Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 23-02-2014] Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công đã hơn 10 năm. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi đã ủng hộ bà ấy suốt những năm bà ấy bị bức hại và bắt giữ phi pháp vì giảng thanh chân tướng. Tôi thường nói với đồng nghiệp và bạn bè rằng các học viên Đại Pháp là người tốt. Chúng ta phải đối xử tốt với họ. Khi các đệ tử Đại Pháp đến nhà, tôi cố gắng tạo điều kiện thuận tiện nhất cho họ. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia tu luyện, cho đến một ngày tháng 09 năm ngoái.

Vào tháng 07 và tháng 08 năm ngoái, tôi bỗng không thể ăn được, không có lý do rõ ràng nào. Dạ dày của tôi cảm thấy phình lên. Tôi bị táo bón, mất sức, và sụt cân nhanh chóng. Tôi thử cách nào cũng không hiệu quả. Một ngày tháng 09, sau khoảng tám ngày không thể đi ngoài, khi dạ dày tôi quặn đau, tôi đã phải nhập viện. Sau khi xem xét kĩ lưỡng, bác sĩ nói tôi không chỉ bị ung thư đại tràng mà các tế bào ung thư đã di căn sang gan và các hạch bạch huyết, chỉ định phải phẫu thuật ngay.

Sau phẫu thuật, bác sĩ nói với gia đình rằng tôi cần phải hóa trị liệu ít nhất sáu lần nữa.

Tôi là loại mà người ta gọi là “ba không”: không bảo hiểm y tế, không bảo hiểm xã hội, không thu nhập.

Cuộc phẫu thuật đã ngốn hết tiền tiết kiệm của gia đình tôi. Hóa trị liệu sẽ tốn thêm 20.000 tệ nữa, mà còn chưa tính đến tiền thuốc và các nhu cầu dinh dưỡng khác.

Điều khiến chúng tôi tuyệt vọng hơn là lời nói của bác sĩ: “Sau hóa trị liệu chỉ sống được nhiều nhất là 2 năm.”

Điều này như sét đánh ngang tai, chúng tôi chìm trong đau khổ và tuyệt vọng… Chúng tôi phải làm sao bây giờ? Chúng tôi có thể làm gì?

Hai ngày sau cuộc phẫu thuật, các học viên là bạn của vợ tôi lần lượt đến thăm tôi. Họ nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Họ kể cho tôi những câu chuyện có thật về các học viên Pháp Luân Công đã hồi phục khỏi bệnh nan y và cuộc đời được cải biến. Họ và vợ tôi đã khuyến khích tôi thử Pháp Luân Đại Pháp, nói rằng: “Giờ chỉ có Đại Pháp mới cứu được anh thôi. Giờ chỉ Sư phụ của Đại Pháp mới cứu được anh.”

Tôi bắt đầu xem xét nghiêm túc điều họ nói. Bất kể tình hình sức khỏe hay tình hình tài chính của gia đình tôi như thế nào, tôi không thể làm hóa trị liệu. Nhưng tôi cũng không thể ngồi chờ chết được!

Tôi nhớ lại một lần huyết áp lên đến trên 220 nhưng tôi vẫn bình yên vô sự; rồi một lần khác tôi bị đột quỵ, mồm bị méo, mắt bị lác đi, không thể đi lại được – nhưng tôi đã hồi phục chỉ trong ba ngày!

Bỗng nhiên, tôi hiểu ra: chính là Sư phụ của Đại Pháp đã cứu tôi!

Hai lần đó tôi đã có thể đảo ngược tình trạng bệnh tật, tất cả là nhờ tôi đã tin vào Sư phụ của Đại Pháp và liên tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Giờ là lần thứ ba, tôi lại phải đối mặt với một ngõ cụt sinh tử không có đường thoát, không thể thoái lui. Lần này kết quả sẽ ra sao? Tôi có thể thoát khỏi như lần trước không? Tôi nên làm gì? Tôi sẽ đi tiếp ra sao?

Tôi kết luận rằng mọi thứ đang chỉ cho tôi theo cùng một hướng: tôi nên bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!

Tôi nói với vợ: “Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Công!”

Rồi tôi nói với bác sĩ một cách quyết đoán: “Tôi sẽ không làm hóa trị liệu. Tôi sẽ không uống một viên thuốc nào nữa. Tôi muốn về nhà.” Vị bác sĩ nhắc tôi về hậu quả nghiêm trọng khi từ chối hóa trị liệu, nhưng tôi khẳng định với ông ấy: “Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về hậu quả!”

Cứ như vậy, tôi đã bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngay lập tức, tôi bắt đầu đọc một cách có hệ thống các kinh sách của Pháp Luân Đại Pháp. 10 ngày sau, tôi bắt đầu học và luyện các bài công pháp.

Học Pháp giúp tôi ngày càng có nhiều liễu giải và thể ngộ hơn về Đại Pháp. Luyện công giúp tôi trải nghiệm phép màu của Đại Pháp hết lần này đến lần khác.

