Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-11-2013] Xin kính chào Sư Tôn! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi 70 tuổi, sống ở tỉnh Hắc Long Giang. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 07 năm 1997. Không từ ngữ nào để miêu tả hết được Phật ân của Sư phụ mà tôi cảm nhận được trong 16 năm tu luyện. Tôi có nhiều câu chuyện về tu luyện và sự thần kỳ của Đại Pháp không thể viết ra hết. Dưới đây tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện.
Một vài ngày trước Tết Nguyên Đán 2012, tôi đi công tác ở thành phố nơi tôi sống trước kia. Tôi mang theo một vài tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp, đĩa DVD Thần Vận và lịch Đại Pháp để tặng cho hàng xóm cũ. Tôi cũng để lại một ít để tặng cho văn phòng ủy ban khu dân cư.
Khoảng hơn 3 giờ chiều, tôi lên xe buýt về nhà. Tôi nhìn lên trời và thấy một bông hoa sen màu hồng lớn. Bông hoa rất lớn, với nhụy hoa lớn bằng một chiếc DVD. Khi xe buýt chạy, ngày càng có nhiều hoa. Trên mép của các đám mây cũng có hoa sen. Tôi dụi mắt và nhìn lại. Cả bầu trời vẫn đầy hoa sen lấp lánh kim quang và hoa sen hồng. Trên suốt đường về tôi có thể nhìn thấy chúng, trong 40 phút.
Về nhà, tôi kể cho chồng nghe điều vừa xảy ra. Ông nói rằng lúc 3 giờ chiều, ông đang treo biểu ngữ Đại Pháp lên cây trong công viên. Mỗi biểu ngữ dài hơn 90cm với chữ đỏ trên nền vàng. Ông không hề đeo găng tay, mà trời ở vùng Đông Bắc Trung Quốc thì rất lạnh. Sau khi treo năm biểu ngữ, tay ông gần như đóng băng, nhưng ông vẫn treo hết các biểu ngữ còn lại.
Khi xong việc, tay ông trở nên ấm. Rồi ông nhận thấy cả người ông đều ấm áp thoải mái.
Chúng tôi nhận ra đó là Sư phụ đang khuyến khích chúng tôi. Tôi nói với chồng: “Thời khắc ‘Pháp Chính Nhân Gian’ ngày càng gần hơn. Chúng ta phải làm theo lời dạy của Sư phụ: “… tu luyện như thuở đầu, ắt sẽ thành viên mãn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế New York 2009). Chúng ta cần nhanh chóng cứu người trong thời gian còn lại để hoàn thành thệ ước tiền sử và quay về nhà cùng Sư phụ.”
Dưới đây là một vài kinh nghiệm tu luyện của tôi.
1. Đại Pháp đã cứu tôi
Tôi từng có nhiều bệnh và nặng chưa đến 40kg. Đi lại cũng là cả một vấn đề đối với tôi. Tôi phải trả học phí cho ba đứa trẻ và chu cấp tài chính cho cha mẹ ruột và cha mẹ chồng, nên tôi không còn tiền để chữa trị cho mình. Tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể sống đến đâu thì hay đến đó, khi đến lúc phải chết thì chết thôi, đã chấp nhận số mệnh rồi.
Tôi tin vào Phật và thờ Phật từ khi còn nhỏ. Tôi cảm thấy mình có tiền duyên lớn với các vị Thần. Một ngày năm 1997, chị tôi gọi điện thoại cho tôi và nói: “Pháp Luân Công tốt lắm. Đừng chần chừ, em nên học ngay đi.” Tôi cúp máy và quyết định sẽ tìm một học viên. Tôi tìm thấy một người và đến điểm luyện công.
Đêm đó tôi có một giấc mơ. Tôi đang trên đường và thấy một người cao lớn, tuấn tú. Tôi có thể cảm nhận sự thiện lương của ông. Chúng tôi nhìn nhau, và tôi có cảm giác mình biết ông, nhưng không thể nhớ ông là ai. Sau đó tôi đi theo ông.
Đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ sau giấc mơ, nhưng khi xem video bài giảng của Sư phụ ngày hôm sau, tôi nhận ra Sư phụ chính là người trong giấc mơ của tôi! Tôi chắp tay trước ngực để bày tỏ lòng kính trọng của mình đối với Sư phụ.
