Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-04-2014] Tôi lái xe đạp điện từ chỗ làm về nhà vào chập tối một ngày mùa đông năm 2013. Tôi đã va chạm với một chiếc xe tải khi ở trên đường cao tốc. Tôi đã nhìn cẩn thận cả hai phía trước khi tiến vào đường cao tốc và không thấy chiếc ô tô nào trong tầm mắt. Tôi đã chết lặng khi một chiếc xe tải đột nhiên xuất hiện.
May mắn thay, người lái xe tải đã hãm phanh kịp thời và tôi cũng tự động bóp phanh theo phản xạ. Ít nhất thì trong trường hợp này tôi đã không bị văng đi.
Các triệu chứng từ vụ tai nạn biến mất chỉ với một niệm
Xe đạp bị đổ và tôi cũng ngã xuống. Tôi không nghĩ gì cả. Tôi nhanh chóng đứng dậy nhưng không thể đứng do chóng mặt. Tôi cảm thấy buồn nôn và đã muốn nôn ra. Tôi ngay lập tức nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp, sẽ không có vấn đề gì cả. Mình chắc chắn không chóng mặt hay có bất kỳ triệu chứng nào khác.” Tất cả các triệu chứng đã biến mất ngay lập tức.
Cặp vợ chồng trong làng muốn giúp đỡ
Có hai người đột nhiên chạy tới, bảo tôi không được di chuyển, ở nguyên tại chỗ cũng như muốn tôi bảo vệ hiện trường vụ tai nạn. Tôi đã nhận ra hai người này. Họ đến từ làng tôi và làm buôn bán bên lề đường. Họ đã lo lắng cho tôi và sợ rằng tôi sẽ chịu thiệt, do vậy liền nhanh chóng chạy tới.
Người đàn ông trẻ trốn tránh trách nhiệm
Người lái xe, khoảng 30 tuổi, đã ra khỏi xe tải. Anh đã không ngừng biện hộ cho bản thân. Cặp vợ chồng kia đã không thể kiên nhẫn với anh. Họ khiển trách anh ấy đồng thời gọi điện cho chồng tôi cùng vợ chồng anh trai tôi. Tôi đã luôn miệng bảo cặp vợ chồng là không có vấn đề gì cả và xin họ đừng phiền tới gia đình tôi nhưng họ không nghe.
Chiếc xe hỏng hoàn toàn
Cặp vợ chồng chỉ vào tôi và nói: “Nhìn mắt cô xem, giống như có máu trong lòng trắng của mắt vậy.” Tôi chỉ mỉm cười và dựng chiếc xe đạp của mình lên. Bánh trước đã bị trật xoay ngang, trục trước bị uốn cong và bàn đạp mắc kẹt bên trong.
Tôi muốn người thanh niên đưa tôi và xe của tôi về nhà. Tôi bảo với cậu ấy rằng không cần phải làm điều gì khác nữa. Cậu ấy nói: “Tôi không dám đưa chị về nhà, vì như vậy không ổn và e rằng tôi hoặc xe tải của tôi sẽ bị gia đình chị giữ lại.” Cậu ấy gọi cho gia đình, và vợ cậu ấy đã đến cùng với hai người đàn ông trung tuổi trông rất nhếch nhác.
Cùng lúc đó vợ chồng anh trai tôi đã đến trên một chiếc xe ba gác. Tôi muốn họ vận chuyển chiếc xe đạp của mình. Tôi ngồi trong xe của cậu thanh niên. Tất cả chúng tôi đều đi về nhà tôi, gồm cả vợ của cậu thanh niên cùng hai người đàn ông trong một chiếc ô tô khác.
Không đòi hỏi bồi thường
Tôi đã chào đón họ khi trở về nhà và mời họ ngồi xuống. Họ vào trong nhà nhưng không ngồi. Hai người đàn ông muốn nói điều gì đó nhưng tôi đã ngăn họ lại với một nụ cười. Tôi nói: “Đầu tiên, xin hãy lắng nghe những gì tôi nói.” Người đàn ông tuy bị chặn ngang nhưng đã nói: “Được thôi, chị nói đi. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên tới bệnh viện trước. Chị có bất cứ yêu cầu nào không?” Tôi nói: “Tôi không yêu cầu điều gì cả. Xin mời ngồi và tôi sẽ nói từ từ cho các anh hiểu.”
Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ bảo chúng tôi làm người tốt ở bất cứ đâu. Tôi sẽ không đòi tiền các anh dù là một xu. Chúng tôi chỉ muốn giúp người khác. Chúng tôi sẽ không gây rắc rối gì cho các anh cả. Hãy bỏ qua việc tôi đã 50 tuổi và đừng lo lắng. Tôi sẽ không có vấn đề gì. Tôi chính là muốn mời các anh về nhà tôi để có thể giải thích một vài điều cho các anh. Chúng ta vừa có một vụ tai nạn. Chúng ta gặp nhau theo cách này cũng không vấn đề gì. Đây là tiền duyên của chúng ta. Tôi chắc chắn muốn cứu các anh và nói cho các anh biết cách tránh khỏi nguy hiểm trong tương lai.”
Pháp Luân Công đã hồng truyền khắp thế giới
Tôi bảo họ rằng Đại Pháp đã truyền rộng khắp thế giới và dạy mọi người trở thành người tốt. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thực thi trái pháp luật và bức hại các học viên Pháp Luân Công. ĐCSTQ đã lan truyền tin đồn về nhà sáng lập Pháp Luân Công, phỉ báng Đại Pháp và cấy ghép nội tạng lấy từ các học viên Pháp Luân Công còn sống. Tôi kể cho họ về tảng đá lớn ở tỉnh Quý Châu có khắc các chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong”. Tôi đã bảo họ có thể thoái khỏi ĐCSTQ và sự an toàn của họ sẽ được đảm bảo.
Tất cả họ đều cảm động. Họ đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ nhưng lại do dự ký tên. Để trấn an họ, tôi đã nói: “Chúng ta chưa từng quen biết nhau và tôi không biết các anh sống ở đâu. Các anh không cần phải lấy tên thật, tôi sẽ cho các anh những bí danh.” Họ đã nhanh chóng ký tên của mình.
“Chúng tôi đã gặp một người tốt!”
Khi rời đi, họ muốn đưa tôi tiền để mua một chiếc xe đạp điện nhưng tôi đã từ chối. Họ đã cảm ơn tôi với lòng biết ơn. Họ liên tục lặp lại: “Chúng tôi đã gặp một người tốt!”
Sau khi họ rời đi, vợ của người lái xe đã quay trở lại. Cô ấy hào hứng kéo tôi sang một bên và nói cho tôi biết nơi họ ở. Cô ấy chân thành nói: “Chị chắc chắn đến và thăm chúng em nhé!”
Mọi việc đã được an bài
Ngày hôm sau tôi mua một chiếc xe đạp điện mới và lái tới chỗ làm cho kịp giờ. Mặc dù trông như một chú gấu trúc với mắt phải bị thâm đen nhưng tôi rất vui vì đã nói cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Tôi đã nghĩ: “Bất luận gặp phải hảo sự hay hoại sự thì cũng đều là cơ duyên để chúng ta được gặp gỡ. Tôi nên xem tất cả mọi người như thân nhân. Tốt hay xấu đều là duyên.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/6/善恶皆是缘-一念救己救人-289640.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/16/223.html
Đăng ngày 28-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.