[MINH HUỆ 14-05-2014] Gia đình Parkers là một trong hàng ngàn gia đình chào mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp và tham gia Pháp Hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tuần này. Christine Parker cảm thấy các sự kiện ở New York có quy mô khác hẳn so với các sự kiện ở Toronto, Canada mà cô vừa mới tham gia vào cuối tuần trước.

“Ở đây có những người đến từ châu Âu, Đài Loan và khắp nơi trên thế giới. Ở mỗi địa phương, người ta kỷ niệm dịp này theo nhiều cách khác nhau. Nhưng ở đây, mọi người đều cùng nhau.” Parker đang mong chờ các hoạt động của những ngày cuối cùng trong tuần: “Có mặt trong buổi diễu hành là một trong những điều tôi thích nhất bởi vì không kể ai đang làm hạng mục nào, tất cả đều đến đây tham gia diễu hành.”

Christine và gia đình tại buổi kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới ở Quảng trường Nathan Phillips bên ngoài Toà thị chính Toronto, Canada vào ngày 11 tháng 05 năm 2014. Hàng đầu tiên từ trái sang phải:  Lillian, Adam, Katie Parker. Hàng sau: Christine và Drew Parker

Parker lần đầu tiên biết đến Pháp Luân Đại Pháp như một môn tu luyện thiền định cổ xưa dựa trên các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn vào năm cô 18 tuổi. Cô và người anh sinh đôi Jason, lúc đó đang học cùng trường phổ thông,  đã đến tham quan một buổi triển lãm về sức khoẻ ở quê nhà Barrie, Ontario, Canada. Là những thiếu niên đang tìm kiếm giải pháp tự nhiên cho các vấn đề về sức khoẻ, họ đã đến thăm từng gian hàng một và lấy tài liệu cho đến khi họ đến quầy của Pháp Luân Đại Pháp.

“Khi chúng tôi tìm thấy quầy, chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã tìm được thứ mà chúng tôi đang tìm kiếm.”

Christine nhớ lại: “Ngay lập tức tôi bị thu hút bởi thái độ cử chỉ của các học viên. Chúng tôi nghe thấy tiếng nhạc và nhìn thấy những người học viên đó trông hoà ái như thế nào. Họ đang mặc những bộ trang phục màu vàng.” Ngay lập tức, chúng tôi nói: ‘Hãy bỏ qua các quầy khác và đến thẳng quầy kia đi. Đó là cái gì vậy?’ Chúng tôi đã lập tức đến đó.

“Tôi ngạc nhiên khi biết họ đã lái xe một tiếng đồng hồ từ Toronto đến thành phố của tôi để tham dự sự kiện này. Họ chỉ muốn chia sẻ về Pháp Luân Đại Pháp trong trường hợp có ai đó muốn được hưởng lợi ích từ môn này và học môn này. Với tôi, điều đó thật xúc động bởi vì tất cả những người khác ở đó đều đang cố gắng bán món gì đó. Các bạn biết rằng các học viên đều rất chân thành. Không có gì để nghi ngờ về điều này.

Chúng tôi rất hứng thú với việc học các bài công pháp. Họ nói với chúng tôi rằng nó miễn phí. Bạn thấy quầy, bàn, mọi thứ được dựng lên và nó lại miễn phí. Bạn hiểu rằng họ không được trả tiền cho bất kỳ thứ gì. Bạn biết mọi thứ chỉ xuất phát từ trái tim của họ. Tất cả những gì họ muốn là chia sẻ môn tu luyện này với mọi người.”

Chỉ trong vòng hai tháng trước khi gặp các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở triển lãm sức khoẻ, có hai sự việc đã xảy ra khiến Christine phải suy ngẫm về cuộc sống.

Sự qua đời của người chú

Một hôm, chú của Christine không đi làm. Gia đình của cô ấy nhận được một cuộc điện thoại bởi vì chú của cô không trả lời điện thoại di động của ông ấy. Mẹ và anh trai của Christine đã lập tức đến xem tình trạng của ông.

