Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-07-2014 ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 ở tuổi 14. Mặc dù con đường tu luyện của tôi gập ghềnh, nhờ sự từ bi của Sư phụ, tôi đã không bị bỏ lại phía sau.

Duyên tiền định trong Đại Pháp

Hồi tưởng lại dường như tôi tự nhiên đắc Pháp từ khi còn nhỏ. Tâm tôi luôn luôn tĩnh tại và hòa ái. Tôi không quá nhạy cảm với bất cứ điều gì, và không có trải nghiệm nhìn thấy không gian khác. Trong quá khứ tôi không có cảm nhận đặc biệt sau khi luyện các bài công pháp. Tuy nhiên, Đại Pháp đã bám rễ sâu trong tâm tôi.

Bây giờ tôi ngộ ra rằng mình rất may mắn đã đắc Pháp, và trách nhiệm của tôi là cứu độ chúng sinh. Mọi người đều có con đường tu luyện riêng của mình. Lý do con đường tu luyện của tôi suôn sẻ như vậy là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều cho chúng sinh; điều này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Tuy nhiên, mỗi khi tôi nhìn thấy Sư phụ, Ngài luôn mỉm cười. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Sư phụ, tôi cảm thấy hạnh phúc. Bây giờ tôi luôn nghĩ về việc cứu độ thêm nhiều chúng sinh.

Nhận ra cựu thế lực

Lúc đầu, tôi cảm thấy rất buồn vì mình không thể giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người khi họ đi ngang qua tôi. Trong một thời gian dài tôi sợ phải gặp người lạ. Tôi không muốn bước ra khỏi cửa vì cảm thấy tồi tệ với tâm e ngại giảng chân tướng cho người thường. Sau đó, khi mọi thứ trở nên tệ hơn, tôi đã từ bỏ việc học Pháp. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống thoải mái. Sau một thời gian, tôi cảm thấy trống rỗng. Vì vậy, tôi vẫn muốn học Pháp.

Sau khi chia sẻ điều này với các học viên khác, tôi ngộ ra đây là sự can nhiễu của cựu thế lực, chúng dùng mọi thủ đoạn để tôi từ bỏ tu luyện. Tôi đã khóc sau khi chia sẻ. Các học viên khác khích lệ tôi cố gắng hết sức để giảng chân tướng.

Vì tôi sợ nói chuyện trực diện với mọi người, thay vào đó tôi ra ngoài phát tài liệu vào buổi tối. Tuy nhiên, tôi vẫn gặp phải can nhiễu. Tôi bước vào tu luyện là do mẹ tôi bắt đầu tu luyện và tôi làm theo bà. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, mẹ tôi hiếm khi học Pháp, và tôi rất lo cho bà. Sau khi học Pháp, tôi ngộ ra rằng chỉ khi mình tinh tấn hơn, môi trường sẽ thay đổi.

Tôi không lo lắng về mẹ mình nữa. Thay vào đó tôi tập trung tu luyện thật tốt, tinh tấn hơn; sau đó hai mẹ con tôi sẽ cùng học Pháp. Một ngày nọ, tôi hỏi mẹ mình xem liệu bà có muốn ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng hay không. Bà nói bà sẽ đi cùng tôi. Tôi rất vui và chờ bà cùng ra ngoài. Tuy nhiên, sau bữa tối bà đi ngủ và nói rằng mình không muốn đi nữa.

Tôi thấy khó chịu khi nghe bà nói vậy, nhưng ngay lập tức tôi ngộ ra rằng đó là sự can nhiễu của cựu thế lực. Không phải bà không muốn đi, mà chính là cựu thế lực đang thao túng khiến bà nói rằng không muốn đi. Tôi nghĩ, “Cho dù bà có đi hay không, tôi vẫn phải đi.” Vì vậy, tôi mang một túi tài liệu và ra ngoài.

Tôi không bao giờ ép bà phát tài liệu cùng mình; Tôi tin rằng Sư phụ đang chăm sóc cho bà. Thỉnh thoảng tôi đi bộ hơn 5 km để phát và dán tài liệu giảng chân tướng. Đôi khi tôi đi xe đạp điện để phát tài liệu ở vùng nông thôn, cách nhà khoảng 15 km.

