Bài viết của học viên Đại Pháp Nhất Niệm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2013]

Tôi là một giáo viên. Tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm trong tu luyện của bản thân liên quan đến công việc của mình.

Hiệu trưởng đầu tiên: “Tôi biết chị là một người tốt, nhưng tôi không có sự lựa chọn…”

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi nhận bất cứ nhiệm vụ nào được giao mà không phàn nàn hay tranh giành lợi ích, và tôi làm việc một cách chăm chỉ. Tôi đã được tặng thưởng là nhân viên tiên tiến và giáo viên xuất sắc. Có lần, tôi chỉ vừa mới bắt đầu dạy lớp 1 mới nhập học chưa đầy 2 tháng, thì hiệu trưởng đã bố trí tôi dạy lớp tốt nghiệp. Ông ấy nói: “Chỉ có chị mới có thể đảm nhiệm lớp này được, giáo viên A phải nghỉ dài hạn để đưa em trai cô ấy đi chữa bệnh. Lớp này có nhiều các em nam hơn và rất khó đảm trách, tôi hy vọng chị có thể giúp các em tốt nghiệp êm thấm. Sau đó, tôi sẽ để chị dạy một lớp chọn.” Tôi tiếp quản lớp đó và đảm trách tốt. Khi học kỳ mới bắt đầu, ông ấy nói với tôi: “Chị vẫn phải dạy lớp 1, các học sinh và phụ huynh đều chỉ muốn chị dạy, nếu không họ sẽ không tới trường nữa.” Tôi quay trở lại dạy lớp 1.

Khi hiệu trưởng thảo luận về lương, ông ấy nói với tôi: “Tôi biết chị là một người tốt, công việc chị làm rất xuất sắc, nhưng tôi không có lựa chọn (vì chị tu luyện Pháp Luân Công), chị chỉ có thể có được mức lương bậc 4.

Tôi không nói gì lúc đó, vì tôi nghĩ tôi có tiêu chuẩn tâm tính cao và không theo đuổi lợi ích cá nhân. Sau đó tôi nhận ra rằng điều đó là sai. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, với giá trị đạo đức cao và làm việc chăm chỉ, do đó tôi phải được trả lương thích đáng cho vị trí công việc của tôi. Ngoài ra, ông ấy không biết chân tướng về Đại Pháp, đó là lỗi của tôi. Tôi không chỉ không cứu được ông ấy mà còn làm ông ấy bực bội. Đó là trong suốt thời kỳ đầu của cuộc bức hại khi tà ác hoành hành trên khắp đất nước. Tôi đã không minh bạch Pháp lý và đã sợ hãi đến chết. Bây giờ, tôi vô cùng tiếc nuối khi nhớ lại quãng thời gian đó.

Hiệu trưởng thứ hai: “Tôi sẽ bảo vệ chị.”

Sau khi hiệu trưởng thứ nhất nghỉ hưu, tôi thường nói chuyện về Đại Pháp với vị hiệu trưởng thứ hai, và đưa cho ông ấy các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp. Khi ông ấy ốm và nằm viện, tôi bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, cho ông ấy đọc Chuyển Pháp Luân, và một học viên khác thuyết phục ông ấy thoái Đảng và các tổ chức liên đới. Ông ấy đã rơi vào tình trạng nguy kịch vì bệnh xơ gan cấp, nhưng ông ấy đã bình phục một cách diệu kỳ. Một ngày nọ khi chúng tôi gặp nhau ở hành lang, ông ấy nói với tôi: “Tôi sẽ bảo vệ chị (khỏi bị bức hại).” Phần biết của ông ấy đã rất biết ơn Đại Pháp cứu mạng mình, và ông ấy đã làm mọi thứ có thể để tránh mệnh lệnh bức hại tôi từ cấp trên.

Trong tâm, tôi biết đó chính Sư phụ đã bảo vệ tôi. Sinh mệnh của vị hiệu trưởng đã được Sư phụ cứu và vị hiệu trưởng biết được chân tướng và đã có lựa chọn đúng đắn. Khi các giáo viên nộp báo cáo chi tiêu của họ, ông ấy sẽ kiểm tra chúng cẩn thận, trừ báo cáo của tôi vì ông biết tôi là người trung thực. Chính nhờ sự vĩ đại của Đại Pháp và sự bảo vệ từ bi của Sư phụ đã tôi luyện tôi trở thành người triển hiện sự tốt đẹp mà vị hiệu trưởng phải thừa nhận.

Vị hiệu trưởng thứ ba: “Không chuyện xấu nào có thể xảy ra với chị…”

Khi vị hiệu trưởng thứ hai được đề bạt và chuyển đi, vị hiệu trưởng thứ ba nói với tôi: “Những tính cách của chị đã được tất cả mọi người khen ngợi, không chuyện xấu nào có thể xảy ra với chị…” ”Công việc chị làm là xuất sắc, chị không chỉ làm cho bản thân mình, mà còn cho tất cả mọi người, thay mặt trường, tôi cảm ơn chị…” Trong cuộc đánh giá các giáo viên, tôi được công bố là giáo viên xuất sắc trong thành phố chúng tôi. Hiệu trưởng đã nói với tôi: “Tôi không thể tin được là chị lại có danh tiếng tốt đến vậy!” Tôi chỉ đơn giản là làm theo lời Sư phụ dạy là tu luyện tâm tính và đề cao bản thân. Sư phụ dạy chúng ta:

“Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hòa ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hòa hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Chuyển Pháp Luân)

Hằng ngày tôi vẫn làm nhiệm vụ trong văn phòng của mình, nếu tôi vắng mặt, tôi cũng vẫn luôn nhớ nhiệm vụ của mình. Bất cứ khi nào các giáo viên khác cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp. Tôi không bao giờ tranh luận về những gì liên quan đến lợi ích cá nhân và luôn tươi cười. Một số giáo viên đùa với tôi: “Chị luôn mỉm cười. Đó có phải là vì những điều tốt luôn xảy đến với chị mỗi ngày không?” Những lời dạy của Sư phụ đã giúp tôi buông bỏ sự ích kỷ, cho tôi có được nội tâm an lạc trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Tôi vẫn có nhiều điều phải đối chiếu dựa trên Pháp, nhưng tôi quyết tâm tu luyện Đại Pháp, nghe theo Sư phụ và bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/16/三任校长的心里话-281300.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/3/143012.html

Đăng ngày 23-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share