Pháp hội tâm đắc thể hội qua Internet lần thứ IV của học viên Trung Quốc
Một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-11-2007] Thưa Sư phụ tôn kính! Thưa các bạn đồng tu!

Những kinh nghiệm đa dạng của mỗi một đệ tử Pháp Luân Công trợ giúp Sư Phụ trong Chính Pháp đều có thể viết thành cả cuốn sách. Những điều tôi muốn chia sẻ với các bạn hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong kinh nghiệm tu luyện của mình. Còn rất nhiều điều cần phải tinh tấn hơn nữa trong tu luyện của bản thân tôi, và tôi cũng còn có những nhận thức hạn chế về Pháp trong rất nhiều lĩnh vực. Xin làm ơn chỉ ra những điểm còn chưa đúng đắn trong nhận thức của tôi.

Đắc Pháp

Tôi đắc Pháp vào năm 1995 khi ở độ tuổi 25. Tôi đã tiếp nhận gần như tất cả các thói xấu của thế hệ mình trong xã hội Trung Quốc lục địa. Lần đầu tiên đọc «Chuyển Pháp Luân», tôi đọc một vài lần, nhưng tôi đã sốc vì thấy mình chẳng thể hiểu nó. Bài học duy nhất tôi ghi nhận từ quyển sách đó là việc loại bỏ những chấp trước, nhưng với tôi loại bỏ chấp trước vào lúc đó là không thể có được. Điều làm tôi thấy kì cục là «Chuyển Pháp Luân» là quyển sách duy nhất mà tôi không thể nhận thức được. Xét cho cùng, tôi đã đọc rất nhiều thể loại sách, gồm cả kinh sách Phật giáo, Đạo giáo, và cả Kinh Thánh.

Vì tò mò hay cũng vì tiền duyên với Pháp Luân Công, tôi bắt đầu đọc «Chuyển Pháp Luân» mỗi ngày. Sau hai tuần, cuối cùng tôi đã nhận ra đây là một quyển sách dạy con người tu luyện. Từ khi còn nhỏ tôi đã là người hữu thần và tin rằng con người có thể thành thần thông qua tu luyện. Tôi luôn mong muốn có sư phụ chỉ giáo dẫn dắt mình tu luyện. Liệu đây chính là điều tôi cần? Thế là tôi bắt đầu tu luyện dưới sự bảo hộ của Pháp Luân Công.

Đầu tiên, tôi gặp rất nhiều trở ngại vì tôi không hề có ý tưởng nào về tu luyện nâng cấp tâm tính và tôi không hiểu nội dung của «Chuyển Pháp Luân», dù tôi là người rất ngoan cố. Mỗi khi tôi có ý định làm điều gì thì không có gì có thể ngăn nổi tôi. Tôi không chấp nhận rằng mình không thể hiểu quyển sách này. Thế là, tôi quyết định ghi nhớ và chép lai «Chuyển Pháp Luân». Tôi thậm chí học thuộc lòng “Tu luyện chân chính” trong Tinh tấn Yếu chỉ dù tôi chẳng hiểu nội hàm của nó. Lúc đó mỗi từ mà tôi ghi nhớ tiến nhập vào óc tôi vào đêm, mỗi chữ đều có kích cỡ một feet vuông và có không gian ba chiều.

Sau công việc, tôi dành toàn bộ thời gian rỗi của mình để học Pháp và luyện tập các bài tập Pháp Luân Công ở nhà. Ba tháng sau, cuối cùng thì tôi đã có thể hiểu được sách của Sư Phụ. Từ đó trở đi, tôi ngập trong niềm vui sướng tu luyện. Từ đó, cứ hai ba ngày tôi học trọn vẹn «Chuyển Pháp Luân» và xem Chín bài giảng của Sư Phụ. Tôi ghi nhớ Pháp trong khi làm các việc vặt ở nhà. Nhiều lúc khi tôi học Pháp, tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng của Sư Phụ, hướng dẫn tôi học từng câu. Khi điều này xảy ra, tôi thường khóc nước mắt đẫm mặt. Tôi đến điểm tập Pháp Luân Công gần nhất vào 5;00 sáng mỗi ngày, dù mưa hay nắng, để tập công trước khi đi làm. Hành động như thế là điều đặc biệt ở những người độ tuổi hai mươi như tôi. Có khoảng 80 đến 100 người theo nhóm tập công buổi sáng, nhưng những ngày gió mưa vào mùa đông, số người đi tập là rất ít. Tôi luôn là một trong số ít những người kiên trì dù cho thời tiết xấu. Khi tôi tập các bài tập Pháp Luân Công ngoài trời giữa nơi gió xoáy, tôi ngạc nhiên thấy mình như được bao bọc trong một luồng không khí ấm áp của mùa xuân.

Phật Pháp thiêng liêng đã triển hiện liên tục với tôi. Kết quả là mọi điều trong thế giới trần tục này đều vô nghĩa và chẳng có gì quan trọng. Trong tu luyện cá nhân, tôi rất ít gặp các thống khổ tâm tính. Mọi người đều tươi cười với tôi. Thậm chí có những người tôi không ưa trước kia cũng đã ca ngợi Pháp Luân Công trước mặt tôi và nhận xét rằng tôi đã là một người phụ nữ khác nhờ Pháp Luân Công. Đây là những biểu hiện kì diệu nơi Sư Phụ, người đã không chút vị ngã sáng tạo nên toàn bộ chúng sinh.

Hộ Pháp

Vào ngày 20 tháng Bảy, 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Là một đệ tử, tôi thấy cần thiết phải bảo vệ Sư Phụ và Pháp Luân Công. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Tuy vậy, khi tôi quyết định đi Bắc Kinh để thực hiện quyền theo hiến pháp của mình kháng cáo cho Pháp Luân Công, tôi đột nhiên cảm thấy rất yếu mệt gần như sụp xuống. Tôi cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình không thể chịu được áp lực. Lúc đó tôi vẫn còn cho con bú, nên tôi không thể để cháu lại ở nhà. Tôi quyết định đi Bắc Kinh với chồng và con của mình. Tôi cũng nhớ đến lịch sử tàn bạo của Trung Cộng đối với nhân dân Trung hoa, và sự tàn sát những sinh viên vô tội, không vũ trang ở quảng trường Thiên An Môn ngày 4 tháng Sáu, 1989. Tôi cũng đã nghĩ rằng mình có thể không còn sống sót trở về. Ba chúng tôi đã thắp nhang trước ảnh của Sư Phụ và quyết định đi Bắc Kinh. Khi đó cha tôi gọi điện thoại đến và nói, “Hãy để cháu lại cho ông bà!”

Ở sân bay, tôi đã gặp rất nhiều các bạn học viên những người bay đến Bắc Kinh để thỉnh cầu cho Pháp Luân Công và chúng tôi đã động viên lẫn nhau. Đột nhiên, cảm giác nặng nề biến mất khỏi thân thể tôi. Tôi được bao bọc bởi một cảm giác không thể diễn tả nổi của sự hân hoan. Tôi cảm giác như mỗi tế bào của cơ thể mình đều đang nhảy múa với niềm vui sướng! Có khả năng đến Bắc Kinh để bảo vệ Pháp là cội nguồn vĩ đại niềm vui sướng của tôi. Tôi không có một chút sợ hãi và lo lắng. Sau này nhận thức ra đó chính là niềm hạnh phúc đến khi hoà mình trong Pháp và được biến đổi bởi Pháp.

