Bài viết của học viên từ Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 03-04-2014] Dưới đây là bản báo cáo của một học viên từng bị giam giữ trong một trại lao động cưỡng bức. Bằng chính niệm và tín tâm vào Đại Pháp, anh đã được thả.
Chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công mà tôi đã bị gửi tới trại lao động cưỡng bức ở phía Nam Trung Quốc vào năm 2002.
Một ngày, một công an cùng hai người khác gọi tôi vào phòng làm việc của họ. Ngay khi tôi vào phòng, anh ta chỉ về phía chiếc ghế đẩu nhỏ và bảo tôi ngồi ở đó. Tôi nói rằng mình đứng cũng được. Anh ta bảo tôi hãy ngồi xuống và tôi đã đồng ý làm theo.
Khi viên công an không nói gì thì hai người đứng phía sau anh ta, mỗi người cầm một chiếc dùi cui điện, đập vào cột sắt gây tiếng ồn rất lớn. Tôi không dao động mà cũng không sợ. Tôi nói với anh ta: “Chúng ta không thù hận nhau, tại sao họ phải làm điều này? Đừng như vậy, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một cách ôn hòa không?”
Sau đó, viên công an này vẫy tay ra hiệu và họ đã cất dùi cui điện đi. Tôi nói: “Ngoài ra, những người tu luyện Pháp Luân Công là những công dân tuân thủ pháp luật. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi dù ở đâu cũng phải làm người tốt và suy nghĩ cho người khác trước.”
Anh ta đáp: “Đúng vậy, trưởng nhóm của anh vừa ở đây và nói rằng anh làm việc rất tốt.” Tôi mỉm cười và nói: “Tuy nhiên, một người tốt đã bị đưa vào trại lao động cưỡng bức. Tôi không đổ lỗi cho anh vì anh không đưa tôi vào đây. Vì thực tế nếu anh không làm điều đó thì họ cũng sẽ tìm người khác làm thôi. Tôi chỉ muốn cho anh biết Pháp Luân Công là gì và tại sao tôi lại muốn tu luyện.” Viên cảnh sát này mỉm cười và nói: “Cảm ơn vì đã thông cảm.”
Sau đó tôi hiểu rằng nhờ tâm thái ôn hòa của mình, suy nghĩ cho họ, hy vọng rằng họ sẽ không phạm phải những điều xấu, tâm tôi ở trong Pháp, trường từ bi này đã phá bỏ những tà niệm của họ.
Một ngày sau bữa sáng, lính canh bắt một số tù nhân phải lao động nặng nhọc, trong đó có tôi. Khi đó tôi đang bị bốn phạm nhân giám sát. Cách tôi tầm bốn đến năm mét, một học viên đột nhiên chạy về phía tòa nhà và đập đầu vào tường. Điều này đã khiến những người trông thấy bị sốc.
Sau sự việc đó, người huấn luyện chính trị gọi tôi vào phòng làm việc của anh ta và hỏi: “Tại sao anh ta làm điều này?” Lúc đó, tâm tôi rất nặng nề, vì tôi biết học viên đó làm điều này có lẽ vì anh ấy đã đến giới hạn chịu đựng của mình. Tôi nói với anh ta: “Tôi có thể hiểu anh ấy.” Sau đó người huấn luyện chính trị đã rất xúc động: “Anh ta đã tự tử, anh có biết không?”
Tôi trả lời rằng tôi biết, sau đó anh ta hỏi: “Thế sao anh vẫn nói rằng anh ta không làm gì sai?” Tôi hỏi anh ta: “Anh nghĩ sao về những phạm nhân trong trại?” Anh ta nói họ là cặn bã của xã hội. Tôi nói: “Những người tu luyện Pháp Luân Công là những người tốt. Người tốt ở nơi cặn bã của xã hội liệu có thể thoải mái chăng? Anh ấy chỉ làm điều này vì đã không thể chịu đựng thêm nữa. Hãy suy nghĩ về điều đó: Nếu anh ấy được tự do, thì anh ấy có hành xử như vậy không? Vì bức hại nên anh ấy mới cố để tự tử.”
Sau đó, anh ta đã không thể không hỏi: “Anh có định làm như anh ta không?” Tôi suy nghĩ về điều đó và sau đó trả lời rất rành mạch: “Tôi không muốn nói điều anh không thể hiểu.” Anh ta dịu đi, mỉm cười và đáp lại: “Chúng tôi hiểu, cám ơn anh!” Tôi tự nhắc bản thân mình trong việc tu luyện cần phải đồng hóa với Pháp và chứng thực Pháp, chứ không phải là chứng thực bản thân. Dù chúng ta làm gì, chúng ta nên giúp những người khác hiểu chúng ta và suy nghĩ cho người khác.
