Bài viết của một tiểu đệ tử ở Nội Mông

[MINH HUỆ 18-07-2014] Tôi là một tiểu đệ tử 11 tuổi.Trong một giấc mơ tôi từng thấy Sư phụ cho tôi một cây bút lông lớn có đầu và thân bút bằng vàng. Trên thân cây bút có Pháp Luân đang xoay. Trong một bộ áo choàng vàng, Sư phụ trông thật nghiêm nghị và từ bi. Tôi kể cho mẹ giấc mơ này. Chúng tôi ngộ ra rằng Sư phụ muốn tôi ghi lại những trải nghiệm tu luyện của mình.

1. Học Pháp thật tốt, biến nguy thành an 

Có một thời gian tôi học thuộc năm bài thơ trong cuốn Hồng Ngâm mỗi ngày. Một đêm nọ tôi có một giấc mơ. Tôi thấy mình bay đến thế giới Pháp Luân. Bốn ký tự tiếng Trung trong tên thế giới Pháp Luân trông giống như bốn vị Phật sống.

Tôi bay vào thế giới Pháp Luân và ở cạnh Sư phụ. Sư phụ ngồi trên tòa sen và mỉm cười với tôi. Sư phụ mở lòng bàn tay, và tôi bay vào tay của Sư phụ. Tôi cảm thấy sung sướng và thoải mái không thể diễn tả thành lời. Một đống lớn kẹo rơi xuống đầu tôi. Có nhiều Pháp Luân đang xoay trên đống kẹo. Tôi bóc kẹo và ăn. Kẹo có vị rất ngọt, không thứ gì trong nhân gian có thể sánh được. Sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn còn cảm nhận được hương vị tuyệt vời trong miệng. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Từ đó về sau, tôi đã tinh tấn tu luyện hơn bao giờ hết.

Một lần xuống cầu thang, tôi đã ngã từ tầng tư xuống tầng ba. Lúc đó, tôi nhớ tới Sư phụ giảng: “Tốt xấu xuất tự một niệm” (“Bài giảng thứ tư ” – Chuyển Pháp Luân). Tôi đứng dậy và phủi bụi. Tôi vẫn ổn, chỉ có vài vết ửng đỏ trên mặt và khuỷu tay.

Một lần khác, tôi bị bệnh quai bị. Miệng của tôi sưng lên và không thể mở được miệng. Mẹ tôi xin cho tôi nghỉ ở trường một tuần. Tuy nhiên, các cô giáo cho rằng đây là căn bệnh truyền nhiễm và một tuần không đủ; giáo viên bắt tôi ở nhà 20 ngày. Mẹ bảo tôi học thuộc Chuyển Pháp Luân.Tôi học thuộc hai trang vào buổi sáng. Ngày hôm sau tôi hoàn toàn bình phục và trở lại trường. Giáo viên đã rất ngạc nhiên và không thấy bất kỳ dấu vết của triệu chứng nào cho thấy tôi bị bệnh.

2. Giữ gìn tâm tính

Tôi có một chiếc mũ giống hệt chiếc mũ của một bạn học khác. Một ngày nọ, người bạn cùng lớp không thể tìm thấy chiếc mũ của mình và buộc tội tôi ăn cắp nó. Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng mình là một học viên và tâm tôi bất động. Một lúc sau, bạn cùng lớp tìm thấy mũ trong bàn mình và xin lỗi tôi. Tôi mỉm cười và nói: “Không sao cả.”

