Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-05-2014] Cờ tướng là một trò tiêu khiển rất phổ biến ở Trung Quốc. Một số người chơi cho vui; một số người chơi ăn tiền. Một nhóm người chơi cờ trên đường phố hoặc trong quán ăn là một cảnh phố biến ở các thành phố, thị trấn, và làng quê. Nó cũng là một cách thông dụng để giao lưu kết bạn và phát triển tình bạn.

Dưới đây là câu chuyện về một người chủ cửa hàng là học viên Pháp Luân Công đã giúp một kiện tướng cờ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó bằng cách đánh bại ông tại chính ván cờ của ông.

Kiện tướng cờ đã phá luật “không tiền, không chơi” của ông và quyết định giúp người học viên cải thiện trình độ. Cuối cùng, ông đã thấy được trí huệ của một người tu luyện và trở nên tin tưởng lời khuyên thoái ĐCSTQ từ người bạn mới của ông.

Một cảnh tượng phổ biến ở Trung Quốc: Chơi cờ tướng

Việc kinh doanh trong cửa hàng tôi bị chậm lại kể từ Lễ Thanh minh (ngày 05 tháng 04 năm 2014). Nhiều người dân địa phương đã rời khỏi thị trấn để làm các công việc ngắn hạn.

Trong vài ngày liên tiếp, một số người đã đến cửa hàng để chơi cờ tướng với tôi. Là một người kinh doanh, tôi không thể từ chối lời mời từ khách hàng của mình. Trình độ chơi cờ của tôi chỉ ở mức trung bình, tuy nhiên, tôi thường giảng chân tướng trong khi chơi. Hầu hết mọi người đồng ý thoái các tổ chức của ĐCSTQ sau ba ván cờ, bất kể họ thắng hay thua.

Vào đầu tháng 05, một người đàn ông ở tuổi lục tuần chậm rãi dắt xe đạp đến gần cửa hàng của tôi.

Tôi tiến lại chỗ ông và hỏi: “Ông chơi cờ giỏi lắm đúng không?” Ông ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?” Tôi nói: “Tôi biết ông từ lâu rồi. Tôi đã từng thấy ông nhận lời thách đầu từ những đối thủ trên đường. Tôi biết ông là một bậc thầy!”

Ông cụ bắt đầu kể cho tôi ông đã thắng những ván cờ lớn như thế nào và không đậu xe đạp trong nửa giờ. Vợ tôi và tôi nghe câu chuyện của ông và biết được rằng ông lớn lên trong một ngôi làng của những bậc thầy cờ tướng. Ông đã dành rất nhiều giải thưởng và bây giờ hiếm khi gặp đối thủ xứng tầm. Khi tôi đề nghị ông chơi một ván, ông trả lời: “Không tiền, không chơi.”

Một vài ngày trôi qua.

Vào ngày 06 tháng 05, ông lại ghé qua cửa hàng của tôi. Tôi mời ông chơi một ván. Ông đã phá luật và đồng ý chơi: “Được rồi. Tôi đã thấy anh chơi cách đây hai ngày. Hôm nay tôi chỉ muốn giúp anh cải thiện trình độ.” Ở trình độ của mình, ông ấy có thể có quyền kiêu ngạo. Tôi nhanh chóng bày bàn cờ trong cửa hàng.

Ông khăng khăng đòi tôi đi trước. Tôi cảm ơn, nghĩ rằng dù sao thì ông sẽ có thể nhanh chóng biết rõ tôi như lòng bàn tay. Khi đi nước đầu tiên, tôi hỏi: “Ông có phải là thành viên của ĐCSTQ không?” Ông nói: “Đúng vậy, hội phí được khấu trừ vào lương hưu của tôi.”

Khi tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại và bảo ông rằng ĐCSTQ sẽ bị quả báo vì tội ác bức hại các học viên Pháp Luân Công của nó, chứ chưa kể tới [việc bức hại] nhiều thế hệ người dân Trung Quốc, mỗi lần ông đều lắc đầu và đáp trả: “Nhảm nhí.”

Tôi nhanh chóng thua ván đầu tiên. Ông cụ chơi tốt và bắt đầu hướng dẫn tôi mỗi nuớc đi như thể tôi là người mới bắt đầu. Tôi không thể nói lại. Dù sao thì tôi cũng đã thua.

Từ nửa trận thứ hai, tôi không thể tiếp tục giảng chân tướng. Mỗi khi tôi nhận xét, ông đều nói: “Nhảm nhí.”

Tôi nhận ra tâm ông đang nghĩ gì. Ông đang nghĩ: “Trình độ chơi cờ của anh thật kém. Làm sao tôi có thể tin tưởng ý kiến của anh? Nếu một người lão làng như tôi lại nghe lời một tân binh như anh, chẳng phải tôi sẽ trở thành trò cười à? Trừ khi anh có thể đánh bại tôi, thì mọi thứ anh nói đều là nhảm nhí.”

Một ý tưởng nảy lên trong đầu tôi: “Vì lợi ích của ông, tôi muốn ông thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Sư phụ, xin hãy giúp con đánh bại ông ấy ở chính ván cờ của ông ấy.” Ngay lập tức, tôi trở nên sáng suốt, như thể là não của tôi được ngâm trong nước lạnh.

Ván thứ hai hòa.

Ông cụ bắt đầu ván thứ ba và đi trước. Tôi nhận ra rằng ông quyết tâm thắng ván này và sẽ ngăn chặn bất kỳ cơ hội hòa nào. Tôi giữ bình tĩnh và đánh bại ông ấy với một chút lợi thế.

Ông bắt đầu ván thứ tư với nhiều háo hức. Lần này, ông ôm đầu mình bằng tay trái và sờ ngực mình bằng tay phải: “Tôi đã hơn 60 tuổi. Tôi có thể bị bệnh tim.”

Tôi cảm nhận rằng giọng điệu của ông đã thay đổi. Tôi tiếp tục cuộc nói chuyện: “Đúng thế. Sức khỏe tốt thì quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công trong hơn 10 năm. Tôi trông rất trẻ, và tôi rất khỏe. Sức khỏe là lợi thế của tôi. Mọi thứ sẽ thay đổi tốt hơn nếu ông thoái các tổ chức ĐCSTQ.”

Tôi tiếp tục giải thích rằng tất cả các thành viên ĐCSTQ sẽ bị liên lụy khi ĐCSTQ gặp quả báo.

“Nhảm nhí.” Ông lại đáp trả lời nhận xét của tôi bằng cùng một câu nói.

Tôi ngừng nói chuyện trong ván thứ tư và thứ năm còn lại. Cuối cùng, tôi thắng ba, thua một, và hòa một.

Đã gần trưa rồi. Khi ông cụ chuẩn bị đạp xe đi, tôi tiễn ông ra cửa và hỏi lại: “Thoái không?” Ông cười và nói: “Thoái! Thoái! Thoái cả ba [các tổ chức ĐCSTQ] cho tôi!”

Tôi thở dài nhẹ nhõm và cảm ơn Sư phụ vì đã ban cho tôi trí huệ và sự tập trung để chơi cờ. “Sư phụ mới là một bậc thầy cờ thật sự!” Tôi nghĩ.

Tôi rất mừng cho ông ấy vì đã có một quyết định sáng suốt và mừng cho tôi vì đã giúp được ông bằng cách mua vui cho ông.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/24/象棋高手退党记-292529.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/28/1388.html

Đăng ngày: 24-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share