Tôi có phản ứng mạnh mẽ khi bắt đầu tập các bài công pháp. Trong bài công pháp thứ hai, khi đang bão luân, tôi nghe thấy một tiếng động lớn trên đầu. Một Pháp Luân xoay nhanh dường như đang cắt người tôi ra làm hai. Tôi bắt đầu run. Người điều phối khuyến khích tôi đừng run nữa. Sau khi hoàn thành bài công pháp, dù còn đang chảy mồ hôi, nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái.
Tôi gặp khó khăn khi ngồi song bàn. Thật đau khi vắt chéo chân như thế.
Vào ngày thứ tư, tôi đã khóc khi đọc “Chân tu” trong “Tinh Tấn Yếu Chỉ”:
“Chư vị biết chăng? Để độ chư vị, Phật đã đi xin ăn nơi người thường, hôm nay tôi lại mở rộng cửa truyền Đại Pháp độ chư vị, tôi không hề vì vô số nạn gặp phải mà cảm thấy khổ, vậy chư vị còn gì chưa buông bỏ được? Chư vị có thể mang theo những thứ chưa buông bỏ trong tâm ấy tiến vào thiên quốc chăng?”
Khi tôi ngồi xuống luyện bài tĩnh công, tôi nghĩ về bài giảng này. Nước mắt tôi rơi xuống: Phật thật từ bi! Thật thiện lương! Tâm tôi hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ quan niệm người thường nào. Rồi tôi có thể đặt chân lên, vắt chéo chân trong tư thế song bàn. Tôi cảm thấy tuyệt diệu và thoải mái, như thể đang “ngồi trong vỏ trứng gà” (Chuyển Pháp Luân). Tôi còn không cảm thấy tay và chân. Tôi ngồi trong tư thế đó suốt một giờ. Tôi biết Sư phụ đang khuyến khích tôi chịu đựng khó nạn và tinh tấn hơn nữa.
Bắt đầu từ ngày thứ chín, tôi ngủ trong bảy ngày liên tiếp không ăn không uống. Không ai đánh thức được tôi. Tôi chỉ dậy để vào nhà vệ sinh hay để nôn.
Giống như Sư phụ đã giảng:
“Ở không gian khác mà nhìn thân thể chư vị, thì xương cốt kia, khúc nào cũng đều [màu] đen. Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng. Có người còn bị miệng nôn trôn tháo. Trước đây có nhiều học viên các địa phương viết cho tôi trong bài tâm đắc thể hội: ‘Thưa Sư phụ, con từ lúc ra khỏi lớp học trở về nhà, trên đường cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, tìm suốt cho đến khi về nhà’. Bởi vì nội tạng đều cần phải được tịnh hoá. Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết.” (Chuyển Pháp Luân)
Bảy ngày sau, tôi ra khỏi giường. Tôi cảm thấy rất thoải mái, như thể không có gì bất thường xảy ra – ngoại trừ giờ đây tôi có thêm năng lượng và tất cả bệnh tật đã biến mất. Tôi có thể dễ dàng đạp xe, đi bộ và leo cầu thang.
Giờ tôi đã 70 tuổi. Tôi luôn đạp xe để mua vật liệu in, sửa máy in và ra ngoài giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Đại Pháp và Sư phụ đã cứu tôi. Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!
Nhìn thấy sự thần kỳ này, chồng và con trai lớn, con gái, các cháu trai tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây con trai nhỏ cũng tham gia. Cả các cô con dâu cũng ủng hộ Đại Pháp.
2. Tín Sư tín Pháp và chứng thực Đại Pháp
Gia đình tôi bắt đầu con đường chứng thực Pháp ở Bắc Kinh sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp. Vào tháng 07 năm 1999, cảnh sát địa phương bắt đầu theo dõi chồng tôi và tôi. Họ còn không cho phép chúng tôi rời khỏi nhà. Họ cũng lục soát nhà tôi và tịch thu các sách Đại Pháp.