Có lẽ bởi có quá nhiều học viên bay đến Bắc Kinh, thủ tục hải quan không có. Thay vào đó, hàng toán cảnh sát, nhóm nọ tiếp nhóm kia đến sân bay, và chúng tôi bị bắt giữ một cách bất hợp pháp. Trong quá trình tra hỏi, tôi giải thích liên tục cho cảnh sát về Pháp Luân Công. Suy nghĩ của tôi sáng suốt và tôi cảm nhận Sư Phụ ngay bên cạnh mình. Sau đó, viên cảnh sát quyết định tôi chính là một trong những trợ lí của Pháp Luân Công, do vậy tôi bị tra hỏi bởi hơn chục viên cảnh sát cùng một lúc. Tôi quyết định không trả lời thêm một câu hỏi nào nữa. Khi một cảnh sát lên tiếng thoá mạ Sư Phụ, tôi từ chối không nghe và ra khỏi phòng. Viên cảnh sát hỏi sao tôi bỏ đi. Tôi đáp, “Tôi không muốn nghe anh bởi anh đang phạm một lỗi lầm khủng khiếp.” Đến mức ấy họ dừng cuộc hỏi cung.

Vào ngày thứ hai trong trại tạm giam, cảnh sát bắt đầy một chương trình tuyên truyền nhục mạ Sư Phụ và Pháp Luân Công, tôi không thể chịu được và tôi oà khóc, điều đó gây sốc cho mọi người xung quanh. Một bạn học viên nói, “Đừng bị ảnh hưởng quá. Cô nên nâng cấp tâm tính của mình”, tôi đáp, “Họ đang công kích Sư Phụ, sao tôi có thể thản nhiên? Đây là tầng tu luyện của tôi!” Ngày hôm sau tôi được thả vô điều kiện. Tôi tự nhủ, “Mình nên về nhà và tu luyện Pháp Luân Công.”

Trước Tết Âm lịch năm 2000, tôi có tham dự một hội thảo chia sẻ kinh nghiệm nhỏ của Pháp Luân Công, ở đó chúng tôi trao đổi nhận thức của mình về việc chứng thực Pháp ở Bắc Kinh và môi trường hiện tại ở đó. Tôi cảm thấy mình chậm bện cạnh các bạn tu, và tôi không xứng đáng là một đệ tử Pháp Luân Công chân chính nếu tôi không đến Bắc Kinh để bảo vệ Pháp. Tôi quyết định mình sẽ đến Bắc Kinh với sách của Pháp Luân Công và mang chúng trở về nhà an toàn. Tôi có một bản «Chuyển Pháp Luân» và ba bài thơ Hồng Ngâm, bao gồm cả “Uy Đức”, “Liễu Nguyện”, và “Trợ Pháp” khi tôi phấn chấn lên tàu đến Bắc Kinh. Cảnh sát khám xét mọi người đến Bắc Kinh nhưng không ai khám tôi cả. Ở quảng trường Thiên An Môn, tôi thấy nhung nhúc những cảnh sát đặc vụ và cảnh sát mật đang kiểm tra khách du lịch. Tôi bình tâm và niệm Pháp mà mình đã ghi nhớ. Tôi đến gần cột cờ và quyết định để mọi người thấy rằng Pháp Luân Công là điều không thể thay thế đối với các học viên. Chồng tôi và tôi đứng cạnh nhau và bắt đầu tập bài tập thứ nhất. Giây phút nhắm mắt lại, tôi cảm giác như mình trở nên to lớn cự đại và bao trùm bầu trời. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình biến mất. Khi tôi mở mắt ra, tôi bị cảnh sát vây quanh.

Trong một phòng giam của Đồn cảnh sát Qianmen, ở Thiên An Môn, tôi đã gặp các học viên từ khắp Trung Quốc. Niềm tin vững chắc và quyết tâm bảo vệ Sư Phụ và Pháp mà chúng tôi cùng nhau chia sẻ vẫn làm rung động trái tim tôi cho đến bây giờ. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy mình được biến đổi hoàn toàn. Tôi đã hoàn thành thệ nguyện của mình. Tôi mang sách Pháp Luân Công đến Băc Kinh và mang chúng trở vể nhà. Không một ai kiểm soát tôi. Một nhân viên bảo vệ ở sân bay tìm thấy «Chuyển Pháp Luân» trong túi xách của tôi. Sách được bọc trong một lá kim loại vàng. Viên cảnh sát khu vực nói với nhân viên an ninh, “Đưa trả quyển sách cho chị ấy.” Trên máy bay, một viên cảnh sát hỏi chồng tôi, “Anh có mang theo quyển sách Pháp Luân Công nào không? Hãy đưa cho vợ anh giữ.” Tôi lặng đi vì ngạc nhiên, tại sao anh ta lại nói như vậy. Hoá ra viên cảnh sá đến dẫn chồng tôi đi và để tôi lại một mình. Tuy nhiên, quản lí đến đưa tôi về cơ quan.

Quản lí của tôi yêu cầu tôi viểt ra giấy rằng toi sẽ dừng tập Pháp Luân Công. Cha mẹ tôi cũng được yêu câu “giúp đỡ” quản lí gắng sức ép buộc tôi. Nhưng tôi kiên quyết không cộng tác. Tôi nhớ một bạn học viên mà tôi gặp ở Bắc Kinh có nói, “Tôi thậm chí sẽ không viết một dòng nào trên cái giấy đấy.” Trước đấy chúng tôi chưa biết gì về phát chính niệm; tôi chỉ luôn nghĩ đến Sư Phụ. Tôi nói với Người, từ trái tim tôi, rằng bản thân tôi sẽ hành xử như một người tu luyện cần phải làm. Quản lí đã phải nhượng bộ trước niềm tin kiên định của tôi vào Pháp Luân Công. Anh ấy nói tôi có thể quay trở lại làm việc vào hôm sau. Tôi nghĩ kiểm nghiệm thế là kết thúc. Sau đó tôi biết cha tôi đã nổi giận khi chúng tôi về đến nhà. Ông đe doạ đánh tôi đến chết và bắt tôi hứa không đến Bắc Kinh nữa. Suy nghĩ của tôi rất ngay thẳng. Tôi cảm giác hứa những điều như vậy là đầu hàng tà ác và tôi sẽ không xứng đáng là một người tu luyện nếu tôi thực hiện bất kì một kiểu hứa hẹn như vậy. Trong tâm mình tôi thầm nói với Sư Phụ, “Là đệ tử của Người, con sẽ cư xử tốt và không bao giờ thoả hiệp.” Cuối cùng cha tôi đã phải bỏ qua và ngã gục xuống nền nhà. Tôi cảm thấy cực kì buồn, nhưng tôi không thực hiện yêu cầu của ông. Khi ông bình phục, ông yêu cầu tôi đi và trở về sông với gia đình nhà chồng.

Khi tôi quay lại với công việc, các cán bộ quản lí thường xuyên đòi tôi lên gặp họ và nói về chính sách của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với Pháp Luân Công. Tôi từ chối không nghe. Thay vào đó, tôi giải thích cho họ thực sự Pháp Luân Công là gì. Họ nói, “Sư Phụ của cô đã chạy đi Mỹ rồi. Tại sao cô lại phải bận tâm đến Bắc Kinh vì ông ta ?” Tôi trả lời, “Sư Phụ của tôi đến Mỹ biểu hiện lòng từ bi của Người với Trung Quốc. Nếu các ông dám làm tổn hại đến Sư Phụ của chúng tôi, không một học viên Pháp Luân Công nào cho phép. Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều đứng phía trước Sư Phụ để bảo vệ Người. Bây giờ các ông đã thấy niềm tin kiên định của chúng tôi đối với Sư Phụ của mình.” Cán bộ quản lí tôi hỏi “Chuyến đi của cô đến Bắc Kinh chẳng có kết quả gì phải không?” Tôi trả lời, “Ít nhất thì tôi cũng đã làm theo lương tâm của mình.” Từ đó trở đi, không có ai được yêu cầu trao đổi với tôi nữa. Tôi tiếp tục học sách Pháp Luân Công ở nơi làm việc vào giờ ăn trưa, lúc này không một ai dám thoá mạn Sư Phụ hay Pháp Luân Công trước mặt tôi.