Dần dần tôi bước trên con đường tu luyện của mình, và trở nên thành thục hơn.

Tôi ngộ ra rằng chỉ khi mình tu luyện tinh tấn, mới có thể làm mẹ mình quay trở lại tu luyện. Bây giờ bà đã trở lại tu luyện, và chúng tôi giảng chân tướng cùng nhau.

Buông bỏ tâm tranh đấu và lặng lẽ viên dung mọi việc

Sau đó, tôi đã làm việc với các học viên khác để in tài liệu giảng chân tướng. Họ cũng dạy tôi cách cài đặt phần mềm truy cập vào trang web Minh Huệ. Tôi đã có thể buông bỏ nhiều chấp trước người thường của mình trong suốt quá trình này. Tôi từng quen làm việc độc lập, vì hiếm khi liên lạc với các học viên khác. Nên tôi thấy rằng bài giảng Pháp về phối hợp tốt chỉ dành cho các học viên ở nước ngoài.

Sau khi liên lạc với các học viên khác, tôi ngộ ra rằng các học viên ở các tầng thứ khác nhau, vì vậy chúng tôi có quan điểm khác nhau về nhiều vấn đề. Mỗi học viên cũng có quan niệm hậu thiên khác nhau hình thành sau khi họ sinh ra, vốn đều cần phải được loại bỏ.

Thông qua học Pháp, tôi có thể đánh giá những gì mình nên làm dựa trên Pháp khi gặp phải mâu thuẫn giữa các học viên. Tôi ngộ ra rằng khi có một bất đồng xảy ra, đó là quá trình đề cao tâm tính, là quá trình có thể giữ chính niệm và tuân theo yêu cầu của Pháp hay không.

Tôi luôn lặng lẽ viên dung mọi việc mình làm hơn là thảo luận với những người khác về việc đó. Tôi sẽ tập trung vào mặt tốt của các học viên khi tôi phải đối mặt với những xung đột.

Thiết lập một nhóm học Pháp

Chúng tôi có chừng sáu hay bảy học viên địa phương, nhưng tình trạng tu luyện của họ không được tốt. Chỉ có một học viên lớn tuổi rất tinh tấn; người học viên này đã giúp tôi trở lại tu luyện. Bà cũng đã giúp tôi liên lạc với các học viên khác sống trong thành phố. Sau đó hai lần bà bị bắt bất hợp pháp vào trung tâm tẩy não. Sau khi được thả, bà tới sống ở một thành phố khác và không quay trở lại. Sau đó tôi đã đảm nhận trách nhiệm và thành lập một nhóm học Pháp.

Lúc đầu trong nhóm chỉ có ba chúng tôi học Pháp. Hai người khác trong nhóm là các nữ học viên ngoài 50 tuổi. Trong ngày họ khá bận việc tại cơ quan, vì vậy tôi tổ chức học Pháp vào buổi tối. Họ rất vui khi cho mượn nhà để học Pháp. Tôi chỉ cần đến bất cứ nơi nào họ quyết định học Pháp.

Khi thiết lập nhóm học Pháp, tôi đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm trong Tuần báo Minh Huệ. Bài viết nói về một học viên luôn luôn nói về mình, nhưng lại không cho người khác cơ hội được bày tỏ. Vì thế, một học viên lớn tuổi ít nói đã không thể chia sẻ, và bà đã rời bỏ nhóm học Pháp. Vì bà cảm thấy không khỏe, bà muốn nói chuyện với các học viên khác về việc này, nhưng cuối cùng bà đã rời bỏ nhóm học Pháp. Thậm chí bà còn đến bệnh viện để điều trị. Tôi ngộ ra rằng, vì các học viên đã không tham gia nhóm học Pháp từ lâu, nên chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề chia sẻ. Vì vậy, chúng ta nên cho họ một cơ hội để bày tỏ và kiên nhẫn lắng nghe. Bằng cách này, diễn giả sẽ cảm thấy khích lệ và sẵn sàng tham gia vào nhóm học Pháp.