Vào tháng 04 năm 2000, chúng tôi đã lặng lẽ bán căn hộ chung cư của mình và đến Bắc Kinh. Chúng tôi thuê một căn nhà cấp bốn. Con gái tôi và một học viên khác sản xuất tài liệu giảng thanh chân tướng. Chồng tôi và tôi mang tài liệu trong một túi lớn đi phân phát. Chúng tôi đến Quảng trường Thiên An Môn vài lần, và mỗi lần chúng tôi đều có thể về nhà an toàn.
Vào ngày 01 tháng 10 năm 2001, chồng, con gái, cháu trai và tôi đến Quảng trường Thiên An Môn. Chúng tôi mang rất nhiều tài liệu giảng thanh chân tướng trong túi. Chúng tôi đã phân phát rất nhiều trên đường Tây Trường An trước khi đến Thiên An Môn. Chúng tôi còn dán “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp” lên một chiếc xe ôtô và môtô cảnh sát đỗ bên lề đường, có năm cảnh sát ở cạnh đó.
Con gái tôi phát những cuốn tài liệu nhỏ cho công nhân từ các nơi khác và khách du lịch. Một vài người ngần ngại nhận vì có nhiều cảnh sát mặc đồng phục và thường phục ở quanh đó. Con gái tôi nói với họ đừng lo và hãy mang tài liệu về nhà đọc, nên họ đã để chúng vào túi của mình.
Khi con gái tôi, cháu trai và tôi đi bộ xung quanh, chúng tôi dán tờ rơi lên các cột cờ, cột camera, tảng đá, bảng quảng cáo và các cột đèn. Các tờ rơi ghi “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” “Trả lại sự trong sạch cho Sư phụ của chúng tôi,” và “Giang Trạch Dân là tội phạm bức hại Pháp Luân Đại Pháp.” Chúng tôi cảm thấy cảnh sát không thể nhìn thấy chúng tôi. Sau khi phân phát hết các tài liệu, chúng tôi về nhà.
Chồng tôi không đi chung. Khi chúng tôi về đến nhà, chồng tôi nói rằng một xe cảnh sát tiến lại khi ông đang dán tờ bướm Đại Pháp trên Quảng trường Thiên An Môn. Hai viên cảnh sát kéo ông vào xe. Họ đưa ông đến đồn cảnh sát Tiền Môn và giam ông trong một phòng đầy các học viên Đại Pháp.
Một cảnh sát hỏi ông: “Ông từ đâu đến? Ông không muốn nhận lương hưu nữa sao? Sau đó một cảnh sát cao lớn bước vào phòng. Không nói một lời, anh ta tát chồng tôi. Chồng tôi không động đậy, chỉ nhìn anh ta. Anh ta xoa xoa tay như thể bị đau rồi bỏ đi.
Sau một lúc, chồng tôi nghĩ: “Đây không phải là nơi tôi nên ở. Sư phụ, xin giúp con. Con muốn về nhà.” Có ba cảnh sát đang gác cửa, và bốn người khác đứng ở cổng ra vào. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chồng tôi đã bước ra khỏi đồn cảnh sát và quay trở lại Thiên An Môn. Ông không thấy chúng tôi, nên đã về nhà.
Chúng tôi ở Bắc Kinh vài năm, và rất khó khăn. Chúng tôi chuyển nơi ở hơn 20 lần để tránh bị bắt giữ phi pháp. Có một vài lần chúng tôi đã cố gắng tránh để không bị bắt, nhưng cũng phải rời đi thật mau chóng, bỏ lại tiền và quần áo. Đôi khi chúng tôi không thể trả đủ tiền nhà.
Chồng, con trai, con gái tôi từng bị giam trong trại lao động cải tạo. Tôi từng bị bắt đến trung tâm tẩy não. Sau khi được thả, tôi không tìm được nơi ở vì ĐCSTQ quy định rằng ai cho học viên Đại Pháp thuê nhà sẽ bị tịch thu nhà và phạt nặng.
Bất chấp cuộc sống khó khăn thế nào đi nữa, chỉ cần có Sư phụ và Pháp trong tâm thì chúng tôi cảm thấy yên ổn rồi. Hai cháu trai tôi có thể viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” lên giấy, rồi tô màu các chữ. Chúng đi cùng ông nội để dán lên những chiếc cầu và cổng trường học. Một số tờ giấy không bị rơi trong thời gian dài.