Ít lâu sau chổng tôi bị đi tù trong một thời gian dài. Tôi phải chăm sóc con và đi làm, nên tôi đã lơ là việc học Pháp của mình cũng như tập công. Hậu quả là tôi đã lơ là trong việc giữ gìn tâm tính. Tôi coi mọi khảo nghiệm tâm tính như một hình thức đàn áp Pháp Luân Công. Cuối cùng tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và bị đưa đển trại cải tạo lao động sau khi đến Bắc Kinh lần thứ ba, nâng cao cờ hiệu chứng thực Pháp. Đây là một bài học đau đớn. Tất cả bì tôi đã lơ là học Pháp và tu luyện tâm tính của mình.

Sau khi chồng tôi trở nên tàn tật do bị tra tấn trong trại, anh và tôi cả hai đều được thả ra. Vì việc chăm sóc chồng là một thử thách, trong nhiều tháng trời, tôi rất ít có thời gian để ngủ. Tôi không thể ngủ yên dù chỉ một giờ đồng hồ mà không bị ngắt. Tôi hoàn toàn mòn mỏi và cảm giác thất bại. Sau đó tôi đã nhanh chóng tinh tấn trở lại trong tu luyện nhờ có rất nhiều những nhắc nhở của Sư Phụ.

Phơi bày Bức hại tà ác lần đầu tiên

Khi trở nên tinh tấn trong tu luyện, tôi thường xuyên cân nhăc kĩ một đệ tử Pháp Luân Công cần phải như thế nào trong thời kì Chính Pháp. Chồng của tôi hoàn toàn phụ thuộc vào sự chăm sóc của tôi vì anh đã bị tàn tật. Chăm sóc con trẻ cũng đòi hỏi nhiều công sức. Trong giai đoạn điều chỉnh này, tôi học Pháp tinh tấn, luyện các bài tập Pháp Luân Công, và phát chính niệm. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ lơ là những việc này. Chính quyền địa phương giám sát gia đình chúng tôi trong thời gian đó. Tôi nhìn họ như kẻ thù. Tôi đã không nhìn ra những con người này đang bị các sinh mệnh tà ác ở các không gian khác thao túng, cả cảnh sát và uỷ ban hành chính phường đều không phải là các sinh mệnh đang đợi sự cứu hộ của Sư Phụ. Khi tôi gặp họ đang theo tôi, tôi đã chửi mắng họ.

Một ngày nọ tôi có nói chuyện với một bạn tu, chị hỏi liệu tôi có quan tâm đến việc phơi bày công luận những gì đã xảy ra với chồng tôi và tôi vì điều này là rất cần cho Chính Pháp. Khi đó là năm 2002, khi mà cuộc bức hại còn nặng nề hơn bây giờ. Chồng tôi và tôi quyết định vạch trần cuộc khủng bố bằng cách sử dụng tên thật của chúng tôi. Tôi đã chịu một áp lực khủng khiếp vì trại lao động cải tạo đã đe doạ bắt tôi nếu tôi dám phơi bày cách họ tra tấn chúng tôi. Nhưng tôi nghĩ đây chính là cách hữu hiệu nhất để vạch trần cuộc bức hại dã man các đệ tử Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc độc ác và tránh cho người dân Trung Quốc trở thành nạn nhân những trò dối trá của Đảng. Tuy vậy, nỗi sợ hãi vẫn tràn ngập tôi khi tôi viết xong bài báo. Tôi sợ rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc độc ác sẽ trả thù nếu tôi xuất bản bài báo.

Ít lâu sau tôi được biết một số bạn tu đã chia sẻ những nhận thức sâu sắc với tôi đã bị bắt bất hợp pháp vào đúng thời gian đó và họ đã phải đối mặt với sự tra tấn vô cùng khắc nghiệt. Tôi quyết định không thể ngồi nhà và không làm gì cả. Tôi đề nghị một bạn đồng tu gửi bài báo của tôi cho trang mạng Minh Huệ. Cùng thời gian đó, tôi chăm sóc chồng và con tôi tại nhà. Tôi chịu một áp lực to lớn, vì tôi luôn tự hỏi khi nào thì bài báo sẽ xuất bản và Đảng tà ác Trung Cộng sẽ phản ứng ra sao. Đôi lần tôi đã gào lên vì áp lực mà tôi cảm nhận. Khi tôi không biết phải làm thế nào, tôi tự hỏi mình, “Mình sợ điều gì? Mình đã làm điều gì sai trái? Mình xuất bản bài viết có phải vì lợi ích bản thân? Chính Pháp hiện nay đang cần điều gì? Điều gì là điều Sư Phụ mong muốn đệ tử chúng ta thực hiện? Điều gì là điều mà chúng sinh đang cần? Điều gì khiến cho Đảng tà ác phải sợ hãi ?” Tất nhiên, chắc chắn điều tôi làm là chính nghĩa. Điều khiến tôi xúc động thật sự đó là khi tôi đạt được kết luận đúng đắn, nỗi sợ hãi và áp lực liến biến mất, và thay vào đó là một cảm giác yên tĩnh và thiêng liêng. Tôi biết Sư Phụ hẳn đã theo dõi mọi tư duy của tôi và đã loại bỏ những nhân tố tà ác can nhiễu đến quá trình suy nghĩ của tôi.

Sau khi gửi bài báo, tôi phát chính niệm gần như trong mọi khoảng khắc bước đi trên đường. Tôi có thể cảm nhận được chính niệm mạnh mẽ của mình. Một khoảng thời gian dài sau khi bài báo được đăng, các nhân viên đặc vụ và cảnh sát dừng gõ cửa nhà tôi. Các bạn đồng tu phát các tờ rơi có bài báo của tôi để vạch trần của bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác đối với gia đình và bản thân tôi. Khi họ phát các tờ rơi, hiệu quả đạt được rất cao. Rất nhiều các bạn đệ tử từ các vùng khác qua lại hỏi thăm chúng tôi.

Học và Ghi nhớ Pháp một cách vững vàng – Nâng cao Bản thân

Vì tôi bị trệch khỏi con đường chân chính, tôi đã bị lừa đến một đồn cảnh sát địa phương, ở đó tôi đã bị cảnh sát đánh đập và chửi rủa. Tôi xuất chính niệm trong quá trình bị quấy rối, nhưng tôi bắt đầu tự hỏi bản thân. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Một bạn đồng tu nói, “Chị có thể đã bị trệch khỏi Pháp. Tại sao chị không học thuộc Pháp?” Tôi đã ghi nhớ rất nhiều các bài viết của Sư Phụ, nhưng tôi chưa bao giờ thử học thuộc «Chuyển Pháp Luân». Khi tôi quyết định học thuộc lòng «Chuyển Pháp Luân», tôi cảm nhận sự tấn công mạnh mẽ của nghiệp tư tưởng và tôi bắt đầu nghi ngờ Pháp. Tôi biết suy nghĩ này không phải là của tôi. Tôi biết đấy là độc tố còn rơi rớt lại trong trường của mình. Cuối cùng tôi đã vứt bỏ được sự nghi ngờ này khỏi trường của mình bằng cách ghi nhớ Pháp. Đây là một kinh nghiệm vô cùng đau đớn. Tôi cảm nhận dường như mọi tế bào và các giác quan của tôi chìm trong sự đau đớn tột cùng như thể là chủ nguyên thần của tôi có thể rời bỏ thân thể mình bất kì lúc nào. Tôi cảm thấy mình không thể chịu nổi sự đau đớn này lâu hơn nữa. Suy nghĩ xấu xa rất khó loại bỏ, chúng không ngừng tấn công buộc tôi từ bỏ sự tu luyện của mình. Hàng ngày, tôi phát chính niệm trước ảnh của Sư Phụ với đôi mắt mở to. Hàng ngày, tôi học thuộc Pháp. Với thời gian, tôi gần như học thuộc xong «Chuyển Pháp Luân» lần thứ hai, nghiệp tư tưởng cuối cùng cũng biến mất.

