Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-12-2013] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 khi tôi 18 tuổi. Một năm sau đó, cuộc bức hại bắt đầu. Trong những năm qua, tôi đã không tinh tấn học Pháp. Tôi đã không nhận thức Pháp đầy đủ và nghĩ rằng làm các việc chính là tu luyện. Kết quả là, nhiều tâm chấp trước gần như đã trở thành tự nhiên, khiến tôi rất khó để có thể loại bỏ đi được.

Chẳng hạn, tôi mắc tâm an dật: tôi thích ngủ nhiều và dậy muộn. Mặc dù ngủ rất nhiều, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy nặng đầu và mụ mẫm. Trước đây, tôi đã tin rằng công sẽ tự tăng lên khi tâm tính được đề cao. Tôi đã không luyện công nhiều. Tôi chỉ luyện khi nào tôi nhớ ra, và sẽ thường chỉ là luyện những bài ngắn như “Phật Triển Thiên Thủ Pháp” “Quán Thông Lưỡng Cực Pháp” và “Pháp Luân Chu Thiên Pháp”. Các bài công pháp khác, thì chỉ thỉnh thoảng tôi mới luyện. Bài công pháp tôi luyện ít nhất là “Pháp Luân Trang Pháp”.

Vào tháng 10 năm 2013, trong suốt kỳ nghỉ lễ kéo dài một tuần, tôi đã đến thăm mẹ của tôi (cũng là một học viên). Bà khuyến khích tôi dậy sớm và luyện các bài công pháp vào giờ luyện công toàn cầu – thời điểm mà các học viên trên toàn thế giới cùng luyện với nhau. Vì thế, chúng tôi đã thức dậy vào lúc 03 giờ 40 phút sáng để luyện tất cả năm bài công pháp.

Vì đang trong kỳ nghỉ, sau giờ phát chính niệm lúc 06 giờ sáng, tôi có thể ngủ thêm một giờ nữa. Sau vài hôm, tôi cảm thấy khá tốt. Tuy nhiên, khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi không thể ngủ thêm được nữa. Sau đó, tôi lại buông thả bản thân mình, một ngày tôi luyện chỉ một bài công pháp, bài khác tôi luyện vào ngày hôm sau. Sau đó, tôi đã hoàn toàn bỏ luyện tất cả các bài công pháp.

Sư phụ thấy được cả tôi và chồng tôi đã không tu luyện tinh tấn. Vì thế Ngài đã an bài cho cho mẹ tôi tới ở với chúng tôi và giúp chúng tôi. Với sự khuyến khích của bà, giờ đây tất cả chúng tôi đều dậy vào lúc 03 giờ 40 sáng để luyện các bài công pháp. Vào buổi tối, chúng tôi đọc các bài kinh văn mới của Sư phụ. Suốt cả ngày, tôi cũng đã học thuộc Pháp mỗi khi có thời gian, mỗi lần tôi học một câu.

Gần đây, tôi nhận thấy rằng một số tâm chấp trước mạnh mẽ của tôi đã dần nhỏ đi. Dần dần tôi có thể nhận ra được những chấp trước này, và tôi không còn bị chúng kiểm soát nhiều nữa. Tâm trí của tôi đã trở nên bình hòa hơn. Đó là một loại cảm giác mà tôi chưa hề được trải nghiệm trong nhiều năm. Tôi đã có thể học Pháp và để cho Pháp thấm sâu vào tâm mình. Tôi chưa bao giờ có được thể ngộ về Pháp rõ đến như vậy, dù trước đây tôi đã đọc bài kinh văn đó nhiều lần.

