Bài của một đệ tử Đại Pháp tại Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-11-2013]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua rất nhiều những khổ nạn và khảo nghiệm. Chúng nhiều hơn là những gì tôi có thể viết ra. Nhờ có Sư phụ từ bi bảo hộ cùng Đại Pháp dẫn hướng, tôi đã có thể kiên định tu luyện trong Pháp. Tôi muốn kể về một vài trải nghiệm của tôi.
1. Đến vì Pháp
Tôi có một tuổi thơ thật khốn khó. Cha tôi qua đời trong một vụ tai nạn lúc tôi mới chỉ bốn tuổi. Mẹ tôi đã phải vật lộn để kiếm sống. Bà làm đầu bếp cho một xưởng chế biến lâm nghiệp ở xa nhà. Vì vậy, ngay từ lúc mới lên tám tuổi, tôi đã phải thường xuyên sống trong cảnh cô đơn một mình.
Tôi đã có một trải nghiệm rất kỳ diệu khi tôi lên chín tuổi. Đó là vào một ngày chủ nhật. Sau 3 ngày không còn gì để ăn, tôi đã đi hướng về phía núi để tìm đường đến trạm chế biến lâm nghiệp tìm mẹ tôi. Sau khoảng tám dặm đi bộ lên núi, tôi đã bị lạc đường. Tôi đã khóc và kêu gọi trong tuyệt vọng. Đột nhiên, tôi thấy có rất nhiều các ngôi đền với các kích cỡ khác nhau ở quanh tôi. Tất cả chúng đều có các bức tượng các chư Phật và Bồ Tát.
Thời gian trôi đi và lúc bấy giờ trời đã tối hẳn. Trong sợ hãi, tôi đã khóc và kêu gọi thêm một lần nữa. Sau đó, tôi đã nghe thấy một giọng nói: “Hãy đi 81 bước tới một cái rãnh. Rồi sau đó men theo cái rãnh nước đó lên, cháu sẽ tìm thấy mẹ của cháu.” Tôi đã làm theo lời chỉ dẫn đó. Tôi đi trong đêm tối đúng 81 bước. Tôi đã đến được một cái rãnh. Sau đó, có một luồng ánh sáng chói lóa chiếu vào tôi. Đó là hai người công nhân, họ đã thấy được tôi. Lúc họ đưa tôi đến được chỗ mẹ tôi, đã là 10 giờ đêm.
Đó thực sự là một phép lạ. Có rắn, hổ,và chó sói ở trên núi. Tôi đã ở trên núi đến 14 giờ đồng hồ, nhưng tôi đã không gặp bất kỳ nguy hiểm nào cả. Tôi thậm chí còn không thấy đến cả một con chim!
Tôi không bao giờ quên được trải nghiệm đó. Sau này khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới hiểu được rằng tôi đến thế giới con người này là để chờ đợi Đại Pháp cứu độ và tất cả những khổ nạn mà tôi đã phải gánh chịu [trong kiếp này] chính là do tôi đã gây ra những điều xấu ác trong các kiếp sống trước đây. Tôi ngộ ra được mục đích làm người là để trở về với thế giới chân thực của chúng ta. Sư phụ đã dõi theo và bảo hộ cho tôi ngay từ khi tôi được sinh ra.
Con xin chân thành cảm tạ Sư tôn đã cứu con. Đó là một vinh diệu quá to lớn đối với con, vinh diệu là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp.
2. Học Đại Pháp mới liễu giải được nguyên nhân trước đây
Vào ngày 18 tháng 02 năm 1998, tôi đã may mắn có được các cuốn sách Đại Pháp là cuốn Chuyển Pháp Luân, Đại Viên Mãn Pháp, Bài Giảng Pháp tại Sydney của Sư phụ, Chuyển Pháp Luân Nghĩa Giải, và hai bức ảnh Sư phụ và đồ hình Pháp Luân cỡ lớn. Tôi treo ảnh ở trung tâm bức tường trong phòng khách. Tôi thắp hương và đặt hoa quả trước những bức ảnh để thể hiện lòng tôn kính của tôi. Sau đó, tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và khiêm tốn cầu xin Ngài nhận tôi làm đệ tử.
