[MINH HUỆ 10-02-2014] Gần đây tôi đã có một vài trải nghiệm trong tu luyện và muốn viết ra để chia sẻ với các đồng tu.

Thay đổi quan niệm người thường và vượt qua sự lười biếng của bản thân

Tôi là một học viên trẻ, tôi đã rất lười biếng và có một chấp trước mạnh mẽ vào việc có một cuộc sống thoải mái. Gần đây, khối lượng công việc của tôi tăng lên rất nhiều. Hai người mà phải làm lượng công việc của bốn người. Tôi phải làm việc từ sáng đến tối bảy ngày một tuần. Đó là một thách thức lớn đối với tôi, bởi vì tôi đã từng có một cuộc sống rất thoải mái. Tôi đã có một thời gian khó khăn để giải quyết công việc của mình, hầu như ít học Pháp và phát chính niệm. Đối với việc giảng chân tướng, tôi cũng không có thời gian làm chút nào. Càng ít học Pháp các quan niệm người thường của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn và càng nhiều các chấp trước xuất hiện. Tôi biết rằng mình đang bị can nhiễu nghiêm trọng nhưng không thể thay đổi được nó.

Tôi bắt đầu nghĩ về vấn đề của mình. Tôi thấy rằng những thứ đã ngăn cản mình đề cao và tu luyện tinh tấn chính là mong muốn truy cầu một cuộc sống thoải mái và tâm lười biếng của tôi. Chúng đã ở trong tôi quá lâu đến nỗi tôi thậm chí không muốn nghĩ về việc loại bỏ chúng.

Nếu tôi có thể vượt qua những quan niệm này và thức muộn hơn, có lẽ tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để học Pháp. Nếu tôi có thể chịu đựng lâu hơn và tiếp tục phân phát các tài liệu giảng chân tướng cho dù tôi phải ra về muộn thế nào, khi đó tôi có thể cứu được nhiều chúng sinh hơn. Nếu tôi dậy sớm hơn, tôi đã có thể tham gia vào việc luyện công buổi sáng.

Tôi nhận ra rằng những thứ thực sự ngăn cản mình tu luyện tinh tấn không phải là khối lượng công việc bận rộn của tôi, mà chính là sự truy cầu thoải mái và tâm lười biếng của mình. Nếu tôi có thể đột phá chúng, tình trạng tu luyện của tôi sẽ có cải thiện lớn. Tôi thấy rằng những chấp trước này đã trở thành can nhiễu nghiêm trọng đối với tu luyện của mình, và tôi phải loại bỏ chúng.

Sau khi quyết định loại bỏ chúng, tôi đã minh bạch rằng chúng không phải là tôi, mà chính là các chấp trước và ma tính hình thành từ các đời. Tôi đã từng nghĩ rằng chúng là mình, nhưng tôi quyết định giải quyết vấn đề và loại bỏ chúng, để chúng không thể can nhiễu tới tôi. Trong lúc đó, tôi đã tìm kiếm sâu hơn và tìm thấy rằng mình có tâm sợ chịu khổ. Tôi đã lo lắng về điều đó. Tôi nghĩ rằng mình vẫn còn các quan niệm người thường và vẫn nghĩ rằng chịu khổ là không tốt, do đó tôi đã tìm cách để có một cuộc sống thoải mái.

Sau đó, tôi đã nghĩ về đoạn Pháp của Sư phụ mà mình đã từng học thuộc:

“Thật ra, lý của xã hội nhân loại là phản lý trong vũ trụ. Con người có nạn, có thống khổ là để con người hoàn trả nghiệp, từ đó có tương lai hạnh phúc. Còn người tu luyện chiểu theo chính lý mà tu luyện. Chịu khổ chịu nạn là cơ hội rất tốt để tiêu trừ nghiệp lực, tiêu trừ tội lỗi, tịnh hóa nhân thể, đề cao cảnh giới tư tưởng, và thăng hoa tầng thứ; đó là việc rất tốt; Pháp lý chân chính là như vậy.” (Càng về cuối càng tinh tấn – Tinh tấn yếu chỉ III) (Tạm dịch)

Chiểu theo Pháp lý, tôi đã thực sự thay đổi quan niệm của mình. Công việc hàng ngày của tôi vẫn mệt mỏi nhưng tôi đã có thái độ tốt hơn đối với công việc. Tôi đã từng phàn nàn về công việc của mình bất cứ lúc nào tôi cảm thấy mệt, nhưng bây giờ tôi giữ một cách nhìn tích cực.