Sư phụ giảng:

“Ở đây là tu luyện, là quá trình sinh mệnh chuyển hoá về bản chất [thành] sinh mệnh cao cấp; nói cách khác, những [ai] ngồi đây đều là các sinh mệnh đi trên con đường thành Thần. (Giảng Pháp tại Pháp Hội thành phố Los Angeles [2006])

Tôi có thể cảm thấy rất rõ ràng nguồn năng lượng mạnh mẽ trong lòng bàn tay khi luyện các bài công pháp. Hai tay của tôi cảm thấy ấm áp. Tôi cảm thấy được dòng năng lượng chảy xuyên qua cánh tay khi luyện bài “Pháp Luân Trang Pháp” như thể là tôi đang thực sự ôm Pháp Luân vậy. Tôi cũng cảm thấy được sự chuyển động của dòng năng lượng trong khi luyện bài “Quán Thông Lưỡng Cực Pháp” và “Thần Thông Gia Trì Pháp”.

Lúc đầu khi tôi luyện bài “Pháp Luân Chu Thiên Pháp” tâm của tôi không tĩnh được. Tôi cứ nghĩ về tất cả mọi thứ, từ các vấn đề của công việc đến những điều đang xảy ra ở nhà. Tôi đã không để ý tới những chấp trước của mình, và tâm tôi không buông xuống được. Tôi đã không làm theo lời hướng dẫn của Sư phụ, tôi đã hoàn thành xong các động tác trước cả lời của Sư phụ.

Vào thời điểm đó, tôi không cảm thấy được bất cứ điều gì trong khi luyện công cả. Đó là vì trong cả một thời gian dài, tôi đã ở trong một tình trạng tu luyện rất tệ hại. Với trí huệ mà Đại Pháp đã ban cho, ngay sau khi bắt đầu công việc, tôi đã trở thành một giám đốc ở độ tuổi còn trẻ. Tôi đã được sếp đánh giá cao. Tôi trở nên tự mãn và nghĩ rằng tôi tốt hơn những người khác. Dần dần, tôi đã bị chìm vào danh, lợi, tình.

Tôi không muốn nghe những lời chỉ trích và thậm chí cảm thấy khó chịu nếu sếp của tôi ca ngợi những người khác mà không phải là tôi. Tôi bị các tâm tranh đấu, tâm tật đố, và tâm cầu danh không ngừng can nhiễu. Tôi không thể tĩnh tâm khi học Pháp và luôn nghĩ về những con người và những điều đã xảy ra tại nơi làm việc, đặc biệt là những người đối xử không tốt với tôi. Can nhiễu thậm chí còn mạnh mẽ hơn khi tôi luyện các bài công pháp.

Gần đây tôi đã đọc được đoạn Pháp sau:

“Một số học viên hễ đâu gặp chuyện phiền phức liền quên ngay mình là người tu luyện, và thấy không vui. Có học viên hễ gặp xung đột mâu thuẫn, kích động tình cảm, liền không vui. Vậy chư vị còn [đang] tu hay không? Người tu luyện là phải xét vấn đề ‘phản’ lại, coi những ma nạn và thống khổ ấy là cơ hội tốt để đề cao, đều là ‘hảo sự’; để chúng đến nhiều, đến mau, thì bản thân đề cao càng nhanh hơn. Có một số người tu luyện còn đẩy ra ngoài: ‘ngươi đừng đến’, và khi [khó khăn] đến thì liền cho rằng là [người khác] nghĩ xấu về mình, và không để người khác nói. Chư vị chính là muốn sống ‘dễ chịu’ hơn một chút, [nhưng] đó có phải tu luyện không? Đó có thể tu luyện sao? Đến hôm nay mà quan niệm đó còn vẫn chưa chuyển đổi đi, thì tôi, làm Sư phụ, không hiểu nổi là chư vị có thể tiến về viên mãn như thế nào nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội San Francisco 2005)

Tôi quyết định thay đổi các quan niệm của mình, đối đãi mọi thứ như là hảo sự, loại bỏ đi tâm oán hận, tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm hiển thị và tâm cầu danh, v.v. Khi nhận ra được các tâm chấp trước trong khi luyện các bài công pháp, tôi ngay lập tức cầu Sư phụ gia trì cho tôi và cố gắng để loại bỏ chúng đi. Tôi cũng đã đọc nhẩm Pháp. Tâm trí của tôi sau đó đã nhanh chóng tĩnh lại được.