Tôi đã bắt đầu đọc Đại Viên Mãn Pháp. Khi đọc đến đoạn:
“Người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp phải đồng tu cả tâm tính và động tác. Ai chỉ luyện động tác không coi trọng tâm tính, thì không thể nào được thừa nhận là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp; do vậy phải coi việc học Pháp đọc sách là khoá tu cần làm hàng ngày.” (Phụ lục I: Yêu cầu đối với trạm phụ đạo Pháp Luân Đại Pháp, Đại Viên Mãn Pháp)
Ngay lập tức tôi biết rằng chúng ta cần tu tâm tính của mình và đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chỉ đạo cho chúng ta cần thực hành như thế nào.
Sau đó, tôi ngộ ra rằng, chúng ta đã tích tụ hàng bao nhiêu chấp trước, nghiệp lực và những điều xấu tệ khác trong thế giới con người này. Học Pháp là cách duy nhất để tịnh hóa bản thân. Trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân được gần 100 lần và có thể đọc thuộc lòng Chuyển Pháp Luân và Tinh Tấn Yếu Chỉ.
Một tuần sau khi nhận được các cuốn sách Đại Pháp, tôi đã đến nhà của một học viên để xem video giảng Pháp của Sư phụ. Khi thấy có một vị Phật hiện lên trên màn hình, nước mắt của tôi đã rơi. Đây chính là vị Phật mà tôi đã thấy bức tượng tại ngôi đền trên núi hồi tôi lên chín tuổi. Đó chính là Sư phụ. Sư phụ đã dõi theo tôi và bảo hộ cho tôi. Tôi đã vô cùng chấn động.
Lần đầu tiên tôi xem đoạn video các bài giảng Pháp của Sư phụ tại thành phố Đại Liên, từ đầu đến cuối, tôi đều thấy trên màn hình có một vị Phật bằng vàng. Tôi nghĩ đây là vì thước video đã được dùng các kỹ thuật để xử lý. Vào lần kế tiếp, khi tôi xem nó, tôi nhận ra rằng đó chính là Sư phụ đang giảng Pháp.
Tôi đã theo những chỉ dẫn trong cuốn Đại Viên Mãn Pháp để luyện chính xác các bài công pháp. Tôi đã tham gia vào một nhóm luyện công chung và luyện công hai lần một ngày. Chúng tôi chia sẻ tâm đắc thể hội và hồng truyền Đại Pháp.Tôi đã hoàn toàn được đắm mình trong Phật Pháp.
3. Làm những gì mà đệ tử Đại Pháp nên làm
Giang Trạch Dân cùng phe cánh của ông ta đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Điểm luyện công chung của chúng tôi đã bị giải tán. Một tuần sau đó, cảnh sát đã yêu cầu chúng tôi phải giao nộp tất cả các tài liệu về Pháp Luân Công cho các công ty, tổ chức mà các học viên đang công tác tại đó. Lúc bấy giờ, có 60 học viên tại điểm luyện công của chúng tôi. Một số học viên cảm thấy bị áp lực và đã giao nộp các cuốn sách của họ.
Tôi đã đến văn phòng nơi họ đã thu thập những cuốn sách. (Tôi đã không mang theo bất kỳ cuốn sách nào cả.) Không có ai ở đó. Tôi thấy có ba chồng sách lớn. Tôi cảm thấy rất buồn. Sư phụ đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể giáng hạ được xuống thế giới con người này để cứu độ chúng sinh, nhưng con người đã bị ĐCSTQ lừa dối và Sư phụ đã phải chịu oan uổng. Tôi đã tìm thấy trong các chồng sách 13 cuốn Chuyển Pháp Luân và ba bức ảnh Sư phụ. Tôi đã muốn mang chúng đi, nhưng lại có người và các cảnh sát ở ngay bên ngoài của căn phòng.