Đúng lúc lời buộc tội này chấm dứt, một bạn cùng lớp khác đã mắng tôi: “Tại sao cậu dám ăn cắp bút của tôi?” Tôi nói: “Cậu bị mất bút à? Hãy cầm bút của tôi.” Người bạn này lấy bút của tôi và trở về chỗ ngồi của mình. Cậu ta phát hiện ra rằng bút của mình vẫn ở trong đống đồ văn phòng phẩm. Cậu ấy đã rất xấu hổ và xin lỗi tôi. Tôi mỉm cười và nói: “Không sao cả.” Đó là lần đầu tôi thấy mặt bạn cùng lớp đỏ ửng. Mặt cậu ta chưa bao giờ đỏ, ngay cả cậu ấy bị người khác xúc phạm. Nhưng lần này, khuôn mặt cậu ấy ửng đỏ. Kể từ đó, cậu ấy đặc biệt tôn trọng tôi. Một ngày khi chúng tôi đang chơi trò chơi, tôi đã thuyết phục cậu ấy thoái đội thiếu nên tiền phong của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một lần, tôi đang chơi nhảy dây cùng một vài người bạn cùng lớp. Một cậu bé chạy tới, túm đầu tôi và lắc rất mạnh. Tôi đã đẩy nhẹ cậu ta. Cậu ta khó chịu và bắt đầu chửi và đấm tôi.  Ngay tức khắc tôi nhận ra rằng mình là một học viên, và tôi không nên đánh lại khi bị đấm hoặc xúc phạm. Cậu bé kéo tôi vào một góc tòa nhà, đẩy tôi xuống đất, sau đó đá vào bụng, ngực, và mặt tôi. Cậu bé này đi học karate và nổi danh là kẻ hay gây gổ trong trường. Cậu ta thường đánh nhau với những bạn khác. Một lần cậu ta đã đánh một học sinh bất tỉnh. May mắn thay tôi được Sư phụ bảo hộ và tôi chỉ bị ửng đỏ một vài chỗ trên mặt và ngực. Cậu học sinh đó đánh tôi liên tục cho đến khi có người mách với giáo viên chủ nhiệm.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất tôi từng gặp phải. Mặc dù tôi đã không nói gì về sự việc này, tôi cảm thấy đau ở vùng bị đánh. Giáo viên và các bạn cùng lớp đều nghĩ rằng điều này thật bất công cho tôi, khiến tôi càng cảm thấy đau khổ hơn. Đồng thời, tôi biết rằng đây là một khổ nạn tôi cần phải vượt qua.

Tôi về nhà vào buổi trưa và kể với mẹ về những phiền muộn trong tâm tôi. Mẹ tôi nói: “Không có gì là ngẫu nhiên. Hãy hướng nội xem” Có điều gì con làm chưa tốt? Hay con có dành quá nhiều thời gian chơi bời không?” Mẹ đọc lại Pháp của Sư Phụ: “Thế nào là Nhẫn? “(Tinh tấn yếu chỉ) tôi không thể ngừng khóc.

Tôi cầm một cuốn sách Đại Pháp và mở nó ra. Tôi tình cờ đọc một đoạn giảng Pháp:

“Chỉ cần chư vị chú trọng tu luyện tâm tính của mình, tự coi mình là một người tu luyện chân chính mà ước thúc hành vi của mình trong xã hội người thường, như vậy thì công của chư vị sẽ tăng trưởng.”(“Giảng Pháp tại Bắc Kinh trong buổi lễ xuất bản sách Chuyển Pháp Luân “) (tạm dịch)

Đoạn giảng Pháp đã thức tỉnh tôi. Vào lúc đó, tất cả đau khổ của tôi biến mất. Dường như không có gì xảy ra. Tôi quay lại trường vào buổi chiều mà cảm thấy mình như một con người khác hẳn với con người lúc sáng.

Trên thực tế, tôi không đánh lại vì tôi không thể làm việc này. Là một học viên, tôi biết mình có công năng đặc dị. Tôi đã không đánh trả vì tôi muốn giữ gìn tâm tính của mình. Một ngày nọ, tôi vô tình hiển lộ công năng đặc dị của mình trước mặt một người bạn cùng lớp.

