sau đó bà nói với tôi rằng bà nhẩm Pháp và thấy mình ngã xuống một đống bông. Bà biết rằng Sư phụ đã bảo hộ chúng tôi.

Hai người dì khác và các học viên địa phương đang phát chính niệm ở gần đó để gia trì cho chúng tôi. Chúng tôi cũng đã đi đến trại tạm giam để phát chính niệm gần hơn. Mẹ và dì của tôi đã được thả sau một tuần.

Buông lơi

Sau khi vào học lớp tám, tôi được giao thêm bài tập ở trường và không có nhiều thời gian để học Pháp. Tôi đã thức đến quá nửa đêm để hoàn thành bài tập về nhà và không thể tỉnh táo khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ. Khi học Pháp, tôi không thể tập trung và thỉnh thoảng ngủ gật. Dần dần, tôi bắt đầu buông lơi. Tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết và truyện tranh.

Mẹ tôi phát hiện ra những thói quen xấu và hối thúc tôi chính lại chúng. Tôi ngắt lời mẹ, vì tôi đang ở trong trạng thái tu luyện thật tệ.

Sư phụ điểm hoá rằng tôi cần phải thay đổi trạng thái tu luyện của mình. Tôi trở nên tinh tấn hơn trong một thời gian ngắn và sau đó bắt đầu buông lơi một lần nữa. Phải đến khi mẹ tôi hạn chế tôi truy cập Internet tôi mới dần dần trở nên tinh tấn hơn.

Sau năm thứ hai tôi có một kỳ nghỉ hè bận rộn và nhanh chóng đề cao. Buổi sáng, tôi giúp mẹ in tờ rơi Pháp Luân Công. Sau khi bà đi làm, tôi học Pháp và luyện công, làm bài tập trong buổi chiều. Vào buổi tối, mẹ, dì và tôi đã gửi tin nhắn cho mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Công.

Khi có thời gian, tôi xem biểu diễn Thần Vận. Với chút ít thời gian trên Internet, chấp trước vào tiểu thuyết và truyện tranh trực tuyến đã biến mất.

Giá trị của nghiêm chính thanh minh

Khi xem một chương trình trên trang web Minh Huệ, tôi thấy clip một nhóm học sinh tiểu học đã ký vào một lá cờ Trung Cộng với những thông điệp phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi nhớ mình đã ký một lá cờ như vậy hồi còn học tiểu học, mặc dù tôi không nhớ bất cứ điều gì khác về nó. Tôi chỉ cần ký tên lên đó vì tất cả những đứa trẻ khác cũng làm vậy. Tôi nhận ra rằng mình đã phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi kể với mẹ về sự việc này và chúng tôi quyết định viết Nghiêm chính thanh minh trên trang web Minh Huệ.

Sau đó mẹ nói với tôi rằng trường năng lượng của tôi đột nhiên chính lại và trong sạch hơn nhiều sau khi tôi viết Nghiêm chính thanh minh. Mẹ tôi cho rằng trường năng lượng của tôi không chính do tôi đọc truyện tranh. Bây giờ, bà biết rằng đó là vì tôi đã ký lá cờ.

Đề cập tới vấn đề này, tôi muốn hối thúc các học viên trẻ cố gắng Nghiêm chính thanh minh nếu họ đã có hành động ký tên tương tự. Tất cả chúng ta có lẽ đang học lớp một hoặc lớp hai, khoảng bảy tuổi khi cuộc bức hại bắt đầu. Các giáo viên bảo chúng ta ký và chúng ta không bao giờ nghĩ xem việc đó là đúng hay sai.

Nếu bạn đã ký bất cứ điều gì ở trường, bạn phải viết Nghiêm chính thanh minh, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.

Tôi không cảm thấy rằng mình đã thay đổi nhiều, nhưng mẹ tôi lại nghĩ khác và chắc rằng đó là nhờ Nghiêm chính thanh minh.

Vài lời dành cho các học viên trẻ

Này các học viên trẻ, tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta không nên dành quá nhiều thời gian vào các trang web của người thường. Nhân loại đang “hàng ngày trượt cả nghìn dặm trên dốc lớn.” (“Về hưu rồi mới tu” – Tinh Tấn Yếu Chỉ) Nếu chúng ta xem quá nhiều những thứ của người thường, chúng ta có thể dễ dàng bị ảnh hưởng.

Tôi đề nghị mọi người truy cập vào các trang web Minh Huệ khi bạn có thời gian rỗi và đọc các bài viết chia sẻ kinh nghiệm – điều này rất hữu ích. Tôi hy vọng rằng tất cả các học viên trẻ sẽ học Pháp thường xuyên, học Pháp vững vàng và tu luyện tốt. Lắng nghe lời khuyên từ các bậc cha mẹ là học viên, thường xuyên đọc các bài viết của học viên, và vững bước trên con đường tu luyện chân chính.

Các đồng tu, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/12/148322.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/2/3/303932.html

Đăng ngày 25-03-2015; Bản dịch sẽ được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share