Vì vậy, tôi đã quyết định giấu những quyển sách vào ngăn kéo của những chiếc bàn có trong phòng làm việc đó. Suốt ngày hôm đó, tôi đã ra vào căn phòng này nhiều lần, và mỗi lần tôi lại mang một vài cuốn sách theo cùng với tôi. Rồi tôi đã có thể lấy lại tất cả những cuốn sách cùng các bức ảnh Sư phụ mang về nhà. Tôi đã đưa cho các học viên không có sách.
Một hôm, có 14 nhân viên cảnh sát đã xông vào nhà tôi. Họ mang theo còng tay và một máy quay phim. Họ lục soát nhà của tôi. Tôi đã ra ngoài hành lang và hét lên rằng có kẻ trộm vào nhà của tôi. Những người dân nghe được tiếng la hét của tôi đều đến xem. Cảnh sát đã phải dừng việc lục soát của họ lại.
Họ bắt đầu tra hỏi tôi. Giám đốc Phòng An ninh Nội địa nói rằng tôi phải cư xử và trả lời một cách trung thực. Ông đã đập chiếc còng tay ở trên bàn. Sau đó, ông ta nói rằng họ sẽ ghi lại cuộc trò chuyện bằng văn bản cũng như ghi âm lại.
Tôi đã bình tĩnh lại. Tôi biết Sư phụ dạy chúng ta phải trung thực. Tiêu chuẩn đạo đức thế gian đã trượt xuống rất nhiều – Tôi cũng đã từng như thế. Giờ đây, bằng việc tu luyện Đại Pháp, tôi đã có thể thiết lập lại tiêu chuẩn của tôi để trở thành một người tốt theo sự chỉ dạy của Sư phụ. Đó không phải là một điều tốt sao? Dù chính phủ có phản đối Pháp Luân Công đến mức nào đi nữa, thì tôi vẫn sẽ cứ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ của tôi là người tốt, Đại Pháp là ngay chính. Không có gì là sai khi tu luyện Pháp Luân Công và sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn cả.
Tôi đã kể cho họ nghe nhiều câu chuyện về những lợi ích mà những người tu luyện Pháp Luân Công đã trải nghiệm được. Tôi nói chuyện với họ không ngừng trong vòng ba giờ đồng hồ. Các cảnh sát đã không quay video cũng như ghi lại bất cứ điều gì nữa, và họ cũng không bắt giữ tôi nữa. Họ nói rằng họ không biết rằng Pháp Luân Công là tốt và yêu cầu tôi đưa cho họ một cuốn sách để đọc. Tôi biết đó là do Sư phụ đã bảo hộ, nhờ đó mà tôi đã có thể khắc chế được tà ác bằng chính niệm mạnh mẽ. Một vài năm sau đó, tôi đã gặp gỡ một số quan chức. Tôi đã giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Công cho họ và giúp họ thoái ĐCSTQ.
Cảnh sát đã theo dõi tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói cho mọi người biết về cuộc đàn áp Đại Pháp. Cảnh sát đã nhiều lần đưa tôi đến văn phòng của họ và cũng đã đưa tôi tới một trung tâm tẩy não. Tôi chưa bao giờ tuân thủ theo tà ác cũng như ký kết bất kỳ hứa hẹn bất tu luyện nào cả.
Vào một buổi tối năm 2003, một học viên đã mang đến rất nhiều tài liệu giảng chân tướng từ một thành phố khác. Vì chúng tôi đã không thể tự sản xuất được tài liệu, hàng chục học viên đã đến điểm học Pháp của chúng tôi để chia sẻ các tài liệu này. Chúng tôi đã rất vui vẻ. Tà ác sau đó đã lợi dụng các chấp trước của chúng tôi.
Đêm đó, vì mang theo các tài liệu trong người trên đường về nhà, tôi đã bị hai chiếc xe cảnh sát chặn lại. Nhiều học viên đã bị bắt giữ, và chúng tôi đã bị đưa tới một đồn cảnh sát. Các tài liệu được xếp chồng lên trên chiếc bàn làm việc. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng: “Chúng ta cần phải mang được tất cả các tài liệu này ra bên ngoài.” Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm cho tôi và cấp cho tôi thêm trí huệ. Tôi đã phát ra một chính niệm mạnh mẽ: “Các tài liệu Đại Pháp là để cứu người. Chúng ta không cho phép tà ác lấy chúng đi. Chúng ta cần phải lấy lại được chúng và ra khỏi đây.”