Chúng tôi thường xuyên đối mặt với nguy hiểm. Một lần, tôi đi cùng con gái phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng. Sau khi phát xong cả túi, chúng tôi cảm thấy đặc biệt vui và đi lấy một túi khác. Tôi đã va đầu vào cửa khi đi ra khỏi phòng. Tôi đã không hiểu đó là điểm hóa của Sư phụ rằng không nên ra ngoài nữa.
Chúng tôi đến một chung cư và phân phát tài liệu, bắt đầu từ tầng thượng và đi xuống. Ở tầng ba, một bà cụ thấy tài liệu và la lên: “Đến bắt mấy người Pháp Luân Công đi!” Nhiều người dân đến và bao vây chúng tôi.
Chúng tôi bắt đầu giải thích sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó con trai của bà cụ về đến nhà. Anh ta hỏi: “Các người là học viên Pháp Luân Đại Pháp? Các người mang tài liệu đến đây phát?” Chúng tôi đáp: “Đúng vậy.”
“Các người không biết rằng chính phủ không cho phép người ta luyện tập nó?” Anh ta hỏi. “Tôi nên báo cho cảnh sát.” Con gái tôi đáp: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Chính phủ đã làm sai khi bức hại các học viên Đại Pháp. Sư phụ chúng tôi là người tốt. Ông đã dạy chúng tôi sống theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Xin hãy đọc tài liệu và anh sẽ hiểu.”
Anh ta nhấn “110” (điện thoại gọi cảnh sát) bằng điện thoại di động và nói: “Nếu tôi nhấn nút gọi, cảnh sát sẽ đến sau năm phút.” Chúng tôi giữ bình tĩnh và nhìn anh ta với sự tự tin và từ bi. Chúng tôi tiếp tục giảng thanh chân tướng cho anh ta.
Cuối cùng anh ta bỏ máy xuống. Anh nói rằng chúng tôi là người tốt và hãy đi về nhà. Lúc đó, chồng và con trai chúng tôi đang ở trại lao động cưỡng bức. Hai cháu trai ở cùng con gái tôi và tôi. Nếu chúng tôi bị bắt, hai đứa trẻ sáu tuổi sẽ bị bỏ lại không ai chăm sóc. Xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ chúng con!
3. Làm tốt ba việc để về nhà cùng Sư phụ
Bởi vì chúng tôi phải di chuyển liên tục ở Bắc Kinh, các cháu trai của tôi khó mà được đi học. Một vài trường còn bắt trả phí rất cao.
Năm 2007, chồng tôi và tôi đưa các cháu trai đến một thành phố ở Đông Bắc Trung Quốc. Trường ở đó yêu cầu có hộ khẩu. Tôi quay lại thành phố cũ của tôi để chuyển hộ khẩu sang thành phố mới. Một nhiệm vụ khó khăn.
Tôi và chồng quyết định giảng thanh chân tướng về Đại Pháp cho cảnh sát. Chúng tôi đến đồn cảnh sát ở thành phố mới và gặp những người quản lý ở đó. Họ gọi một giám đốc Phòng 610 đến để ghi chép lại cuộc gặp.
Chúng tôi không trả lời câu hỏi của họ mà chỉ giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp: Là công dân, chúng tôi có quyền chuyển hộ khẩu. Pháp luật cho phép tự do ngôn luận và tự do tín ngưỡng. Pháp luật chưa bao giờ khẳng định Pháp Luân Đại Pháp là “tà giáo”. Sách Đại Pháp của chúng tôi không nói gì về chống đối chính phủ cả. Chúng tôi cũng nói với họ rằng vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn là do ĐCSTQ dựng lên để vu khống Pháp Luân Đại Pháp, và về tảng đá ở tỉnh Quý Châu có dòng chữ: “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong.”