Một đêm, khi đội phó đang làm nhiệm vụ. Anh ta gọi tôi qua để nói chuyện, anh nói: “Khi tôi nói chuyện với các học viên khác, họ nói tôi là ma quỷ và không chịu nói chuyện với tôi. Tại sao lại như vậy?” Tôi nói với anh ta rằng: “À, anh có làm điều gì mà ma quỷ làm không? Nếu không thì anh có thể giải thích với họ. Nếu anh nói mình là một người bình thường, nhưng luôn bức hại các học viên Pháp Luân Công vốn là những người tốt, thì những gì anh đã làm là hoàn toàn sai. Tôi hy vọng rằng anh sẽ từ bỏ những hành động xấu và theo điều thiện.”
Rồi tôi nói với anh ta từ tận đáy lòng mình: “Tại sao tôi lại nói chuyện với anh? Chúng ta không có quan hệ gì và cũng không phải bạn bè. Đó là vì Sư phụ của tôi dạy tôi phải suy nghĩ cho người khác trước. Thực ra, tôi nghĩ anh là một người tốt, vì vậy mà tôi quyết định nói chuyện với anh. Tôi cũng nói cho anh biết rằng tu luyện Pháp Luân Công là để bản thân tự giác ngộ thành các vị Phật. Anh hãy suy nghĩ về điều đó, anh nghĩ tại sao Pháp Luân Công lại có trên thế gian này? Tại sao tôi lại nói với anh về điều này mặc dù tôi chỉ là một tù nhân. Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ một chút về điều đó. Tôi tin rằng anh đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Anh đang bức hại những người tốt, những người đang trên con đường tu luyện trở thành các vị Phật và Đạo. Nếu anh nợ họ điều gì mà không thể hoàn trả được thì điều đó có đáng sợ không?” Anh ta đã lắng nghe cẩn thận và liên tục gật đầu. Tôi cũng nói với anh chân tướng rằng Pháp Luân Công đã phổ truyền ra hơn 100 quốc gia trên thế giới và chỉ đang bị đàn áp ở Trung Quốc. Tôi đã kể cho anh ta các câu chuyện lịch sử cổ kim, các nhân vật lịch sử v.v… Tôi biết mình đã nói rất nhiều dù tôi đã không có chuẩn bị trước. Chính Sư phụ đã ban trí huệ cho tôi. Cuối cùng, anh ta muốn biết tôi tốt nghiệp trường nào. Tôi nói với anh ta rằng tôi thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở. Anh ta đã không thể tin được điều đó. Tôi nói với anh ta rằng nhờ tu luyện Pháp Luân Công nên tôi có thể nói chuyện một cách lý trí như vậy. Anh ta vui vẻ nói với tôi: “Tôi đồng tình với tất cả những gì anh đã nói. Giờ thì tôi biết mình nên làm gì rồi.” Chúng tôi đã nói chuyện tới tận 1 giờ sáng.
Sáng hôm sau, tôi thấy mắt cá chân chân trái của tôi bị sưng lên một chút. Khi bắt đầu bước đi, tôi cảm thấy đau. Ngày hôm sau, mu bàn chân và mắt cá sưng lên. Khi một lính canh nhìn thấy, anh ấy khăng khăng bảo thôi đi khám. Tôi đã bảo anh ấy: “Không, tôi không muốn đi. Tôi sẽ ổn trong vòng 2 ngày.” Ngày tiếp theo, nó còn sưng hơn, và ngón chân cái tôi đau đến mức tôi không thể đặt chân xuống đất. Khi người lính canh thấy vậy, anh ấy cố nài tôi đi khám và nói rằng tôi nhất định phải đi. Khi tôi nhận thấy anh ta có phần xúc động, tôi nói: “Cho đến sáng mai nếu tôi không khá hơn thì tôi sẽ đi cùng anh tới gặp bác sĩ.” Anh ta đáp lại ngay: “Được rồi, nếu anh đã muốn như vậy.”
Sau khi anh ta đi, tôi nói với các “cộng tác viên” (các phạm nhân cùng phòng có nhiệm vụ theo dõi các học viên): “Tôi sẽ khỏi mà không cần đến bệnh viện. Tuy nhiên, các anh phải giúp tôi một tay.” Khi họ hỏi tôi cần họ giúp gì, tôi nói: “Một người trong số các anh hãy ra cửa trông chừng giúp tôi, một người khác có thể ở lại cùng tôi, vì tôi định luyện các bài công pháp. Tôi sợ họ sẽ trừng phạt và tăng hạn tù của các anh vì những gì tôi làm.” Một phạm nhân nói: “Tôi sẽ để mắt giúp anh. Anh có thể luyện các bài công pháp bây giờ.”