Những khó nạn mà tôi đã kinh quá trong quãng thời gian đó không thể diễn tả được. Buồn ngủ là một trong những khó nạn đó. Mỗi khi tôi cảm thấy buồn ngủ khi học thuộc Pháp, tôi phát chính niệm và nhằm vào “buồn ngủ” cho đến khi nó biến mất. Khi đó tôi mới có thể phục hồi học thuộc Pháp. Cảm thấy yếu đuối là một can nhiễu khác. Đôi lúc khi tôi bắt đầu học thuộc Pháp, tôi cảm thấy yếu mệt đến độ tôi khó có thể cầm nổi quyển sách. Dù vậy tôi vẫn tiếp tục học thuộc Pháp cho đến khi tôi không còn cảm thấy yếu đuối nữa. Tôi đã xây dựng được một nền tảng tốt cho việc thực hành tu luyện của mình bằng cách học thuộc lòng Pháp, và điều đó làm vững mạnh hơn ý chí của tôi. Khi tôi giảng sự thật, tôi không còn cảm thấy sợ khó nạn. Chừng nào tôi dành tâm trí của mình để thực hiện, tôi có thể kiên trì đến tận cùng và không còn lo lắng mình sẽ bị lệch khỏi con đường chân chính. Tôi bây giờ có thể đọc thuộc lòng toàn bộ cuốn «Chuyển Pháp Luân», cho dù phải rất nhiều cố gằng để có thể ghi nhớ một cách trôi chảy. Từ năm 2005, tôi đã sắp xếp để ghi nhớ toàn bộ các bài giảng của Sư Phụ, cũng như các phần của Q&A. Tôi học thuộc mỗi bài giảng Pháp trong nhiều lần. Tôi thường xuyên khóc bởi lòng từ bi vĩ đai của Sư Phụ.

Một lần, khi phát chính niệm, tôi cảm thấy mình đang dẫn dắt vô han chúng sinh vượt qua một bức tường khổng lồ trong cựu vũ trụ. Đôi khi tôi nghĩ, nếu như mỗi một học viên có thể ghi nhớ «Chuyển Pháp Luân», cuộc bức hại Pháp Luân Công đã có thể chấm dứt bây giờ. Trong quá trình ghi nhớ «Chuyển Pháp Luân», mọi thứ đều được ngay chính, bao gồm trường của chúng ta, các trường tương ứng trong vũ trụ, xung quanh chúng ta, và cả những người trong thế giới này vốn có quan hệ tiền duyên với chúng ta. Tôi tin rằng ghi nhớ «Chuyển Pháp Luân» sẽ hài hoà và bổ sung tông thể của các đệ tử Pháp Luân Công, điều đó sẽ giúp Chính Pháp tiến lên một qui mô lớn.

Tôi đã chứng tỏ lý thuyết của mình qua việc thực hành tu luyện cá nhân. Từ khi tôi ghi nhớ «Chuyển Pháp Luân», tôi đã bước đi một cách toàn bộ chắc chắn trên con đường tu luyện. Tôi treo lại ảnh của Sư Phụ và hình của Pháp Luân trên tường. Tôi thắp hương trước Người hàng ngày. Khi uỷ ban hành chính phường đến nhà tôi, họ không nói một điều gì về những tấm hình này. Họ còn thường xuyên nhận xét, “Chị thật là xuất sắc. Chúng tôi tất cả đều quí trọng chị. Nếu như chị gặp khó khăn gì, chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp chị”. Để đáp lại, tôi nói với họ là hãy dừng cuộc bức hại các đệ tử Pháp Luân Công. Lòng tin vững chắc của tôi vào Pháp Luân Công đã thay đổi họ một cách tích cực.

Hoàn toàn Phơi bày Tà ác ở Địa phương

Khi Sư Phụ phát biểu trong “Phơi bày tà ác ở địa phương với người dân địa phương” (https://en.minghui.org/html/articles/2003/11/17/42315.html) vào 15 tháng Mười Một, 2003, lúc đầu tôi đã nghĩ rằng mình đã thực hiện điều này rồi. Bây gìơ, tôi nhận ra là mình còn quá xa mới xứng với sự mong đợi của Sư Phụ trong vấn đề này. Ngoài ra, những quan niệm cũa tôi về cách phơi bày tà ác không hoàn toàn đạt được một cách đầy đủ các tiêu chuẩn của Pháp. Thời gian này, tôi cần sử dụng hệ thống pháp luật của Trung Quốc để nộp hồ sơ khởi kiện chống lại toàn bộ các cơ quan chính phủ chịu trách nhiệm về sự bức hại đối với tôi và gia đình tôi, bởi đây là một cơ hội tuyệt vời để cứu độ các chúng sinh trong hệ thống toà án Trung Quốc. Nếu họ hiểu sự thật về Pháp Luân Công và quyết không dính líu đến cuộc bức hại, hay nếu họ hiểu sự dã man của cuộc bức hại Pháp Luân Công và những mất mát khủng khiếp đối với nhân dân Trung Quốc, cuộc bức hại sẽ không thể tiếp tục. Ít nhất, họ cũng nhận thức được việc bức hại Pháp Luân Công là một tội ác và họ sẽ phải đối mặt với pháp luật nếu họ làm điều đó. Bắng cách này, ít nhất họ sẽ cân nhắc ít nhất đôi lần trước khi bức hại các đệ tử Pháp Luân Công. Hơn nữa, cuộc bức hại tôi và gia đình chúng tôi là một trường hợp rất điển hình gây sốc cho mọi người khi nghe nói về nó. Tôi nhận thấy tư duy, trí huệ, và sự tu luyện của mình đã trưởng thành.

Vào thời gian này, tôi thấy mình nên viết bài về viết đơn kiện và việc tố tụng. Trong mỗi bài, tôi đều bắt đầu bằng việc miêu tả sự mầu nhiệm của Pháp Luân Công và giảng giải về tự do tín ngưỡng. Sau đó tôi trình bày chi tiết về tội ác của cảnh sát và các cai ngục chống lại gia đình và cá nhân tôi. Tôi kết luận trong mỗi bài viết rằng những người đã phạm tội ác này phải được đem ra luật pháp. Trong khi viết những bài này, cựu thế lực đã sử dụng gia đình tôi để can nhiễu đến việc viết bài. Đầu tiên, mẹ tôi bị bệnh và sau đó đến lượt chồng tôi cũng bị ốm. Cả hai người đều trong trạng thái nguy kịch đến tính mạng. Thêm vào đó, con tôi còn chưa đi học, do vậy tôi cũng phải trông con. Tôi ngập đầu trong bận bịu nhiều hơn nữa. Gần như kiệt sức khiến tôi đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. Nhưng nền tảng của học Pháp đã sẵn sàng. Các cơ chế của Pháp đã khiến cho chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ và khiến tôi tin rằng tôi phải phơi bày tà ác địa phương thật tốt. Khi đó, tôi thường xuyên ngâm hai dòng của bài thơ Hồng Ngâm II. Sư Phụ nói,

“Khoáng đạt và cao thượng, ta chính lại bầu trời bao la
Nghịch cảnh vĩ đại hộ tống ta trong hành trình của trời và đất”
(“In One Thought” from Hong Yin II) (“Trong Một Niệm” trích Hồng Ngâm II)

Sau khi viết một lá thư thỉnh cầu, tôi đưa thư đến phòng công tố của thành phố. Một nhân viên ở đó đã đối xử nhã nhặn với tôi khi tôi trình bày trường hợp của mình cho anh ta một cách chi tiết. Anh ta đọc và nhận lá thư, nhưng nói là anh ta phải xin chỉ thị của cấp trên. Sau khi tôi đi, tôi cảm thấy bức thư đã như một lưỡi dao sắc đâm thẳng vào cựu thế lực.

