Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1997 và đã trở thành một con người mới. Trước đây, tôi từng bị đau dạ dày, viêm thận, và bị đau cổ tay nghiêm trọng. Tôi cũng là một người rất xấu tính. Giờ đây các căn bệnh của tôi đã biến mất và tôi trở thành một người tốt hơn và ôn hòa hơn. Mẹ chồng tôi đã hết lời khen ngợi Pháp Luân Công sau khi chứng kiến những sự thay đổi ở tôi.

Tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn trong suốt 16 năm tu luyện và thấy mình thật là may mắn khi có được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, và rất cảm kích về sự từ bi vô lượng của Ngài. Trong khổ nạn, tôi đã chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp và vinh dự khi được trở thành một đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm cùng các đồng tu.

Chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp sau khi đắc Pháp

Do thiếu các băng thâu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ nên ban đầu được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, tôi chỉ có thể nghe các bài giảng từng phần một. Nhưng chỉ từng đó thôi cũng đã đủ nói với tôi về sự kỳ diệu và siêu thường của Đại Pháp. Tôi biết đây là một phương pháp tu luyện cao tầng, trong đó yêu cầu người ta phải trở thành người tốt theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”.

Sau khi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã nhanh chóng tịnh hóa thân thể cho tôi, trong suốt thời gian đó, tôi cảm thấy như thể mình bị ốm nặng và không khỏe. Nhưng tôi biết là Sư phụ đang giúp đỡ tôi. Tôi đã ngủ rất nhiều và khi tỉnh dậy tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Tôi cảm thấy như Sư phụ đã tiếp thêm năng lượng vào cơ thể tôi, không bao lâu sau trong một lần đả tọa, tôi đã bay lên khỏi sàn nhà và cũng thấy rất nhiều chúng sinh xung quanh mình. Họ muốn biết vị sư phụ nào đã dạy tôi tu luyện. Tôi nói với họ đó là Sư phụ Lý đã dạy tôi. Tôi cảm thấy rất kích động và đã cười lớn tiếng, điều đó đã khiến tôi bị rơi xuống. Sau này tôi mới nhận ra rằng, đó chính là do tôi đã khởi tâm hoan hỷ.

Một lần khác trong khi đang ngủ, tôi lại bay lơ lửng trên không cùng với cái chăn đang đắp trên người. Sau khi ý thức được rằng mình phải dừng lại, ngay lập tức tôi đã dừng hạ xuống.

Tôi cảm thấy như thể có điện ở trong lòng bàn tay, và bất cứ ai chạm vào tôi đều có thể cảm nhận được điều này. Thậm chí, đôi khi chúng tôi còn nhìn thấy những tia lửa phát ra. Điều này kéo dài khoảng vài ngày.

Một lần tôi về thăm mẹ, bà sống ở một khu chung cư dành cho những phụ nữ độc thân. Và mỗi phòng có một chìa khóa. Khi mở cửa, bà không tìm được chìa nào có thể mở được. Tôi đã ngẫu nhiên chọn lấy một cái và mở được cửa. Điều này đã gây cho mẹ tôi một sự tò mò và bà bảo tôi thử đi mở tất cả các cánh cửa khác xem sao. Và với mỗi cánh cửa tôi đều ngẫu nhiên chọn lấy một chiếc chìa khóa và đều mở được cửa. Mẹ tôi đã rất ấn tượng và nhận thấy Đại Pháp thật siêu thường. Chắc chắn là Sư phụ đang khuyến khích tôi.

Tín Sư tín Pháp trong khảo nghiệm

Tôi muốn lấy cái xe đạp cũ trong kho đồ của mẹ tôi để đi đến điểm luyện công. Trong khi bước ra ngoài, tôi dẫm vào tấm ván có đinh đóng trên đó và một cái đinh đã đâm vào chân tôi, tôi hét lên đau đớn. Cái đinh đã kẹt lại trong chỗ hõm bàn chân ở một nơi rất nhạy cảm. Mẹ và chồng tôi chạy vội lại và nhanh chóng rút cái đinh gỉ sét đó ra. Chân tôi đã nhanh chóng tê cứng lại và sưng tấy lên. Thậm chí họ không để tôi tự đi bộ trong tình trạng đó.