Sau đó, tâm trí của tôi thực sự đã trở nên bình thản. Tôi đã được trải nghiệm “Tâm Thanh Tự Ngọc” (Chương IV, Pháp Luân Công). Điều đó là rất hiếm đối với tôi. Giờ đây khi tôi luyện bài công pháp “Pháp Luân Chu Thiên Pháp”, đôi tay của tôi chuyển động theo khí cơ cách thân thể không quá 10 cm theo lời hướng dẫn của Sư phụ. Tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, như thể là tôi đang được bao bọc trong một tấm chăn không trọng lượng vậy.

Tại nơi làm việc, tôi thường rất bận trong khoảng từ 08 giờ sáng đến 04 giờ 30 phút chiều. Công việc của tôi một nửa là chân tay và một nửa là trí óc. Trước đây, tôi thường cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn trưa và trước khi bắt đầu luyện các bài công pháp vào buổi sáng. [Giờ đây] tôi không những không cảm thấy buồn ngủ nữa, mà tâm trí của tôi còn trở nên sáng suốt hơn, tôi làm việc hiệu quả hơn.

Trước đây, tôi luôn phải mất đến vài ngày để viết báo cáo cuối năm. Năm nay, tôi đã hoàn thành báo cáo chỉ trong một buổi sáng. Tôi cảm thấy rằng Pháp đã gia tăng trí huệ cho tôi. Tôi đã trải nghiệm được sự siêu thường của Đại Pháp.

Sư phụ thường điểm hóa cho tôi trong lúc luyện công. Một hôm, trong lúc đang luyện công, tôi chợt nhớ tới một sai lầm mà tôi đã mắc phải nhiều năm trước. Vào thời điểm đó, trong khổ nạn, tôi đã không tự xử lý được tốt. Tôi đã nghĩ đến việc ngừng tu luyện và thậm chí còn nói: “Tôi sẽ không tiếp tục luyện công nữa.” Ngay sau đó, tôi đã nhận ra rằng mình đã sai và tiếp tục luyện công, nhưng tôi đã không viết Nghiêm chính thanh minh.

Tối hôm đó, lúc về đến nhà, tôi đã cẩn thận nhớ lại tất cả mọi điều từ lúc tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp đến nay. Tôi đã viết xuống tất cả những gì tôi đã nói và làm là bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi thực sự cảm thấy được như thể là mình được tịnh hóa bản thân khi viết ra tất cả. Tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh hơn và môi trường của tôi đã trở nên thuần khiết hơn.

Một buổi sáng khi thức dậy, tôi thấy một Pháp Luân không màu xoay phía trên đầu của mình. Tôi cảm thấy thật may mắn, bởi trong suốt chín năm tu luyện của tôi, trước thời điểm này tôi chưa hề nhìn thấy bất kỳ một Pháp Luân nào cả, dẫu chỉ một lần.

Một buổi sáng, tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi mẹ tôi đánh thức tôi dậy sớm hơn một chút trước 03 giờ sáng. Khi trông thấy tôi như vậy, bà đã nói: “Sao con không tạm nghỉ ngày hôm nay và mai hãy luyện nhỉ?” Tôi đã vui vẻ đồng ý và đi ngủ tiếp. Sau đó, tôi đã nghe thấy tiếng nhạc luyện công, khi mẹ tôi và chồng tôi bắt đầu luyện các bài công pháp. Một dòng các chữ chợt hiện trước mắt tôi, giống như trên một mảnh giấy: “Thân thể biến thành một Phật thể”, đặc biệt từ “Phật thể” là rất gần mắt tôi. Tôi đã ngay lập tức ra khỏi giường và cùng tham gia luyện công với họ.

Sư phụ lúc nào cũng luôn dõi theo chúng ta. Con xin cảm ơn Ngài, Sư phụ! Con không dám lười biếng nữa, con không thể lười biếng.

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của tôi với các học viên khác, những người thích ngủ nhiều. Sư phụ thực sự khích lệ chúng ta, mọi lúc, luôn bảo hộ cho chúng ta và giúp chúng ta thăng tiến.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Hợp thập!

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/1/20/144511.html

Đăng ngày 02-02-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share