Giám đốc Phòng 610 nói: “Tôi đã gặp nhiều học viên Đại Pháp. Các bạn đều là người tốt.” Người quản lý tại đồn cảnh sát cảm ơn chúng tôi: “Cảm ơn, các bạn là những người tốt! Sáu tháng nữa tôi sẽ nghỉ hưu. Sau đó, tôi sẽ học Pháp Luân Đại Pháp. Những người khác cũng đã đề nghị tôi thoái đảng!” Tôi đáp lại: “Vậy nên ông cần thoái để có tương lai tươi sáng.“
Con trai lớn của tôi bị bắt vào năm 2008, khi Bắc Kinh tổ chức Thế vận hội Olympic. Cháu bị giam giữ ở một trung tâm tẩy não tại thành phố nơi chúng tôi sống trước đây. Tôi và chồng đã đến đó để yêu cầu họ thả cháu.
Chúng tôi đã nói chuyện với Trưởng ban Chính trị và Pháp luật và trưởng Phòng 610. Sau đó, chúng tôi cũng nói chuyện với phó bí thư quận ủy chịu trách nhiệm bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ông ta không nghe giảng thanh chân tướng. Ông đứng dậy, giơ tay lên và định đập bàn để đe dọa chúng tôi.
Chúng tôi không sợ. Chúng tôi nhìn ông ta và hỏi một cách từ bi: “Con trai chúng tôi đã phạm tội gì? Ông cũng là một người con. Nếu đã lâu ông không về nhà, rồi ông đi qua nhà nhưng không được phép vào, ông sẽ cảm thấy thế nào?” Ông ta đặt tay xuống.
Chúng tôi tiếp tục: “Chúng tôi không trộm cắp, không ăn cướp. Sư phụ dạy chúng tôi ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Ngài dạy chúng tôi luôn nghĩ đến người khác trước. Điều đó có gì sai? Tổ chức Olympic để đề cao sức khỏe. Điều đó có liên quan gì đến Pháp Luân Công? Tại sao chính phủ lại sợ Pháp Luân Công đến vậy?”
Ngày tiếp theo, quản lý sở cảnh sát và quản lý khu phố dùng xe của họ đưa chúng tôi về nhà. Họ nói: “Sau này, nếu cần gì hãy cho chúng tôi biết.” Chúng tôi cảm thấy những người này đã hiểu chân tướng và được cứu.
Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Niệm nhất chính, ác tựu khỏa” (Phạ xá – Hồng Ngâm II)
Chỉ cần chúng ta có chính niệm mạnh mẽ, không gì có thể cản chúng ta.
Sau khi ổn định ở thành phố mới vào năm 2007, điều phối viên địa phương đề nghị tôi lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà, vì cả tôi và chồng tôi đều là học viên. Sư phụ đã từng yêu cầu chúng ta lập các điểm sản xuất như ‘hoa nở khắp nơi’ (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003). Vì vậy tôi đã đồng ý, mặc dù tôi không được học hành nhiều và chưa bao giờ dùng máy tính.
Ngày tiếp theo, một học viên giúp chúng tôi cài đặt máy tính và máy in. Anh chỉ cho chúng tôi cách bật và tắt máy, cách tải file về, và cách in ấn. Quá phức tạp tôi không nhớ hết được. Tôi cũng không thể viết ghi chú, bởi vì tôi không biết viết. Tôi nhanh chóng quên mất phải làm như thế nào.
May mắn thay, cháu trai 12 tuổi đang ở cùng tôi. Cháu cũng không có kinh nghiệm dùng máy tính, nhưng khi người học viên kia quay lại, cháu đã học từ anh ấy. Sau đó cháu dạy lại cho tôi, từng bước từng bước. Cháu cũng dạy tôi phiên âm tiếng Hoa (Pinyin) và cách gõ Hán tự trên máy tính. Giờ tôi có thể gõ tên những người thoái đảng trên máy tính.
Sư phụ đã an bài cho một đồng tu trẻ (cháu trai tôi) giúp tôi và cũng cho cháu một cơ hội tạo lập uy đức! Chúng tôi sẽ duy trì điểm sản xuất tài liệu cho đến thời khắc cuối cùng.
Đây là lần đầu tôi nộp bài chia sẻ kinh nghiệm cho Pháp hội. Tôi đã viết trong khi nước mắt chảy dài trên mặt. Xin các đồng tu hãy từ bi chỉ ra những thiếu sót của tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/12/明慧法会–完成史前大愿-在北京讲真相经历-282147.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/25/143376.html
Đăng ngày 02-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.