Một buổi sáng, tôi đã đạp xe để đi làm. Gần đây, khối lượng công việc bận rộn đã rút kiệt sức lực của tôi. Tôi cảm thấy quá mệt.

Khi tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, một câu nói của đồng tu bất chợt hiện lên trong tâm trí của tôi: “Tôi cũng muốn trở thành một đệ tử giỏi của Sư phụ!” Đúng vậy, tôi đã có cùng một mong ước như học viên này, đó là trở thành một đệ tử tinh tấn và đạt tiêu chuẩn của Sư phụ.

Khi suy nghĩ đó chợt nảy ra trong tâm trí, tôi cảm thấy rằng chính niệm trong mình đã tăng lên. Tôi không thể không sử dụng tất cả sức mạnh của mình để nói lớn với cựu thế lực và các nhân tố bức hại tôi: “Ta là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp! Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí!” Tôi cảm thấy nước mắt mình sắp rơi nhưng tôi đã kiểm soát được bản thân mình.

Tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ:

“Tôi nghĩ thế này: ‘Cái lạnh ngươi, ngươi làm lạnh ta, ngươi muốn đóng băng ta ư? Ta còn lạnh hơn ngươi, ta đóng băng ngươi.’ (mọi người cười, vỗ tay) Hoặc nói ‘Ngươi muốn ta nóng, trái lại ta khiến ngươi nóng, ta khiến ngươi nóng không chịu được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ Quốc vào tết Nguyên Tiêu năm 2003 <phần hỏi đáp>)

Trong tâm trí của mình, tôi đã nói với cựu thế lực rằng: “Hãy chuyển tất cả các cảm xúc mệt mỏi của ta cho cựu thế lực đã bức hại ta! Họ mới là người phải mệt mỏi.” Khi suy nghĩ này xuất ra, ngay lập tức tôi không còn thấy mệt mỏi. Trong thực tế là cả ngày tôi không cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi đề cao bản thân, môi trường của tôi cũng được cải thiện. Ông chủ của tôi đã phục hồi ngày nghỉ thường lệ hàng tuần của tôi. Trong khi đó tôi ít việc hơn vào buổi tối, và cũng nhận được nhiều hơn 500 nhân dân tệ trong tiền lương.

Không ngừng thăng hoa, bước ra khỏi trạng thái người thường

Nhìn lại quá trình tu luyện gần đây của mình, tôi thấy rằng khả năng chịu khổ của mình đã được cải thiện và tâm tôi đã cởi mở hơn. Các nguyên lý mà tôi đã từng nhận thức cũng liên tục thay đổi. Tôi đã từng xem khổ như một điều xấu, điều đó là phù hợp với quan niệm người thường. Bây giờ tôi đã có thể thay đổi quan điểm đó và coi khổ là niềm vui.

Như Sư phụ đã giảng:

“Người thiện thường trong tâm từ bi, không oán không hận, lấy khổ làm vui.” (Cảnh giớiTinh tấn yếu chỉ)

Bây giờ đau khổ, hạnh phúc, mệt mỏi, buồn ngủ, lạnh, nóng, khát, đói, đau, thoải mái và khó chịu chỉ là thứ của con người. Nếu muốn thực sự bước ra khỏi trạng thái đó, chúng ta nên thoát khỏi sự trói buộc này và không được để chúng kiểm soát. Không cảm thấy chúng và không để ý đến chúng, khi đó bạn có thể thực sự vượt trên chúng.

Sư phụ đã giảng:

“Như mọi người biết, chư vị trong tu luyện thì không chỉ là bất kể nhân tố nào cấu thành nên con người đều không để chư vị thoát ly con người, mà bất kể thứ gì cấu thành nên hoàn cảnh con người cũng không để chư vị ly khai, cái gì chư vị cũng phải đột phá, ma nạn nào cũng phải vượt qua. Biểu hiện lớn nhất là chúng tạo thống khổ cho chư vị.”