Dần dần, các nhân viên cảnh sát từng người một đã rời đi, về sau chỉ còn có hai người ở lại. Họ muốn đi ăn, vì thế, họ đã khóa cổng vào rồi bỏ đi. Tôi nhận ra rằng điều này chính là do Sư phụ đã an bài. Tôi đã lấy hai túi tài liệu trên lầu và để chúng vào trong ngăn kéo bàn. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Khi trở lại, một học viên đã nói rằng có rất nhiều Pháp Luân đã xoay quanh tôi và có một Pháp Luân lớn quay trên đỉnh đầu của tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi. Chúng tôi đã mất 30 phút để kết thúc. Lúc chúng tôi đã hoàn tất công việc, hai nhân viên cảnh sát đã quay trở lại .
Ngày hôm sau chúng tôi đã bị đưa đến một trung tâm giam giữ của quận. Ba ngày sau đó, hầu hết chúng tôi đã được thả ra. Tôi cùng một vài người khác đã bị đưa tới một trung tâm giam giữ khác. Chúng tôi đã từ chối mặc đồng phục hay đọc các quy định. Thay vào đó, chúng tôi đọc Pháp và dạy chín tù nhân các bài công pháp. Chúng tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Công và dạy họ Luận Ngữ, Hồng Ngâm, cùng các bài hát của Đại Pháp. Lúc chúng tôi gặp lại họ vài năm sau đó, tất cả họ đều đã thoái khỏi ĐCSTQ.
4. Chứng thực Đại Pháp
Khi tôi giảng chân tướng, tôi luôn nhắc nhở bản thân mình rằng, từng suy nghĩ của tôi phải dựa trên Pháp. Tôi không bao giờ quên được sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình.
Mỗi lần ra ngoài, tôi đều mang theo cả một túi đựng đầy các loại tài liệu Đại Pháp (gồm các đĩa DVD, các cuốn tài liệu nhỏ, tờ dán, và các lá bùa hộ mệnh). Về sau, tôi còn mang thêm cả chiếc điện thoại di động giảng chân tướng của mình. Bất cứ khi nào có cơ hội, tôi đều nói cho mọi người sự thật về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Trên đường đến điểm học Pháp, tôi sẽ dùng điện thoại di động của mình để nhắn tin giảng chân tướng.
Một lần, khi đang nói chuyện với người chủ của một cửa hàng bán giày, bà ấy đã bắt đầu nguyền rủa tôi và đe dọa sẽ gọi cảnh sát. Tôi đã phải rời đi. Tôi cảm thấy buồn và đã tự hỏi liệu mình đã làm sai điều gì mà khiến bà ấy có phản ứng tiêu cực đến như vậy.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, tôi đã hướng nội và thấy rằng tôi đã không có đủ lòng từ bi. Tôi phát chính niệm: “Sư phụ, xin hãy gia trì cho con để con có thể giúp bà ấy hiểu được chân tướng và loại bỏ đi các nhân tố tà ác cản trở không cho bà ấy lắng nghe chân tướng.”
Ngày hôm sau, tôi đã trở lại cửa hàng của bà ấy. Với một sự điềm tĩnh sâu sắc cùng với một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt, tôi đã giải thích cho bà ấy biết được Pháp Luân Công là gì và về vụ tự thiêu giả mạo tại Quảng trường Thiên An Môn cũng như những lời dối trá của ĐCSTQ. “Một ngày nào đó trời sẽ diệt Trung Cộng. Tôi hy vọng rằng bà cùng với gia đình của mình sẽ được bình an. Đó chính là lý do tại sao tôi lại trở lại đây ngày hôm nay.”
Gương mặt bà ấy dần dịu đi khi tôi nói. Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy đã hiểu và thấy tôi thật tử tế. Trước khi rời đi, bà ấy còn nói với tôi rằng phải cẩn thận. Tôi đã cảm ơn bà vì thiện tâm của bà. Một sinh mệnh nữa đã được đắc cứu!