Chrisine phải đi học tối hôm đó. Cô nghĩ rằng chắc là ông sẽ ổn và có lẽ chỉ hơi không khoẻ trong người. Lúc đó cô mới 18 tuổi và không có xe hơi. Mẹ và anh cô đã đi lâu rồi. Họ không có điện thoại di động nên cô không biết việc gì đã xảy ra nên bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng, cô gọi cho một người bạn có xe hơi. Cô ấy đã chở Christine đến nhà chú cô và họ phát hiện ra ông đã qua đời ngay tại nhà riêng.

“Tôi cảm thấy thật tồi tệ vì tôi đã quá hời hợt với chú của mình. Tôi chỉ quan tâm đến những việc của bản thân. Vì thế, tôi cảm thấy thật khủng khiếp sau sự việc đó; con người không nên như thế,” Christine nói.

Lửa trại

Một tháng sau, một vài người bạn của cô tốt nghiệp phổ thông. Christine và Jason đang học lớp 12. Hồi đó ở Ontario, học sinh sẽ tốt nghiệp phổ thông sau khi học xong lớp 13. Jason và Christine là hai anh em sinh đôi vì thế họ có một số người bạn chung.

Các bạn trẻ đã chèo ca-nô đến một hòn đảo. Họ cắm trại cuối tuần, đó là buổi dã ngoại cuối cùng của  họ trước khi mỗi người đi theo một ngã rẽ.

Khi họ ngồi xung quanh đống lửa trại đêm hôm đó, tàn củi đã bay rớt vào chân của một người bạn. Ngay lập tức, Jason nhảy lên để bảo vệ cô ấy. Anh ấy không hề nghĩ đến bản thân mình. Anh chỉ nhảy lên để che cho bạn mình.

Christine đã xúc động sâu sắc: “Khi tôi thấy cảnh đó, tôi đã khóc. Điều này làm tôi chấn động: Anh ấy đã không nghĩ đến bản thân mình. Anh ấy chỉ nhảy lên để giúp đỡ người khác. Mọi người nghĩ rằng tôi đang khóc vì chuyện của chú tôi. Jason đến bên tôi và ôm lấy tôi. Tôi thì thầm vào tai anh: ‘Đây là điều mà con người nên làm. Con người vốn không nên chỉ nghĩ đến bản thân mình mà cần phải làm gì đó cho những  người khác mà thậm chí không cần nghĩ đến hậu quả nó có thế gây ra cho chính bản thân người ấy.”

“Tất cả những điều này xảy ra và chúng tôi bắt đầu thay đổi cách chúng tôi nhìn sự việc: [Chúng tôi] chỉ muốn làm người tốt.”

“Làm người tốt là đúng”

Là một thiếu niên, Christine phải chịu rất nhiều áp lực từ phía bạn bè. Cô ấy cảm thấy rằng những gì cô và bạn bè làm không có nhiều ý nghĩa – ngày nào cũng lặp đi lặp lại những việc như nhau, chủ yếu là đi chơi, hẹn hò hoặc tiệc tùng.

“Ngày nay, thật khó để tìm được sự chân thành. Khi tôi nghĩ đến những năm học phổ thông, tôi nghĩ rằng đó là khoảng thời gian không mấy vui vẻ trong cuộc đời của tôi. Khi tôi đến quầy của Pháp Luân Đại Pháp, tôi có thể thấy những người tốt mà tôi tin tưởng được.” Sự chân thành của các học viên Pháp Luân Công đã để lại cho Christine một ấn tượng sâu sắc.

“Khi chúng tôi bày tỏ sự thích thú với việc luyên công, họ giải thích rằng có rất nhiều người trong thành phố của chúng tôi muốn học nên họ đang dự định lập một điểm luyện công. Ngay lập tức, chúng tôi đã lên kế hoạch tham gia. Cứ đến cuối tuần, các học viên lại lái xe từ Toronto đến Barrie. Một số người đã đến đây hàng tuần trong suốt cả năm trời và giúp chúng tôi thành lập một nhóm ở Barrie.