Phòng công tố đã không xử lí đơn kiện của tôi. Dù cho tôi đã biết là họ sẽ không làm điều gì trong trường hợp của mình, tôi cũng đã đi được bước đầu tiên sau tất cả. Tôi quyết định tiếp tục. Tôi chụp rất nhiều ảnh của chồng mình vốn trở nên tàn phế sau những đòn tra tấn dã man mà anh đã phải chịu đựng trong trại giam. Những bức ảnh này sẽ làm chấn động mọi người vì nó phơi bày mức độ nghiêm trọng của cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi đưa các đơn thỉnh cầu khác nhay đến các phòng ban khác nhai của chính quyền địa phương và giảng sự thật cho mỗi nơi, bao gồm cả các phòng ban toà án, văn phòng an ninh công cộng, chính quyền thành phố, đại hội nhân dân, phòng công tố, phòng kháng án, uỷ ban chính trị và pháp luật, v.v. Trong giai đoạn này, Sư Phụ liên tục giúp đỡ và chỉ dẫn tôi. Một hôm khi tôi sắp sửa ra ngoài, tôi đột ngột cảm thấy chán nạn và stress. Tôi không còn muốn ra khỏi nhà nữa. Tôi thậm chí còn tìm được sự biện hộ cho bản thân. Tôi nghĩ, “Mình sẽ mang những thứ còn lại này đi khi điều kiện mình khá hơn.” Tôi ngồi xuống và bắt đầu phát chính niệm. Khi đó tôi đột nhiên cảm nhận mạnh mẽ rằng Sư Phụ đang đợi tôi ngay ở cửa chính lúc đó và đang buồn phiền nhìn tôi. Sư Phụ muốn đưa tôi, đệ tử của Người, đi chứng thực Pháp, nhưng tôi đã không muốn theo Sư Phụ. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi lúc ấy. Tôi nói, “Tôi sẽ ra khỏi nhà ngay khi tôi phát chính niệm xong.”

Từ hôm đó trở đi, tôi không còn cảm thấy chán nản hay cảm thấy sợ hãi những khó nạn khi tôi đến các cơ quan chính phủ để giảng sự thật. Đôi lúc, tôi mang con đi theo dù trong những ngày tuyết rơi hay gió bão, nhưng tôi không cảm thấy đó là khó nạn. Tôi cảm thấy thư giãn vì tôi biết Sư Phụ ở ngay bên mình, và chăm sóc cho mình. Nhân viên các cơ quan chính phủ luôn đối xử với tôi nhã nhặn, tôn trọng và tử tế. Một số người thậm chí còn nói với tôi một cách thẳng thắn là sự bức hại Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Một hôm tôi đến phòng công tố để thỉnh cầu cho vụ việc của mình. Chủ tịch hội đồng của một trong những phòng công tố đã gặp tôi. Sau khi xem xét các bức ảnh và đọc bức thư của tôi, ông hỏi, “Chị có bằng chứng nào không?” Tôi trả lời, “Mỗi một đệ tử Pháp Luân Công ở những nơi tàn bạo này đều sẽ làm chứng.” Ông ta nói, “Tôi muốn nói là một nhân chứng về phía chúng tôi, ” Tôi nói, “Sếp trưởng của phòng tư pháp là một nhân chứng. Không một ai dám đánh chồng tôi nếu như ông ta không ra lệnh”. Ông chủ tịch không nói được một lời. Cuối cùng ông ta nói, “Chị về nhà và đợi tin chúng tôi.”

Đêm đó tôi có một giấc mơ mà ở đó viên sếp trưởng nói, “Tôi sẽ không bức hại đệ tử Pháp Luân Công nữa. Tôi đã sai. Chị sẽ tha thứ cho tôi ?” Hai tuấn sau, phòng tư pháp gọi tôi lên và nói rằng họ đã tiến hành một cuộc điều tra và không thể tìm ra một bằng chứng nào có thể hỗ trợ đơn kiện của tôi. (Tôi biết là họ đang cố gắng bao che tội ác của họ.) Nhưng ông ta nói thêm là ông ra rất thông cảm với tôi và có ý kiến là tôi nên có một luật sư và đưa đơn kiện. Ít lâu sau một bạn đồng tu được ra khỏi trại lao động địa phương nói, “Trong một thời gian (khi tôi thỉnh cầu các cơ quan chính phủ), trại đã dừng tẩy não và tra tấn đệ tử Pháp Luân Công, bao gồm cả những người mới vào trại. Họ chỉ băt buộc những người này lao động nặng. Môi trường đã có biến chuyển rất nhiều.” Điều đó giống như những gì mà tôi đã thấy trong giấc mơ, viên sếp trưởng đã ngưng bức hại đệ tử Pháp Luân Công. Hắn ta đã bị thuyên chuyển.

Một ngày tôi đến đội an ninh quốc gia, những người đã đưa chồng tôi vào trại cải tạo mà ở đó anh đã bị tra tấn dã man. Trên đường đến đó, tôi cảm thấy vô cùng chán nản. Tôi cảm thấy đầu mình nặng như đá vì tôi không còn nhớ được mình sẽ nói những gì khi đến đó. Tôi bị đau đầu khi cố gắng nghĩ nên nói những gì. Tuy nhiên, tôi cũng đến được đội an ninh quốc gia. Đến đó, tôi thấy viên thư kí của uỷ ban thành phố đang đứng bên ngoài đang phát biểu chào mừng lễ khai trương một công ty lớn ngay bên cạnh văn phòng đội an ninh quốc gia. Khu vực đó chật ních cảnh sát, đồng phục và thường phục. Ở đó có rất nhiều vòng cảnh sát. Trường năng lượng ở đó rất là tà ác. Sau khi phát chính niệm một lúc, tôi tiến đến đội an ninh quốc gia. Khi họ nghe tôi đến gặp họ vì cuộc bức hại Pháp Luân Công, một nhóm cảnh sát, dẫn đầu là viên đội trưởng, bao quanh tôi và hỏi tôi với một thái độ xãc xược. Tôi nghĩ, “Một đệ tử Pháp Luân Công nên có thái độ đường hoàng. Không một ai có quyền nói với ta một cách xấc láo như vậy.” Tôi nói, “Tôi không phải là một tội phạm. Anh đang tra hỏi tôi. Tôi là người nhà của một đệ tử Pháp Luân Công, một người bị các anh bức hại. Nếu như các anh không bức hại chồng tôi, tôi đã không ở đây. Đừng có nói với tôi về luật pháp vì chính các anh mới là những người không tôn trọng luật pháp một chút nào.”

Một viên cảnh sát tiếp tục thái độ xấc xược, tôi liến lập tức hỏi ngay hắn ta, “Tên anh là gì? Anh sẽ phải chịu trách nhiệm vì những gì anh vừa nói? Anh đang nói nhân danh ai đây? Liệu anh có quyền giải quyết vấn đề của tôi không?” Hắn cúi đầu xuống và im lặng. Viên đội trưởng tìm cách trốn đi. Tôi kết thúc những điều cần nói rồi tôi bảo với họ về những hậu quả xấu của việc bức hại Pháp Luân Công. Một viên cảnh sát hỏi tôi, “Điều đó là thật à?” Tôi trả lời, “Tôi trung thành với nguyên lí Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi không nói dối anh đâu. Với những gì xảy đến cho gia đình tôi, các anh có thể thấy thảm kịch mà các anh đã gây ra khi tuân theo mệnh lệnh” Khi cảnh sát xem những tấm hình của chồng tôi, họ thì thầm cùng nhau, “Chúng ta có thể chẳng bao giờ biết.” Tôi hiểu họ đã bị sốc vì tình trạng của chồng tôi.