Một lần khác một đồng tu đã đưa tôi đến một cuộc tụ họp trong một nhà thờ thờ tổ tiên của họ. Chúng tôi đã mang một hộp đĩa DVD Thần Vận năm 2013 cùng một số tài liệu. Tại phòng ăn, tôi đã đi đến từng bàn ăn để nói cho mọi người sự thật về Pháp Luân Công và phát tặng họ các đĩa DVD. Sau khoảng hai giờ, chiếc hộp đựng đầy đĩa gần như là trống rỗng.
Tôi trông thấy một đồng tu bị vây quanh bởi một số người. Một trong số họ đã tức giận và chửi mắng anh ấy. Một người còn rút điện thoại của mình ra để gọi cho cảnh sát. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là các đệ tử Đại Pháp đều là các vị Thần, không ai có thể làm cho một đệ tử Đại Pháp bị tổn thương cả.
Tôi đã bước tới, nhẹ nhàng giữ tay cầm điện thoại của người đàn ông đó kéo xuống. Tôi nói với ông ấy rằng bức hại một học viên Đại Pháp là một tội và rằng thậm chí cả một vị Thần cũng sẽ không cho phép một tội ác như vậy diễn ra được. Hãy đối xử tốt với học viên Đại Pháp, nó sẽ mang lại cho ông đức hạnh và sự may mắn. Tôi đã tiếp tục giảng chân tướng cho ông ấy và nói với ông ấy rằng Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận phản ánh nền văn hóa truyền thống của Trung Quốc và khi xem nó, tâm hồn của một người sẽ trở nên thanh tịnh, đồng thời nó mang lại cho con người một tiêu chuẩn đạo đức cao hơn. Việc một học viên tặng ai đó một món quà tuyệt vời như vậy trong một cuộc họp mặt thiêng liêng như thế này là sai hay sao?
Một vài người trẻ tuổi chứng kiến sự việc ở đó đã ủng hộ tôi. Họ đã yêu cầu người [định gọi điện thoại cho cảnh sát] hãy bỏ điện thoại của mình đi và nói rằng họ ngưỡng mộ những gì các học viên đã làm. Người đàn ông đó đã bình tĩnh trở lại. Tôi đã quay trở lại nhóm của mình và tiếp tục phát những chiếc đĩa DVD Thần Vận. Kế hoạch của chúng tôi đã được hoàn tất.
Vào một ngày mùa hè nóng lực, tôi đã đi tới một ngọn núi để phát tài liệu. Tôi đã dành ra cả ngày ở đó. Trên đường về nhà, tôi nhận ra rằng tôi đã không ăn bữa trưa. Khi về tới nhà, chồng tôi đã hỏi tôi rằng tôi đã ở đâu và rằng cả anh trai và em gái tôi cũng đã cố gọi cho tôi. Họ nói với chồng tôi rằng họ muốn chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi nói với anh rằng tôi đã tắt điện thoại đi. Anh ấy đã nấu cho tôi món sườn, vì thế chúng tôi đã cùng ăn bữa tối với nhau. Tôi cảm thấy việc dùng ngày sinh nhật của tôi để giúp nhiều người hơn nữa hiểu chân tướng về Đại Pháp, đó cũng chính là mong ước của tôi trong ngày sinh nhật của mình, cùng với đó là việc bức hại Đại Pháp phải kết thúc và Sư phụ của chúng ta trở về Trung Quốc .
5. Đề cao trong việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng
Tôi sống một khu vực miền núi. Điều kiện ở đây là tương đối kém phát triển nếu so với các thành phố. Chúng tôi đã bị thiếu các tài liệu giảng chân tướng, và chúng tôi cũng chưa bao giờ có thể có được các bài viết trên Minh Huệ đúng thời điểm.
