Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-10-2014] Con gái tôi đang học lớp bốn. Trước khi lên sáu tuổi, cháu tôi rất ương bướng, hiếu thắng, và luôn tự nghĩ rằng mình là một nàng công chúa. Giáo viên ở lớp mẫu giáo của cháu nói rằng cháu rất hung hăng khi tranh giành đồ chơi [với các bạn trong lớp].
Dường như con gái tôi không thể cải biến nổi, và tôi thường phát hỏa với con gái mình không ít lần.
Tình hình vẫn không được cải thiện. Khi tôi không còn biết phải làm thế nào với con gái tôi nữa, thì tôi đọc cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, “Chuyển Pháp Luân”, cho con gái tôi nghe. Cháu đã sớm có những biểu hiện tiêu nghiệp, bao gồm viêm phế quản, ho, và sốt. Tôi biết rằng Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp, đã tịnh hóa thân thể cho cháu, vì bản thân tôi cũng đã trải qua những triệu chứng tương tự khi tôi bắt đầu tu luyện. Thông qua việc học Pháp con gái tôi hiểu được vì sao những triệu chứng này lại xuất hiện và cháu rất kiên định. Nhờ đó mà những biểu hiện bệnh tật của cháu đã nhanh chóng biến mất.
Con gái tôi bắt đầu học các bài công pháp khi lên tám tuổi. Thiên mục của cháu đã được khai mở và cháu nhìn thấy Sư phụ cùng những cảnh tượng ở các không gian khác. Cháu cũng thấy mối quan hệ nhân quả của mọi sự việc khi ngồi đả tọa. Con gái tôi đã cố gắng sống chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện –- Nhẫn. Cháu đề cao tâm tính và thay đổi hành vi của mình. Cháu trở thành một học sinh ngoan, và tôi không còn phải lo lắng gì về cháu nữa.
Một hôm, có một vụ xô xát giữa con gái tôi với một cậu bé vốn là bạn tốt của cháu. Cháu đã cào móng tay vào mặt của cậu bé. Cháu đã cảm thấy rất buồn, bởi vì cháu đã không giữ vững tâm tính, và con bé bắt đầu khóc. Những bạn học khác nghĩ rằng cháu khóc là vì đã thua trong trận ẩu đả đó và bắt đầu an ủi cháu: “Hãy mách với giáo viên của bạn đi! Để giáo viên phạt cậu ta! Hãy về nhà và kể với mẹ bạn, và bảo mẹ bạn dạy cho cậu ta một bài học!”
Sau buổi học đó cháu rất buồn bã. Khi cháu kể với tôi về những gì đã xảy ra, cháu vẫn rất đau lòng. Tôi đã nhắc lại cho cháu lời giảng của Sư phụ:
“…là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nói: “Khi mâu thuẫn xuất hiện, thì hẳn là do con đã làm sai điều gì đó.” Tôi khuyên cháu nên xin lỗi [bạn] vào hôm sau. Con gái tôi đã trở về nhà với đôi mắt rạng ngời và rất vui vẻ. Cháu nói: “Mẹ, con phát hiện ra rằng khi con xin lỗi người khác và khoan dung với người khác cũng chính là làm việc tốt! Chúng con lại vẫn là bạn [như trước kia]!”
Vài ngày sau đó, giáo viên của con tôi giao cho các học sinh [trong lớp] bài tập về nhà với đề tài là “Phát hiện mới của tôi.” Con gái tôi đã viết về sự việc này: “Tôi phát hiện ra rằng lòng tốt và sự khoan dung có thể làm cho tình bạn thêm sâu sắc hơn.” Bài viết của cháu đã nhận được điểm cao.
Qua việc tu luyện và chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, đứa con gái bướng bỉnh và ngỗ ngược của tôi đã thay đổi thành một cô con gái lễ phép và biết suy nghĩ cho người khác, được bạn bè trong lớp và thầy cô quý mến.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/13/298766.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/26/146558.html
Đăng ngày 11-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.