Lần thứ hai khi tôi đến văn phòng anh ninh quốc gia, cảnh sát đổi xử với tôi thân thiện. Viên cảnh sát trước kia đã có thái độ xấc xược nay cũng chào tôi với một nụ cười. Khi tôi rời văn phòng, họ nhìn theo tôi ra cửa. Tôi biểt họ đã thay đổi ý kiến của mình về Pháp Luân Công và các đệ tử Pháp Luân Công. Chính xác đấy là mục đích của tôi.

Tất nhiên, đó là một lí do để tâm tính tôi nâng cấp. Tôi đồng ý với các bạn tu khi chúng tôi có những ý kiến khác biệt. Đầu tiên, có hai thái độ phổ biến trong các bạn tu. Một nhóm hoàn toàn hỗ trợ hành động của tôi và những người khác thì phản đối kế hoạch của tôi và chờ xem liệu điều gì sẽ xảy ra. Bởi vì có một số học viên cuối cùng bị bắt bất hợp pháp khi đang giảng sự tật cho văn phòng an ninh quốc gia, những người khác tin rằng đó là tự sát khi cố cứu độ những kẻ cảnh sát hoàn toàn không thể sửa chữa được nữa. Một cách tự nhiên, những học viên này từ đó đã thay đổi ý kiến của mình. Ít lâu sau, khi tôi đang chuẩn bị phơi bày tà ác ở đia phương trên một diện rộng qua Internet, có mổt số học viên phản đổi mạnh mẽ kế hoạch của tôi. Họ nghĩ là tôi đã gánh chịu quá lớn sự rủi rô và tôi nên phải chuyển toàn bộ gia đình đi trước khi họ cấp cho tôi đường vào Internet. Khi nhìn lại, điều đó có phần nào lố bịch., nhưng nó diễn ra thể biện áp lực dữ dội mà tôi phải đối mặt bời các bạn học viên này.

Các học viên Pháp Luân Công là một thể. Các phần tử tà ác từ các không gian khác sợ bị phơi bày và tiêu trừ bởi chính niệm của chúng ta, do vậy chúng sử dụng những ý kiến khác biệt của chúng ta để chia rẽ nội bộ, ngăn chặn chúng ta công tác cùng nhau một cách hài hoà cà ngăn cản sức mạnh của một tổng thể. Một học viên đã từng dẫm chân xuống sàn và kêu lên, “Đây là kết luận của hơn một tá học viên. Nó có thể sai thế nào được?” Tôi có thể hiều được điều đó là do đâu mà có nhưng tôi không biết cách nào có thể tháo gỡ nút thắt trong tâm họ. Mọi người đã đến giới hạn của sự kiên nhẫn, và thậm chí không muốn nghe tôi giải thích. Tôi không có đường vào Intternet ở nhà. Nếu không một ai cho tôi sử dụng máy tính của họ, thì tôi cũng không ép họ. Tôi nghĩ, “Còn quá nhiều chướng ngại. Liệu đó có nghĩa là chưa phải lúc chăng?” Một mặt khác, tôi không muốn đánh mất một cơ hội chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Nếu tôi thành công trong việc giảng sự thật cho các cơ quan chính phủ, một số lớn các thành phần tà ác ẩn nấp trong thành phố chúng ta sẽ bị giải thể triệt để, điều đó có nghĩa là chúng sinh có nhiều cơ hội để được cứu độ hơn. Tôi nghĩ rằng tôi rốt cục thành công vì Sư Phụ đã nhìn thấy niềm tin vững chắc của tôi và giúp tôi đạt được mục tiêu. Trên thực tế, mọi điều đều được Sư Phụ kiểm soát.

Khi các bài viết của tôi và những bức ảnh của chồng tôi xuất hiện trên trang Minh Huệ, các bạn đồng tu của tôi đã vô cùng lo lắng. Họ tự hỏi bằng cách nào tôi có thể vào Internet và nói với tôi nên chuyển đi ngay lập tức để tránh bức hại. Họ tìm được một căn hộ trang bị tiện nghi và sắp xếp một chiếc ôtô để đưa tôi đến đó. Tất cả những gì tôi cần làm là đóng gói đồ đạc và lên đường. Tôi muốn tận dụng cơ hội này để cảm ơn những bạn tu đã làm việc không mệt mỏi để sắp xếp mọi chuyện chu đáo. Nhưng tôi lại đối mặt với một lựa chọn then chốt. Lần này, một lần nữa tôi lại đặt Sư Phụ, Pháp Luân Công, các bạn đồng tu, và chúng sinh làm ưu tiên hàng đầu. Tôi không nên rời đi bây giờ vì tôi đã tạo được một môi trường tu luyện tuyệt vời trong khu phố của mình. Hàng xóm của tôi, bà con họ hàng, các nhân viên hành chính khu phố, và cả đồn cảnh sát khu vực, tất cả đều chấp nhận tôi và nhìn tôi như một người rất tốt. Họ sẽ chẳng thể hiểu được nếu tôi đột nhiên biến mất. Hơn nữa, điều này sẽ chỉ làm leo thang bức hại Pháp Luân Công ở thành phố chúng tôi, và sẽ làm chúng sinh kinh sợ. Những kẻ tà ác ở các không gian khác có thể lợi dụng những người vô tôi để phạm tội ác chống lại Pháp Luân Công và săn đuổi các đệ tử Pháp Luân Công. Điều đó chỉ mang đến thảm hoạ cho thành phố chúng tôi. Bên cạnh đó, mục đích của việc rời đi là gì? Tại sao trốn tránh? Tôi phải trốn bao lâu nữa? Đó có phải là chứng thực Pháp không? Liệu tôi có an toàn không nếu tôi lệch khỏi Pháp để đến một nơi “an toàn hơn”? Một một học viên có một con đường khác nhau. Điều đòi hỏi bắt buộc là chúng ta phải dùng sức mạnh của chúng ta để chứng thực Pháp ở phạm vi lớn nhất. Tôi quyết định là việc chuyển sẽ là một mất mát to lớn và Sư Phụ không bao giờ an bài cho tôi đi chốn cả. Tôi chỉ nên theo con đường mà Sư Phụ đã an bài cho tôi, Tôi sẽ không đến một căn họ khác, nhưng vẫn có thể hoàn toàn an toàn. Sau tất cả, mọi thứ tôi có đều tuân theo những yêu cầu của Chính Pháp và lí do của thế giới trần tục này.

Những bạn tu này thôi không thúc giục tôi chuyển đi. Thay vào đó, họ bắt đầu phát chính niệm cho tôi. Chồng tôi và tôi liên tục phát chính niệm giải thể tà ác từ 6 giờ tôi đến tận nửa đêm. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy được bao bọc vởi sự an bình và yên tĩnh. Đêm đó tôi có một giấc mơ, tôi chân trần và đưa con đến một nơi bẩn thỉu và nguy hiểm. Tôi đã suy nghĩ trong giây lát. Sau đó tôi đi một đường vòng và đến một nơi an toàn. Từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi nhận thấy bất cứ khi nào tôi mơ thấy mình chân trần, Sư Phụ đều nói rằng tôi lựa chọn đúng. Đó là bởi vì, “không giày” tiếng Trung Quốc nói nghe giống với “không có tà ác”. Sau này, những bạn tu này đã nhận ra rằng không chuyển đi là một sự lựa chọn đúng đắn và sẽ không thể tưởng tượng nổi nếu tôi rời đi. Tà ác tự giải thể khi tôi không chấp nhận chúng.