Bây giờ tôi đảm nhận trách nhiệm phát Tuần báo Minh Huệ cho họ, và tôi chịu trách nhiệm về các vấn đề kỹ thuật trong vùng. Chúng tôi thường xuyên học Pháp và ra ngoài chứng thực Pháp. Trong môi trường này, nhiều học viên khác đã trở lại tu luyện. Nhiều lúc chúng tôi có tới 6 học viên học Pháp nhóm.

Các học viên nên buông bỏ tình

Gần đây, hai học viên bị nghiệp bệnh, và cựu thế lực đã cướp đi mạng sống của họ. Tôi biết khá rõ người học viên trẻ hơn. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy mắc nhiều bệnh; sau đó cô ấy theo mẹ và bắt đầu tu luyện. Tôi thường học Pháp với hai mẹ con cô.

Sau khi nghe tin cô ấy qua đời, tôi đã không khóc vì biết rằng cho dù cô ấy về đâu, Sư phụ sẽ an bài mọi điều tốt đẹp nhất cho cô ấy. Hơn nữa, cựu thế lực có thể sử dụng tình để can nhiễu tôi.

Đôi khi trong đầu tôi xuất hiện giọng nói của cô ấy gọi tên tôi. Khi việc này xảy ra, tôi đã nói với giọng nói đó trong tâm mình: “Hãy yên nghỉ; Tôi có thể chăm sóc mẹ chị.” Vì học viên này qua đời sau khi đã đắc Pháp, tôi tin Sư phụ chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy.

Khi tiếp tục ra ngoài để chứng thực Pháp, tôi tới gặp mẹ cô ấy bất cứ khi nào có thời gian. Khi mẹ cô ấy khóc, tôi rất bình tĩnh, và tôi cùng bà ấy ăn và học Pháp. Tôi hết sức cố gắng an ủi bà ấy dựa trên Pháp. Nỗi đau mất con gái quá lớn so với sức chịu đựng của bà ấy. Hơn nữa, rất khó cho bà ấy tiếp tục học Pháp và dùng Pháp để vượt qua sự can nhiễu của cựu thế lực.

Các học viên là một chỉnh thể

Một số khu vực có rất nhiều học viên, và họ có nhiều nhóm học Pháp. Tôi nhận thấy rằng có sự khác biệt giữa các nhóm. Ví dụ, tôi học Pháp trong một nhóm và nhận tài liệu giảng chân tướng từ nhóm này trong một thời gian dài. Tôi cũng đóng góp tiền cho các học viên trong nhóm này để giúp trang trải chi phí in ấn tài liệu. Đôi khi tôi đến một nhóm học Pháp khác và nhận tài liệu từ họ. Khi làm như vậy, một học viên trong nhóm của tôi đã không hài lòng, nói rằng tôi phải trả tiền cho bất kỳ tài liệu nào tôi đã nhận từ nhóm đó. Học viên này luôn có quan điểm rằng nên trả tiền cho các tài liệu mình cần.

Thể ngộ về việc một học viên có nên trả tiền cho những tài liệu như vậy phụ thuộc vào ngộ tính của từng người. Thể ngộ của tôi là các học viên không nên để học viên khác quyên góp tiền cho một hạng mục Đại Pháp; mọi công việc đều là tự nguyện. Trong Pháp, Sư phụ đã giảng rõ cho chúng ta về việc quyên tiền. Tất cả các nhóm học Pháp có in tài liệu đều là các lạp tử của Pháp. Chúng ta là một chỉnh thể; chúng ta thành lập nhóm để thuận tiện cho việc học Pháp. Các học viên là một chỉnh thể; việc nhận tài liệu để cứu độ chúng sinh không hề sai. Không nên có quan niệm rằng người ta phải trả tiền cho các tài liệu người đó sử dụng. Cứu người là ưu tiên hàng đầu.

Chia sẻ trên chỉ là thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi. Nếu có điều gì chưa đúng, xin vui lòng chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/1/青年大法弟子-走向成熟-292703.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/3/1885.html

Đăng ngày 25-07-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share