Sau lần đầu luyện công, tôi đã có thể ngủ một mạch đến sáng. Đó là một giấc ngủ ngon, mà đã từ bao lâu rồi tôi cũng không nhớ là mình từng ngủ ngon đến thế. Ngày thứ hai luyện công, tôi cảm thấy đầu gối đau kinh khủng. Ở chỗ đau cảm giác như thể có một lỗ hở trên chân tôi nơi khí lạnh thoát ra tạo ra tiếng “xì xì”. Ngày thứ ba đầu gối tôi bỗng sưng vù lên to bằng một cái bát ăn cơm. Rồi vết sưng di chuyển đến bắp chân và cả hai chân tôi cảm thấy như bị gãy, chảy mồ hôi đầm đìa.

Rồi đến cổ họng của tôi, vốn không thể tạo ra tiếng nói sau cuộc phẫu thuật, bỗng có thể nói được to và rõ. Pháp Luân xoay chuyển ở vùng bụng dưới của tôi. Tôi đánh hơi liên tục. Cơ thể tôi dần ấm lên. Chân tôi khỏe lên và tôi có thể đi lại từ từ. Trong một tháng, tôi tăng từ 60 cân lên 80 cân.

Bởi vì tôi đã đọc sách và kinh văn Đại Pháp, tôi hiểu tất cả những điều này đều là tốt. Bất kể hiện tượng gì biểu lộ ra đều là Sư phụ đang thanh lý cơ thể tôi. Tôi kiên định tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chịu đựng tất cả sự đau đớn. Tôi đã vượt qua tất cả khảo nghiệm và khó nạn, từng cái một.

Tôi biết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là nghiêm túc. Là học viên, đề cao tâm tính là quan trọng nhất. Chỉ luyện động tác thì không phải là chân tu và không thể trị khỏi bệnh, sẽ xuất hiện vấn đề không sớm thì muộn và tác động xấu tới Đại Pháp. Như vậy, mỗi lần học Pháp, tôi đều kết hợp những gì đã ngộ được để suy xét và chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp ở trong suy nghĩ và hành động của mình.

Sau khi phẫu thuật, tôi được lắp một cái túi để giúp đưa chất thải của cơ thể ra ngoài. Chiếc túi luôn chứa đầy khí bệnh. Nó đầy tới mức gần như sắp vỡ ra. Điều này khá bất tiện.

Tôi tin tưởng vững chắc rằng Sư phụ đã thanh lý cả cơ thể tôi. Vì thế, khoảng một tháng sau khi phẫu thuật, tôi đến hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để yêu cầu tháo cái túi ra. Họ đều từ chối, nói rằng: “Ông không thể hồi phục ung thư đại tràng nhanh như thế được. Nếu chúng tôi phẫu thuật, chúng tôi sẽ tìm thấy tế bào ung thư. Chúng tôi không chịu trách nhiệm này được.” Họ vẫn giữ lập trường dù tôi liên tục cam đoan tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm và hậu quả.

Tôi không thể tự xử lý vấn đề này được vì thế tôi đành phải tiếp tục mang cái túi theo mình.

Sau hai tháng, tôi có một ý nghĩ. Tôi cầu Sư phụ giúp tôi. Tôi tiếp tục đến các bệnh viện để yêu cầu phẫu thuật loại bỏ túi chất thải. Cuối cùng một bác sĩ cũng đồng ý. Việc kiểm tra trước phẫu thuật kéo dài một tuần. Mọi kiểm nghiệm đều cho thấy mọi thứ đều bình thường. Cuối cùng thì bác sĩ cũng tiến hành phẫu thuật.

Đối với một người đã gần 60 tuổi, một bệnh nhân với tế bào ung thư đã di căn vào gan và hạch bạch huyết, chưa đầy ba tháng kể từ lần phẫu thuật đầu tiên cắt bỏ gần 30cm dạ dày, giờ lại trải qua cuộc phẫu thuật thứ hai, và ba ngày sau đó tháo bỏ ống thông, bốn ngày sau tháo bỏ túi chất thải, năm ngày sau xuất viện – các bác sĩ không thể tin được. Họ chỉ có thể thốt lên hết lần này đến lần khác: “Nhanh quá! Hồi phục nhanh quá!”

Tôi có ý định giảng thanh chân tướng cho bác sĩ phẫu thuật nhưng tôi không thể tìm được thời điểm thích hợp, nên đã không giảng. Tôi nhận ra rằng tu luyện của mình chưa đủ vào thời điểm đó.

Tôi biết chính Đại Pháp đã cho tôi một cơ hội thứ hai trong đời. Sư phụ đã gánh chịu cho tôi rất nhiều và ban cho tôi rất nhiều, tôi không thể nào báo đáp được cho Ngài. Bất kì lúc nào nghĩ về điều này, nước mắt tôi chảy dài không thể kìm được.

Tôi đã phát nguyện sẽ làm theo từng lời mà Sư phụ dạy, tu luyện tinh tấn, làm ba việc chăm chỉ, và dùng kinh nghiệm cá nhân để cứu thêm người.

Ngay lập tức tôi lập một danh sách người quen để giảng thanh chân tướng, lập một kế hoạch hành động, thảo luận quyết định này với vợ tôi, và bắt đầu hành động. “Tình cờ”, vào những ngày tiếp theo, tôi liên tục gặp những người trong danh sách của tôi. Vợ tôi nói rằng đó là an bài của Sư phụ. Khi hiểu được rằng cuối cùng tôi cũng có Sư phụ dẫn đường và chăm sóc cho mình làm tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

Tôi vĩnh viễn biết ơn sự cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/23/结肠癌末期患者的故事-287934.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/6/57.html

Đăng ngày 08-05-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share