Trường hợp của gia đình tôi đã tạo nên một sự khác biệt thậm chí trên một qui mô lớn hơn. Một bạn tu nói với tôi, “Tôi đã phát hơn 1000 tờ rơi có chứa sự thật về cuộc bức hại đối với gia đình chị.” Tôi muốn nói lời cảm ơn đến những bạn đồng tu đã âm thầm cộng tác với tôi. Một viên cảnh sát khu vực đã gọi tôi lên và hỏi tại sao tôi lại đưa câu chuyện của chúng tôi lên Internet. Tôi nói với anh ta, “Tôi biết cấp trên của anh đã cử anh đến đây. Mục đích của tôi là muốn cả thế giới biết Trung Quốc đang bức hại Pháp Luân Công.” Anh ta không nói nhiều, nhưng anh ta nói với tôi rằng anh ấy sẽ nghiên cứu kĩ «Chuyển Pháp Luân» trước khi quay lại nói chuyện với tôi. Sau đó anh ta nói với tôi qua điện thoại, “Chúng tôi đã nghiên cứu trường hợp của chị. Chúng tôi dừng (bức hại) vì không có gì lay chuyển được chị.” Tôi có thể cảm nhận anh ta bây giờ đã có một thái độ tích cực đối với Pháp Luân Công. Viên thư kí của uỷ ban hành chính khu phố nói, “Chị đã trở nên nổi tiếng.” Rất nhiều người không luyện công nói với tôi, “Tôi đã đọc tờ rơi về gia đình chị.” Thực vậy, các đệ tử Pháp Luân Công thật sự nổi bật giữa quần chúng.

Trên thực tế, Sư Phụ đã gợi ý cho tôi khi lần đầu tiên tôi bắt đầu giảng sự thật cho các cơ quan chính phủ ở khu vực. Tôi mơ thấy mình đang cầm nắm một thứ gì đó trên tay cứu độ cuộc đời của nhiều người. Khi lần đầu tôi quyết định giảng sự thật cho các cơ quan chính phủ địa phương, tôi đã định sẵn được kết quả.

Hoàn thành Trách nhiệm Hướng dẫn Con trẻ Tu luyện

Con cái của các đệ tử Pháp Luân Công là những đệ tử Pháp Luân Công trẻ tuổi. Chúng đến vì Pháp và chúng có trách nhiệm riêng cũng như nhiệm vụ riêng của mình. Là cha mẹ và là bạn tu, tôi cần phải giúp con gái mình hoàn thành nhiệm vụ của cháu và hướng dẫn cháu tu luyện. Ngay từ khi con gái tôi còn rất bé, tôi đã dậy cháu học thuộc Hồng Ngâm và bật các bài giảng Pháp của Sư Phụ cho cháu. Cháu đã có thể đọc Hồng Ngâm một lần từ đầu chí cuối. Khi tôi dừng giữa chừng khi đọc «Chuyển Pháp Luân», cháu có thể đọc nốt phần cuối của câu bằng trí nhớ của mình. Tôi đưa cháu đi theo mình mỗi khi ra ngoài giảng sự thật. Bây giờ, cháu học năm trang «Chuyển Pháp Luân» mỗi buổi sáng trước khi đến trường. Trong những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ, cháu đọc mười trang «Chuyển Pháp Luân» mỗi ngày. Mỗi tối cháu nghe một bài giảng Pháp và tập công một giờ đồng hồ. Cháu tập các bài tập đứng và ngồi xen kẽ hàng ngày.

Trước khi con gái tôi đến trường phổ thông cơ sở, cháu đã ở ba nhà trẻ. Tôi đã giảng sự thật cho tất cả các giáo viên của cháu. Mỗi khi nhập học cho cháu ở mỗi trường, tôi đều giảng sự thật về Pháp Luân Công cho các vị phụ trách và đề nghị nhà trường đối xử với cháu công bằng dù cháu tập Pháp Luân Công. Các vị phụ trách hứa sẽ đối xử với cháu như với các trẻ em khác. Ít lâu sau, khi lớp của cháu được đề nghị ra nhập Đội thiếu niên tiền phong của Đảng Cộng sản Trung Quốc, tôi đã tận dụng cơ hội để nói với nòng cốt của trường và giáo viên của cháu. Tôi viết một lá thư mở gửi cho hội đồng nhà trường, trong đó tôi giải thích cách mình giáo dục cháu, tôi nói về tự do tín ngưỡng, miêu tả gia đình tôi đã bị bức hại như thế nào, và các sự kiện chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc với những tác động xấu đến xã hội. Hội đồng nhà trường đồng ý việc con tôi không ra nhập Đội thiếu niên tiền phong. Nhưng việc bất ngờ này đã gây nên một sự xáo trộn giữa các phụ huynh khác. Tôi tận dụng cơ hội để giảng sự thật về bản chất tà ma của Đảng Cộng sản Trung Quốc và cố gắng thuyết phục những phụ huynh khác rời bỏ Đảng Cộng sản Trung Quốc và(hoặc) Đoàn thanh niên và Đội thiếu niên tiền phong. Nhanh chóng cả trường đều biết con tôi là con gái một đệ tử Pháp Luân Công, rằng cháu từ chối quàng khăn đỏ của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và cháu được miễn những kiểm duyệt của nhà trường. Nhìn lại vấn đề, đấy không phải là một thách thức, nhưng tôi cũng cảm thấy một số áp lực. Tuy nhiên, một người tu luyện Pháp Luân Công không thể rời bỏ việc giảng sự thật chỉ bởi vì áp lực. Miễn là điều đó là chân chính và tốt cho Chính Pháp, tôi nên kiên trì và hoàn thành từng nghĩa vụ. Theo ý kiến tôi, quàng khăn đỏ, tượng trưng của Đảng Cộng sản Trung Quốc cho một đệ tử trẻ tuổi thật là một điều đáng hổ thẹn. Do vậy, tôi sẽ không bao giờ đồng ý việc học sinh của mỗi trường tiểu học nên tham gia Đội thiếu niên tiền phong.

Khi đó là nửa năm đầu 2005, chẳng bao lâu sau khi Cửu Bình được xuất bản. Bóng ma tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc vẫn tiếp tục lan tràn. Khi tôi đang viết bức thư cho hội đồng nhà trường, đầu tôi đau, toàn thân đau, cổ họng đau nhức, và tôi đã không thể tập trung. Tôi viết các bóng ma tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc đang cố gắng phá hoại vì khi tôi viết thư, tôi đang giải thể chúng. Với sự trợ giúp của Sư Phụ, tôi thu xếp hoàn thiện bức thư chỉ trong vòng bốn tiếng đồng hồ. Bức thư vẫn hay khi tôi đọc lại nó hôm nay. Khi tôi chuẩn bị đưa thư đến trường, tôi bắt đầu do dự. Sau cùng, trường học đồng ý việc con gái tôi không cần phải ra nhập Đội thiếu niên tiền phong. Một bạn tu nói, “Chị chẳng đang tạo ra một lí do để chính quyền bắt chị hay sao?” Đêm đó, tôi có một giấc mơ, mà ở đó hai đội quân đang đánh nhau. Khi trận đánh sắp sửa bắt đầu, tôi vẫn còn đi tới đi lui giữa hai đội quân đối diện nhau, mà không chắc mình sẽ ra nhập bên nào. Tôi thậm chí phải bắn phát súng đầu tiên để mở màn trận chiến. Tôi hiểu giấc mơ muốn nói lên điều gì. Đó là một lời nhắc của Sư Phụ. Thời điểm mà tôi đưa thư, chính niệm và tà ma sẽ bắt đầu một trận đánh chính và tà ác sẽ nhanh chóng bị giải toả. Tôi đề nghị con gái tôi đưa bức thư cho thấy giáo của cháu. Trong khi đó, nhiều bạn tu và tôi cùng nhau phát chính niệm hướng về phía trường học để giải thể những bóng ma của Đảng Cộng sản Trung Quốc tà ác và những thảm hoạ đầy nọc độc mà chúng mang đến nhà trường, đến các giáo viên và các phụ huynh học sinh. Giáo viên của con gái tôi ca ngợi bức thư và dán thư trong trường. Điều đó có nghĩa là một bức thư, một công cụ của Pháp có khả năng chấm dứt và giải thể các sinh mệnh tà ác, vốn hiển hiện trong trường tiểu học. Một lần nữa, mọi việc được hoàn thành theo những gì cần thiết của Chính Pháp.