Đây là những gì đã xảy ra: Một trong những bạn cùng lớp của tôi cao béo; cậu ta trông giống như một người lớn. Cậu ta có thể nhấc bổng tôi lên đầu. Một ngày cậu ta lao về phía tôi và hét lên: “Cho cậu chết này” Tôi vô tình làm động tác “Kim Cang bài sơn” và nói với cậu ta: “Kim Cang bài sơn” Thật là ngạc nhiên, bạn cùng lớp của tôi dường như bị một cơn gió lớn quật ngã đập mặt xuống đất. Cậu ta bị đau và hét lên: “Cậu học võ gì vậy? Tại sao nó lại mạnh như vậy? ”

3. Những gì tôi nhìn thấy khi phát chính niệm

Vào một buổi tối tháng 05, tôi đã có một trải nghiệm vào thời điểm phát chính niệm toàn cầu. Ngay sau khi tôi ngồi xuống, tôi thấy một bóng đen khổng lồ trên bầu trời. Bóng đen to bằng cả bầu trời. Có nhiều con quạ lớn liên tục bay ra khỏi bóng đen và tiến về phía tôi. Tôi liên tục phát chính niệm. Tôi đã thanh trừ rất nhiều quạ, và chúng trông thật khủng khiếp.

Trong tâm tôi xuất khởi một niệm: “Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp mình.” Chỉ trong một giây, Sư phụ gửi cho tôi một con rồng vàng và hai con phượng vàng. Con rồng vàng bay xung quanh tôi, và hai con phượng vàng ngồi trên hai vai của tôi. Chúng bắt đầu nuốt lũ quạ. Chỉ trong chốc lát, bầu trời lại sáng.

Ngày hôm sau tôi kể với mẹ và bà về trải nghiệm này. Cả ba chúng tôi cùng nhau phát chính niệm. Tôi lại thấy bóng đen, lần này thậm chí còn lớn hơn. Đột nhiên, một con dao khổng lồ bay qua bầu trời và cắt bóng đen này làm đôi. Có một con rồng màu đỏ và một con cóc to bên trong. Hai con quái vật này đã thức dậy. Chúng lao về phía tôi. Tôi xin sự giúp đỡ từ các học viên trên toàn cầu. Nhiều con rồng vàng bay ra từ bàn tay của các học viên. Những con rồng vàng phun lửa từ miệng vào hai con quái vật, biến chúng thành tro bụi. Bóng đen cũng đã bị tiêu trừ. Tất cả các con quạ đen bay vào lá cờ đỏ máu của ĐCSTQ.

Vào ngày thứ ba, chúng tôi lại phát chính niệm. Ngay sau khi tôi ngồi xuống, tôi nhìn thấy hình ảnh lá cờ máu của ĐCSTQ: nó chứa đầy con quạ đang vây xung quanh một quả trứng chim quạ khổng lồ. Trứng chim quạ to bằng bốn tòa nhà lớn. Tất cả các con quạ phát năng lượng tà ác vào quả trứng. Năm ngôi sao trên lá cờ máu là năm đao phủ thích ăn tim và gan người. Chúng túm lấy những người chưa làm “tam thoái”, moi tim của họ ra ăn, ném phần xác còn sót lại cho những con quạ ăn.

Vào một ngày tháng 05, một giáo viên kể về lịch sử của ĐCSTQ. Tôi không muốn nghe, và bắt đầu phát chính niệm. Tôi nhẩm: “Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt. ” Ngay sau khi tôi niệm từ “Diệt”, “Đùng!” một lá cờ Trung Cộng treo trên bục giảng rơi xuống và đẩy giáo viên ngồi xuống ghế.

4. Thuyết phục mọi người làm “Tam thoái” và cứu độ chúng sinh

Một ngày, tôi đang chơi một trò chơi có tên “Cướp nhà băng” với một bạn cùng lớp. Ai thắng trò chơi có quyền “giết người kia.” Tôi luôn luôn thắng, nhưng tôi không bao giờ nói: “Tôi giết bạn” Thay vào đó tôi đọc một bài vè: “Đi ra phố, thuyết phục mọi người làm tam thoái, và người người thoái.” Bạn cùng lớp với tôi hỏi: Cậu đang nói gì vậy? Tam thoái là cái gì?” Tôi nói: “Thoái Đảng Cộng sản, Đoàn Thanh niên, và Thiếu niên Tiền phong. Bất cứ ai thoái sẽ có một tương lai tươi sáng.” Ngay lập tức bạn cùng lớp của tôi nói: “Tôi có nghe về nó, nhưng không thoái.” Tôi nói: “Tôi có thể giúp cậu thoái được không?” Cậu ấy trả lời: “Tất nhiên rồi.”

