Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 14-05-2014] Gia đình tôi kinh doanh một siêu thị và căn hộ mà chúng tôi sống ở trong cùng một toà nhà. Bên cạnh nơi kinh doanh của chúng tôi là một nhà hàng.
Vào một ngày tháng Ba, sau khi bếp trưởng bật bếp và đổ dầu ăn vào trong chảo. Ông ấy ra buồng sau làm một việc gì đó và quên mất việc đó. Khi một nhân viên phát hiện ra nhà bếp đang bị cháy, ngọn lửa đã nhấn chìm toàn bộ nhà bếp. Mọi người đều bị sốc và không biết phải làm gì. Họ chạy ra ngoài và lao vào cửa hàng tôi hét ầm lên: “Nhanh lên, gọi ai đó đi! Ở đây đang bị cháy!”
Lúc đó tôi đang đếm lại tiền. Khi tôi nghe tiếng la hét, tôi chạy ra ngoài và thấy nhà hàng ngập trong biển lửa. Ngay lập tức tôi quay lại siêu thị và bảo chồng tôi tắt hết các thiết bị điện rồi lại chạy ra ngoài. Ngọn lửa trở nên dữ dội hơn và mái của nhà hàng đó đã chìm trong lửa. Sau đó các ô kính ở cửa ra vào và cửa sổ vỡ tan thành từng mảnh do sức nóng. Chiếc xe máy bên lề đường cũng bị cháy. Tôi sợ tới mức mặt trắng bệch và toàn thân run rẩy, tôi không nói nên lời. Trong một lúc tôi đã hoàn toàn quên mất điều mà một học viên nên làm: bất động tâm và cầu xin Sư phụ trợ giúp.
Nhà hàng đó và siêu thị của chúng tôi được xây dựng cùng một thời gian, và có cùng chung mái, với khung bằng gỗ và một lớp lót nhựa đường. Mái còn được lợp bằng một tấm tôn bằng nhựa. Sau đó tôi nghe thấy có ai đó hét lên: “Trong đó có bình ga đấy!” Tôi bừng tỉnh và bảo mọi người sơ tán và tránh xa khu vực đó.
Cửa hàng của chúng tôi cũng bị khói đen phủ kín và tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tôi không biết liệu cửa hàng của chúng tôi có bị bắt lửa hay khói từ nhà hàng xóm không. Tôi nghĩ: “Thế đó. Tất cả nỗ lực của chúng ta và bao công sức trong hàng chục năm giờ đây chẳng còn lại gì.” Ngay sau đó, tôi thấy chồng mình đang cho những đồ vật giá trị vào một cái cặp nhựa và giục tôi nhanh chóng rời khỏi đó. Đột nhiên, tôi nhớ ra mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi bảo anh ấy rời đi trước và nói rằng sẽ không có bất kể vấn đề gì đâu.
Tôi vội vàng lao vào bên trong và cất cả bộ sách Đại Pháp và Chuyển Pháp Luân vào một chiếc túi du lịch lớn và đem nó đến một nơi an toàn. Tôi bắt đầu khóc và cầu xin Sư phụ trợ giúp: “Sư phụ, con cầu xin sự giúp đỡ của Ngài. Xin Ngài đừng để ngọn lửa lan tới đây. Xin Ngài hãy ngăn không cho bình ga phát nổ!”
Ngọn lửa tiếp tục cháy khoảng gần 20 phút trước khi hai xe chữa cháy đến. Họ mất hơn nửa giờ đồng hồ để dập tắt đám cháy.
Nhà hàng không còn có thể nhận ra được nữa, chẳng còn lại gì ngoài chiếc tủ lạnh đã bị biến dạng và sáu chai chứa khí đốt, hai trong số chúng đã bị rò rỉ.
Thật ngạc nhiên, siêu thị của chúng tôi vẫn hoàn toàn nguyên vẹn!
Nhiều người đứng ngoài xem nói: “Thật đáng sợ! Ngọn lửa thật dữ dội!” Và một bà già gần 80 nói đây là lần thứ hai trong cuộc đời bà nhìn thấy một toà nhà bốc cháy. Nó thật là khủng khiếp!
Nhiều người đã lo lắng cho cửa hàng của tôi và nghĩ rằng nó sẽ không thể thoát được lửa. Một bà hàng xóm đã đến chỗ tôi sau đám cháy và nói: “Chị quá may tới mức mà siêu thị của chị đã không bị cháy. Đó có thể sẽ là một tổn thất lớn đấy! Chị đã được phúc báo vì làm một người tốt.” Tôi không thể cầm được nước mắt và nói với Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con xin cảm tạ Ngài! Con tạ ơn Sư phụ! Ngài thật quá đỗi từ bi!”
Tất cả hàng xóm và bạn bè đã đến cửa hàng của chúng tôi để kiểm tra xem mọi việc có ổn hay không. Họ đi quanh và không tìm thấy thiệt hại gì. Tất cả bọn họ đều xúc động nói: “Chị thật quá may mắn, thật quá có phúc!”
Mọi người đều ngạc nhiên rằng ngọn lửa rất dữ dội nhưng dường như nó không muốn tới chỗ chúng tôi. Ngọn lửa bùng lên và lan ra ngoài phố nhưng không tới chỗ của chúng tôi. Cửa hàng của chúng tôi ngay cạnh đó nhưng không có thiệt hại gì và thậm chí không có một chút dấu vết thiệt hại nào cả. Thật không thể tin được!
Một người phụ nữ sống bên cạnh biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy nói: “Trước đây tôi đã từng chứng kiến nhiều đám cháy nhưng chưa thấy đám cháy nào như vậy! Chị thật là khác biệt. Chị có thể ngăn chặn ngọn lửa chỉ bằng cách ngồi ở bên trong. Tôi thật ngưỡng mộ chị đấy.”
Tôi mỉm cười với mọi người và nói: “Làm sao mà tôi có thể ngăn được lửa? Chính là Sư phụ của tôi đã bảo hộ cho căn nhà của chúng tôi. Chúng ta nên biết ơn Sư phụ của tôi!”
Sau đó rất nhiều đồng tu đã tới nhà của tôi và tất cả bọn họ đều cảm động rơi nước mắt bởi cảnh tượng này. Gian hàng 300 mét vuông của chúng tôi vẫn nguyên vẹn và không có thiệt hại gì về hàng hoá vốn có giá trị từ 400.000 đến 500.000 Nhân dân tệ. Trong vài ngày chỉ có một ít khói mà không có thiệt hại gì, thậm chí không có bất kỳ hạt bụi nào.
Tôi đã viết cho chị gái tôi về vụ việc trên. Cô ấy viết lại và nói: “Chị đã khóc khi đọc thư của em. Chị liên tục hô lớn trong tâm mình: Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Ngài thật quá từ bi!”
Tôi không thể cầm được nước mắt khi tôi viết bài chia sẻ này. Tôi không biết làm sao có thể bày tỏ thành lời cho xiết lòng biết ơn đối với Sư phụ. Tôi chỉ biết tinh tấn và tinh tấn hơn nữa, làm tốt ba việc và trở về nhà cùng Sư phụ khi viên mãn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/14/【庆祝513】隔壁大火肆虐-师父佑护我家-291398.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/18/1205.html
Đăng ngày 06-06-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.