Tận dụng mọi Cơ hội để Cứu độ Trực tiếp Chúng sinh

Tôi phản đối khi hợp đồng công tác của tôi kết thúc. Một lần nữa, tôi viết một lá thư mở gửi bộ phận quản lí và các nhân viên, trong đó tôi miêu tả sự thật của cuộc bức hại Pháp Luân Công mà một đồng nghiệp và những người luyện công, và bản thân tôi đã nếm trải, cũng như những mất mát mà cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã tạo ra. Tôi thúc dục họ cần đưa ra một sự lựa chọn đúng đắn. Tôi tự mình mang thư đến từng phòng ban tại nơi làm việc và giảng sự thật. Tôi đến bộ phận quản lí, đến hội phụ nữ, hội người tàn tật, đến phòng nhân sự, và ban tranh luận để tìm kiếm sự giúp đỡ. Sư Phụ giảng,

«Chư vị cần chính niệm đối đãi với chúng: ‘Thông qua khó khăn này, mình làm thế nào để có thể đối đãi ngay chính với hết thảy tất cả những gì liên quan tới can nhiễu này, và cân bằng tốt với việc cứu độ chúng sinh, mình làm thế nào có thể có trách nhiệm với chúng sinh, lấy sự xuất hiện của việc ấy như là hợp thời cơ giảng chân tướng, đúng là cơ hội tốt để giảng chân tướng’.» (« Giảng Pháp tại Canada, 2006 »)

Ngày đầu tiên tôi đến tổ chức cơ quan để đưa thư, các đồng nghiệp không đồng tình với hành động của tôi. Dù tôi đã giảng sự thật cho tổ chức cơ quan tôi một số lần, họ vẫn rất bảo vệ cho những lợi ích riêng của mình, và tất cả họ đều ủng hộ quyết định của ban quản lí kết thúc hợp đồng của tôi. Đây là một tổ chức rất nhiều lợi nhuận, do vậy họ rất sợ mất việc. Thậm chí có người còn gọi cả an ninh. Khi nhân viên an ninh đến, anh ta hỏi tôi liệu tôi có phát tài liệu Pháp Luân Công không. Tôi không sợ, nhưng tôi cảm thấy rất buồn. Tại sao tôi không thể thức tỉnh lòng tốt của họ? Tôi hỏi nhân viên an ninh, “Ai cho gọi anh đến?” Anh ta tránh câu hỏi, và nói, “Liệu tôi có thể đọc tài liệu không?” “Anh lấy đi” Tôi trả lời. Anh ta đọc nó kĩ càng và nói, “Ổn cả. Tôi đi đây.” Tôi không còn tâm trạng đưa thư đi nữa, và rồi tôi ra đi với con của mình. Tôi nghĩ, “Tôi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa. Tôi không phải cứu các người nữa.”

Trên đường về nhà, tôi đã khóc một cách không kiềm chế được. Tôi hỏi Sư Phụ, “Họ thật sự không thể sửa được sao? Họ đang ở trong nguy hiểm chết người vì thái độ xấu của họ đối với các đệ tử Pháp Luân Công. Con, một đệ tử của Người, thật sự con không muốn thấy họ bị loại bỏ!” Tôi đã làm mọi việc vô ích hay sao? Khi tôi quyết định giảng sự thật cho tổ chức công tác của tôi, không một bạn tu nào ủng hộ kế hoạch của tôi cả. Một số cho rằng tôi bị dính mắc vào công việc của mình. Một số khác kết luận tôi dính mắc với gia đình mình. Một số buộc tội tôi đã cầu xin sự hỗ trợ nơi người thường. Nhưng không một ai nghĩ về chuyện này dưới góc nhìn cứu độ chúng sinh. Tuy vậy tôi chỉ có một niệm: Tôi có thể buông bỏ bản thân mình vì lợi ích của chúng sinh! Nhưng tôi đã thất vọng vì thái độ của những sinh mệnh này. Tôi có lẽ đừng nên chọn cứu họ và đừng kéo dài những áp lực này.

Ở nhà, tôi bắt đầu khóc khi nghĩ về chúng sinh nơi công tác. Buổi sáng hôm sau, tôi tiếp tục khóc và cảm thấy một trường từ bi. Tôi biết, bản chất thực sự của mình bắt đầu chi phối. Tôi không nên bỏ cuộc giữa chừng và tôi nên kiên nhẫn. Giảng sự thật một cách trực tiếp là hiệu quả hơn cả so với các hình thức giảng sự thật khác. Tôi sáng ra các suy nghĩ của mình và quyết định rằng mình không nên làm thất vọng sự mong đợi của họ từ những niên kỉ trước. Tôi quyết định rằng cựu thế lực không có quyền thao túng con người nơi tôi làm việc khiến họ phạm tội ác chống lại Pháp.

Tôi phát chính niệm trước khi quay lại tổ chức công tác của mình. Khi tôi đưa thư đến từng phòng ban, mọi người đều cười với tôi và nhận thư một cách lịch sự. Thái độ của họ đã hoàn toàn khác trước. Tôi nhận ra mình đã giải thể được rất nhiều sinh mệnh tà ác đang thao túng họ dù tôi đã ra đi một thời gian. Khi chúng sinh không còn bị thao túng bởi các sinh mệnh tà ác, họ sẽ thay đổi một cách tự nhiên thái độ của mình đối với Pháp bởi vì tất cả họ đều vì Pháp mà đến. Tôi đã phân phát thư mở một cách thành công đối với các phòng ban còn lại. Khi tôi rời nơi làm việc, tôi quay lại và nhìn toà nhà mười tầng. Tôi nghĩ, “Bây giờ tôi sẽ không còn hối hận vì tôi đã làm tốt nhất có thể. Tôi hy vọng các vị sẽ có những lựa chọn đúng đắn.” Tôi biết Pháp sẽ tác động đến tâm của họ. Từ cái nhìn tán thưởng khi họ nhận bức thư, tôi biết họ đang tỉnh thức. Mọi điều sau đó trở nên trôi chảy.

Khi tôi đến tìm sự giúp đỡ của Hội phụ nữ, họ đã có nhiều ý kiến rất tốt. Khi họ nhìn thấy tôi đến cửa, họ làm động tác hợp thập thể hiện sự tôn trọng. Khi nhân viên của phòng đối thoại nghe chuyện của tôi, họ đã rất cảm thông và đề nghị giúp đỡ tư vấn luật pháp miễn phí. Tóm lại, khi chúng ta hoàn toàn vô ngã đối với chúng sinh và khi chúng ta cư xử một cách chân chính, chúng sinh sẽ bộc lộ phía mặt chân chính của họ.

Đã mười hai năm từ khi tôi đắc Pháp. Sư Phụ đã cải biến một người không hiểu bất cứ điều gì trong sách Pháp Luân Công thành một đệ tử Pháp Luân Công có thể tham gia vào Chính Pháp. Lời nói không thể nào diễn tả được lòng biết ơn to lớn của tôi đối với sự khoan dung của Sư Phụ. Tôi chỉ có một cầu mong là các đệ tử ở Trung Quốc sẽ tận dụng được hội thảo chia sẻ kinh nghiệm Internet này, thể hiện sức mạnh Pháp của tổng thể đệ tử, chấp dứt bức hại Pháp Luân Công, và cứu độ chúng sinh.

Cảm ơn Sư Phụ một lần nữa vì lòng từ bi của Người! Cám ơn các bạn đồng tu!

Hợp Thập

Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2007/11/1/165555.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/12/7/91928.html

Đăng ngày 12-1-2008; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share