Một hôm sau khi học Pháp xong, tôi đã chắp tay hợp thập trước ngực của mình thành kính cầu Sư phụ. Sau đó tôi đã nói chuyện với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy gia trì cho con. Cứu độ chúng sinh là sứ mệnh thiêng liêng của chúng con. Con muốn sản xuất các tài liệu giảng chân tướng cho khu vực của chúng con.”
Ngày hôm sau tôi đã nói chuyện với một số bạn đồng tu và mua một chiếc máy tính cùng một cái máy in. Không ai trong số chúng tôi biết cách sử dụng chúng cả. Chúng tôi không biết phải làm gì hết. Sau đó, tôi nhớ rằng tôi đã có Sư phụ và Pháp. Không gì có thể ngăn cản được một đệ tử Đại Pháp cả. Chúng tôi đã phát chính niệm hướng vào chiếc máy tính và máy in: “Các bạn cũng là các sinh mệnh trong vũ trụ này. Xin hãy điều chỉnh sinh mệnh của các bạn để chứng thực Pháp. Chúng ta hãy cùng hợp tác để làm nên điều thiêng liêng nhất là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Sau đó chúng ta sẽ cùng theo Sư phụ trở về nhà.”
Sau đó một học viên biết về công nghệ đã kiên nhẫn hướng dẫn cho tôi cách làm. Tôi đã học được cách tải các tài liệu về, in ấn, chỉnh sửa, và chỉnh sửa bản sao chép. Một học viên khác đã chỉ cho tôi cách cài đặt các hệ thống kép và cách cài đặt cũng như việc quản lý các hệ điều hành cho các học viên khác. Anh ấy cũng đã dạy tôi cách duy trì chính chính niệm và an toàn bảo mật cho các điểm sản xuất tài liệu như thế nào. Điểm sản xuất tài liệu của tôi đã vận hành được trơn tru kể từ đó đến nay. Con xin cảm tạ Ngài, Sư phụ!
6. Loại bỏ chấp trước chứng thực bản thân
Vì ngày càng có nhiều khả năng làm các việc, các chủng nhân tâm khác nhau của tôi đã bắt đầu nổi lên. Đáng chú ý nhất là chấp trước vào làm các việc Đại Pháp, tâm tranh đấu, hoan hỷ thái quá, và tâm kể công. Tôi cũng đã trở nên rất bảo thủ. Các học viên khác đã phải dựa vào tôi rất nhiều khiến tôi đắm mình trong những lời khen tụng. Tôi tự thấy được rằng tôi đang tận hưởng sự ngưỡng mộ này. Tâm hiển thị cùng với việc không biết tu khẩu của tôi đã mang đến các mối nguy hại tiềm ẩn cho các học viên.
Thật may mắn, một vài học viên đã rất chân thành làm tôi thức tỉnh. Tôi hướng nội và nhận ra được rất nhiều tâm chấp trước đã phong bế tôi. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi đã không hướng nội. Tôi chỉ có cố gắng làm thật nhiều và nghĩ rằng đó là tu luyện. Tôi đã khiến một học viên phải chịu nhiều khổ nạn trong nhiều tháng qua. Tôi đã tạo ra sự hiểu nhầm cho các bạn học viên và gây ra những tổn thất cho Đại Pháp cùng chỉnh thể cả nhóm.
Tôi thấy đầy tiếc nuối. Tôi phải thanh lọc bản thân mình trong Pháp; để loại bỏ đi tâm hiển thị của mình, và để cho các học viên khác tham gia vào một số hạng mục Đại Pháp để chúng tôi cùng có thể hoàn thành thệ ước từ tiền sử của mình và cả chỉnh thể cùng nhau đề cao.
Trên con đường tu luyện luôn có những khó khăn. Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)
Tôi sẽ làm tốt ba việc, tiến từng bước vững chắc và sẽ không bao giờ quên sứ mệnh của tôi đến thế gian con người này để cứu độ chúng sinh!
Con xin cảm tạ Sư phụ, cảm ơn Ngài đã cứu độ con! Cảm ơn các bạn đồng tu vì sự giúp đỡ của các bạn!
Hợp thập!
Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/14/明慧法会–时刻不忘夙愿与使命-救度众生-281170.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/18/143724.html
Đăng ngày 07-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.