Một ngày, một bạn nữ trong lớp tôi ngồi nói một mình trong một giờ học nhạc. Giáo viên âm nhạc phạt cô ấy bằng cách bắt cô đứng ngoài. Bạn nữ cảm thấy buồn và khóc. Tôi an ủi cô bằng cách nói rằng: “Ngày nay đạo đức con người đã tụt dốc; giáo viên không còn yêu quý chúng ta. Điều này đều là do văn hóa Đảng và các chương trình tẩy não của ĐCSTQ. Chúng ta đều là nạn nhân của ĐCSTQ. Bây giờ mọi người đều muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Bạn nên thoái tổ chức thiếu niên Tiền phong. “Chúng tôi đã không nhận ra mẹ của bạn nữ ở gần đó và lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Mẹ bạn nói với tôi: “Cháu ngoan, bác cũng muốn thoái.” Có một bạn nữ khác đi cùng chúng tôi và bạn ấy cũng muốn thoái đội Thiếu niên Tiền phong sau khi nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Một năm mẹ tôi đã bị ĐCSTQ bức hại. Cha mẹ tôi sau đó ly dị. Tôi đã chán nản, mất hứng thú trong học tập, không thích học Pháp. Một lần tôi đã không hoàn thành bài tập về nhà. Một cô giáo gọi vài bạn nam và muốn họ tụt quần tôi trước mặt cả lớp. Tôi òa khóc và ôm chặt quần mình. Cuối cùng, họ không thể làm điều đó. Nhưng toàn bộ sự việc làm tôi cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.

Ở nhà, tôi vừa khóc vừa kể với mẹ những gì xảy ra ở trường, và tôi nói với mẹ không muốn đi học nữa. Bà ngoại của tôi cũng đã biết sự việc này. Mẹ và bà ngoại của tôi đã đến gặp giáo viên đó và bình tĩnh nói với cô: “Chúng tôi biết được sự việc từ cháu. Chúng tôi không đồng tình với cách cô xử lý sự việc. Con tôi đã khóc. Sự việc đó đã làm tổn thương cháu rất sâu sắc. Chúng tôi đều là các học viên tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi chỉ muốn chỉ ra những gì cô đã làm sai. Tất cả chúng ta đều được giáo dục trong nền văn hóa đảng và hiểu rằng không có cách nào tốt hơn để giáo dục trẻ trong môi trường này. Chúng tôi chỉ hy vọng cô sẽ không làm tương tự với một đứa trẻ khác. ”

Sau khi nghe những gì mẹ tôi trình bày, cô giáo nhận ra rằng những gì cô ta làm là sai và xin lỗi chúng tôi. Chúng tôi nói với cô về “tam thoái”, văn hóa đảng tà ác, và về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Cô đã đồng ý với những gì chúng tôi nói và thoái đoàn thanh niên cộng sản. Từ đó, cô giáo đã đối xử tốt với học sinh.

Sau đó nhà trường đề nghị cô giáo vào ĐCSTQ, nhưng cô đã từ chối. Tuy nhiên, nhà trường khăng khăng yêu cầu cô kết nạp đảng, và cô đã phải miễn cưỡng vào đảng. Một lần, cô nói với cả lớp: “Sau khi học trung học, các em sẽ phải đối mặt với việc kết nạp đoàn Thanh niên cộng sản, và tồi tệ hơn, kết nạp ĐCSTQ.” Sau đó tôi lặng lẽ hỏi cô giáo: “Thưa cô, cô đã vào ĐCSTQ rồi sao?” Cô nói: “Cô đã thoái Đảng bằng cách viết tuyên bố trên tiền giấy.” Cô nói: “Chỉ có con, mẹ con, và cô biết điều này.” Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.

Chính Pháp chưa đến hồi kết. Sẽ có nhiều câu chuyện tu luyện thú vị khác trong tương lai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/24/内蒙古大法小弟子的修炼故事-293847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/18/2087.html

Đăng ngày 22-08-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share