Vì tôi đã giảng rõ chân tướng cho họ nên họ đã ủng hộ tôi. Họ cũng tìm được một tấm thảm cho tôi ngồi. Sau khi ngồi xuống và kéo chân lên, tôi đã không thể ngồi đả tọa mặc dù tôi đã cố gắng. Ngay khi kéo lên, chân của tôi bắt đầu bị đau. Tôi đã không làm gì khác ngoài việc nghĩ: “Sư phụ, xin giúp con. Con muốn ngồi đả tọa.” Ngay khi xuất niệm xong, tôi cắn chặt răng và kéo chân trái đang sưng của tôi lên. Sau khi kéo được chân lên và ngồi ở tư thế đả tọa rồi, tôi không còn cảm thấy đau nữa. Thay vào đó, tôi cảm thấy từ tay và chân rất nhiều năng lượng, trạng thái này kéo dài khoảng 20 phút.
Sau 20 phút, tôi đặt chân xuống. Da từ mặt chân bên trái cho đến mắt cá chân đen lại. Một giờ sau, tôi cảm thấy ngứa ở các kẽ ngón chân. Ngay khi tôi gãi thì lớp da bị tróc và mủ bắt đầu chảy ra.
Sau một giờ, tôi đặt chân trái chạm đất. Tôi thấy không đau nữa và đã có thể đứng dậy đi lại. Lúc đó, các “cộng tác viên” đã bị sốc. Họ nói điều đó thực sự phi thường.
Hôm sau, lính canh tới đưa tôi tới bệnh viện. Tôi nói với anh rằng tôi ổn và đã khỏi rồi. Anh ta hỏi xem chuyện là như thế nào và tôi đã nói: “Nếu tôi nói cho anh thì anh phải hứa là sẽ không gây khó dễ hay tăng hạn tù của họ. Anh phải hứa với tôi trước sau tôi mới nói cho anh biết.” Anh nói: “Tôi hứa, hãy cho tôi biết.” Sau đó tôi đã nói với anh những gì đã xảy ra sau khi tôi ngồi đả tọa xong. Anh ta nghĩ điều đó thật không thể tin nổi, và thật kỳ diệu.
Sau đó, anh ta gọi tôi vào phòng làm việc và hỏi tôi: “Anh có muốn về nhà không?” Tôi nói: “Có.” Anh ta muốn biết rằng tôi có thể tự đi về nhà được không. Tôi đã rất ngạc nhiên và nói: “Được, tất nhiên rồi.” Họ bảo tôi thu dọn đồ đạc, làm thủ tục để được tại ngoại. Họ cũng nói là đã mua sẵn cho tôi một vé tàu. Vì tôi phải bắt xe buýt tới ga tàu nên họ cũng đưa tôi 50 tệ. Tôi đã trở về nhà vào hôm sau.
Sau một tháng hoặc lâu hơn, tôi tới công ty và báo với lãnh đạo rằng mình đã trở lại. Ông rất vui mừng được gặp tôi và nói: “Anh quay lại thì tốt rồi. Anh có thể chọn công ty mà anh muốn làm việc.” Sau đó tôi đã nói: “Dù ý ông thế nào, tôi cũng sẽ tuân theo.” Ông mỉm cười và nói: “Anh vẫn như ngày nào, không gì có thể thay đổi anh. Anh có thể tới Công ty C, chỗ anh có lẽ sẽ kiếm được thêm thu nhập.” Sau đó, ông tới bộ phận nhân sự làm các thủ tục cần thiết để tôi đi làm.
Sau khi làm việc được một vài ngày, công ty của chúng tôi tổ chức một chuyến du lịch tới một vườn bách thảo. Một đồng nghiệp đã lặng lẽ nói với tôi: “Trước khi anh đến, một vài người đã cố để có công việc này nhưng họ không thể. Anh không hối lộ họ nhưng cuối cùng anh lại là người nhận được công việc!” Tôi nói với anh ấy: “Có lẽ đó là vì lãnh đạo đồng ý rằng Đại Pháp thật tuyệt vời!”
Tôi đã trải nghiệm được nhiều điều kỳ diệu, trên đây chỉ là một trong số đó. Miễn chúng ta có chính niệm và ở trong Pháp, chúng ta sẽ thể hội được lòng từ bi và sự chăm sóc của Sư phụ, cũng như sự siêu thường và thù thắng của Đại Pháp. Những gì Sư phụ ban cho chúng ta vượt xa những gì có thể thấy được ở thế gian, những thứ thật khó để mô tả bằng ngôn ngữ của con người.
Con đường tu luyện cũng sắp đến hồi kết. Chỉ bằng cách tinh tấn thì chúng ta mới không hối tiếc và báo đáp lại ơn cứu độ của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/3/在黑窝里的一些经历-289484.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/21/277.html
Đăng ngày 11-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.