“Chư vị hễ đọc sách chư vị liền muốn ngủ, hễ học Pháp chư vị liền mơ màng phải không? Tôi bảo chư vị này, họ chính là Thần ở một tầng trong không gian nhân loại này. Chư vị không xung phá được họ thì chư vị chính là người. Họ cũng không phải cố ý như thế nào đó với chư vị, họ đối với tất cả con người đều như thế mà, do đó con người sẽ có mệt mỏi, sẽ có mơ màng muốn ngủ. Chư vị nếu muốn thoát ly con người, thì chư vị phải xung phá hết, chư vị mới có thể được. Chư vị mà phù hợp theo họ, thì họ bèn nhìn nhận chư vị chính là người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])

Tất nhiên, nhận thức được điều này và có thể đối đãi với nó thì cần quá trình tu luyện. Thực sự bước ra khỏi trạng thái người thường là không dễ dàng. Một học viên đã nói: “Tu luyện là tu luyện ý chí của người ta.” Tôi nghĩ rằng điều đó hoàn toàn đúng. Khi chính niệm của chúng ta không ngừng tăng cường và trở nên mạnh hơn thì chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi những cảm giác đó nữa, khi đó chúng ta có thể trở thành những sinh mệnh siêu thường.

Thời gian dường như trôi đi quá nhanh. Một số đồng tu mỗi ngày đều ngủ rất ít để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Có lẽ họ chỉ ngủ 2-3 tiếng mỗi ngày. Trước đó, tôi không nghĩ rằng mình có thể làm được như họ. Bây giờ sự tu luyện đã bước sang giai đoạn cuối. Nếu một học viên thiếu sót bất kể vấn đề gì, đó đều là không tốt.

Đối với vấn đề chịu khổ, tôi đã từng tu luyện không tốt và bây giờ tôi cần bù lại khoảng thời gian đã mất đó. Tôi đã đặt ra mục tiêu cho bản thân mình: dù ban ngày tôi có bận hay không, tôi sẽ chỉ ngủ bốn tiếng một ngày. Vào lúc nửa đêm tôi cần thức dậy để phát chính niệm trong ít nhất nửa giờ. Sau đó tôi học Pháp. Nếu buồn ngủ thì tôi sẽ đi ngủ. Sau đó tôi sẽ dậy vào 3 giờ 50 sáng để luyện các bài công pháp.

Ngay khi quyết định như vậy, tôi vẫn còn một câu hỏi, liệu đó có phải là hoàn toàn tín Sư tín Pháp hay không. Công việc ban ngày của tôi khá vất vả và khi tôi sắp sửa để dậy phát chính niệm, quan niệm người thường của tôi nổi lên: “Tốt hơn là bạn nên đi ngủ, nếu không nghỉ ngơi đủ, liệu bạn có đủ sức lực để làm việc không?” Tôi đã làm theo những lời nói đó, và dù tôi có ngủ nhiều thế nào, tôi vẫn không có năng lượng vào sáng hôm sau và cảm thấy mệt mỏi. Nếu tôi có thể vượt qua quan niệm người thường và dậy để phát chính niệm và học Pháp, thì ngày hôm sau tôi sẽ không cảm thấy mệt. Đôi khi tôi có thể cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn có thể kiểm soát nó.

Sư phụ đã giảng:

“Bấy giờ tôi muốn sự chuyển hoá của bề mặt thân thể và bộ phận đã tu xong là hiệp điệu với nhau, để thân thể trong tu luyện mà ly khai khỏi trạng thái con người, để đệ tử tu luyện dùng chính niệm của mình mà bảo trì trạng thái giống như con người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])

Giờ đã là giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp. Đó là yêu cầu và mong muốn của Sư phụ đối với chúng ta vì thế mỗi đệ tử cần phải đáp ứng tiêu chuẩn. Chúng ta không chỉ cần duy trì chính niệm mạnh mẽ mà còn cần đạt đến trạng thái siêu thường.

Gần đây, tôi thấy rằng thời gian càng ngày càng ít, và tôi thực sự cần phải tu luyện tinh tấn và bắt kịp trên con đường trở thành Thần.

Trên đây là những thể ngộ cá nhân mà có thể bao gồm những điểm không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/10/转变观念-真正从人中走出来-287493.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/26/1369.html

Đăng ngày: 24-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share