“Tôi cảm thấy một gánh nặng đã được gỡ xuống khỏi vai mình. Tôi cảm thấy rằng tôi không cần phải lo lắng nhiều về việc người ta nghĩ gì về mình hoặc không cần phải nghĩ đến những trò đấu trí và tất cả những áp lực mà các thiếu niên hay tạo ra cho nhau nữa. Những người mới lớn thỉnh thoảng hay nhỏ mọn với nhau.

“Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tâm trí tôi. Nếu có ai đó đối xử không tốt với tôi, cũng được thôi, tôi có thể bỏ qua. Trước đây, tôi luôn cảm thấy rất căng thẳng. Thỉnh thoảng tôi nhìn xuống tay mình và phát hiện rằng tôi đang vặn vẹo bàn tay mình mà không hề biết. Tôi thường xuyên có sự căng thẳng đó.

“Tôi nhận ra rằng làm người tốt là đúng. Đó là điều tôi luôn đấu tranh trong suốt thời gian tôi học phổ thông bởi vì thỉnh thoảng tôi không muốn làm gì sai cả nhưng bạn bè cứ trêu chọc tôi: ‘Ồ, xem thiên thần biết đi kìa.’ Làm việc đúng đắn là đúng nhưng tôi lại luôn bị nói rằng nó là sai.

Có một điều tôi nghiệm ra sau khi đọc Chuyển Pháp Luân là: “Làm người tốt là đúng! Ồ, tốt, đúng rồi! Tôi biết vậy mà. Mọi người nói rằng đó là điều sai. Nhưng không, điều đó đúng rồi! Được rồi.’ Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm: Sự thật là tốt.”

Christine nhớ lại suy nghĩ của mẹ mình khi chứng kiến thời niên thiếu của cô: “Mẹ tôi luôn nói rằng khi Jason và tôi còn ở tuổi thanh thiếu niên, bà ấy thấy rằng chúng tôi không bao giờ muốn tham gia bất kể một việc sai trái nào đang diễn ra đầy rẫy xung quanh chúng tôi, nhưng đó chỉ là những gì diễn ra quanh chúng tôi. Và chúng tôi nghĩ rằng cuộc đời này cũng chỉ có những điều ấy mà thôi. Chúng tôi chỉ thích nghi với chúng, làm cái này, làm cái kia. Nhưng mẹ tôi nói rằng chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái trong những trường hợp như thế. Chúng tôi chưa bao giờ thấy vui khi là một phần trong đó dù rằng đó là tất cả những gì mà mọi người xung quanh vẫn đang làm.”

Các lợi ích vẫn còn rất mạnh mẽ

Khi Christine và Jason bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cha của họ nghĩ rằng họ chỉ đang thử một điều gì đó mới mẻ giống như một môn thể thao hay một hoạt động mới. Nhưng sau nhiều năm, đến gần đây ông mới nói rằng: “Cha đoán đây không phải là điều mà con đang thử nữa rồi.”

“Sẽ không có gì thay đổi cả. Khi cha tìm thấy một điều gì đó tốt, điều đó sẽ không thay đổi. Nó không còn là thứ tạm thời nữa,” Christine nói với một nụ cười nở trên môi.

Christine đã lập gia đình được 11 năm và có ba người con, Lilly, Katie và Adam. “Khi tôi bắt đầu tu luyện, sức khoẻ của tôi đã thay đổi. Và nội tâm tôi cũng thay đổi. Tôi trở thành một người tốt hơn. Tôi vẫn giữ vững được điều đó. Khi tôi gặp chuyện gì đó mà tôi không chắc là tôi nên giải quyết như thế nào hoặc lúc tôi cảm thấy hơi căng thẳng về chuyện gì đó, tôi nhận thấy rằng luyện công và học Pháp có tác dụng hệt như 16 năm trước. Tôi có thể bình tĩnh lại và đặt mình vào vị trí của người khác hoặc tìm ra cách nào đó mà tôi có thể giải quyết tốt hơn. Thời gian trôi qua nhưng điều đó vẫn không thay đổi.”


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/14/1125.html

Đăng ngày 31-05-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share