Ngày hôm sau, trước lúc mặt trời mọc, tôi đã đi bộ 5 km đến điểm luyện công. Mỗi bước chân tôi có cảm tưởng như thể đang bước trên dao sắc vậy. Tôi đã đi bộ trở về nhà sau khi luyện công xong và vừa đi vừa đọc thuộc lòng các đoạn Pháp. Đến buổi chiều, chân tôi chuyển từ màu vàng sang màu đỏ và từ cứng chuyển sang mềm, vừa đau vừa sưng.

Đến ngày thứ ba, chân tôi đã hoàn toàn hồi phục. Mọi người trong gia đình cảm thấy đó là một phép lạ. Mẹ tôi ngay lập tức từ bỏ đạo Ki-tô giáo và bắt đầu tập Pháp Luân Công. Mẹ tôi cũng mở một điểm luyện công tại nhà. Bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cho nên Sư phụ đã cứu độ chúng tôi, và Pháp đã triển hiện những điều kỳ diệu cho chúng tôi thấy.

Tôi quay trở lại thăm mẹ tôi sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Hai sĩ quan cảnh sát đã đến và lục soát nhà mẹ tôi, chúng cố mang bức hình của Sư phụ đi. Một trong số họ còn nguyền rủa bức ảnh. Tôi đứng ở cửa trước và hỏi Sư phụ liệu xem tôi phải làm gì. Một đoạn Pháp bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Nhưng một người tu luyện vĩ đại có thể trong khảo nghiệm trọng đại, mà vứt bỏ tự ngã, cho đến hết thảy tư tưởng của người thường.” (Vị trí, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi biết những viên cảnh sát này không hiểu chân tướng và tôi phải cứu độ họ. Tôi yêu cầu họ đọc to những chữ được ghi trong tấm hình “Pháp Luân Phật Pháp”. Và sau đó tôi nói rằng họ sẽ phải nhận quả báo trong tương lai cho những việc làm xấu này. Những viên cảnh sát trở nên sợ hãi và thừa nhận rằng họ đã hành động sai và chắp tay cầu xin tôi: “Xin hãy nói giúp với Sư phụ chị tha thứ cho chúng tôi.” “Chúng tôi sẽ về nói với cấp trên thôi không đến làm phiền các vị nữa.” Sau đó họ cúi đầu xin lỗi và cung kính rời đi.

Giảng chân tướng cứu độ thế nhân

Cũng như nhiều các học viên khác, tôi mua những tấm vật liệu màu vàng và sơn những chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp” trên đó vào năm 2000. Mẹ tôi giúp tôi thêu các tấm biểu ngữ. Tổng cộng, tôi đã bị chính quyền Trung Cộng bắt giữ phi pháp ba lần trong khi đang nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh. Trong khoảng thời gian đó, con trai tôi bị tai nạn xe hơi, gia đình tôi đã bị chính quyền Trung Cộng làm cho ly tán và mẹ tôi đã qua đời. Trong tù, tôi phát chính niệm và tuyệt thực để phản đối bức hại. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã thoát ra khỏi sào huyệt tà ác bằng chính niệm.

Năm 2003, tôi thấy ai đó đã vẽ râu và kính lên đầu của Mao Trạch Đông trên tờ tiền nhân dân tệ và thấy hơi buồn cười, nhưng sau đó tôi đã có ý tưởng viết những chữ để giảng chân tướng như “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp” lên trên những tờ tiền. Sau đó tôi sử dụng chúng để đi mua hàng hóa và đề nghị em trai tôi cũng làm như vậy. Tôi biết những việc này là trái luật nhưng nó lại có thể cứu độ được nhiều chúng sinh hơn. Pháp luật là dành cho người thường còn tôi là người tu luyện. Tôi chỉ hành động theo Sư phụ, theo Pháp và mọi thứ tôi có đều đến từ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Năm 2003, tôi quay trở lại công ty vận tải xe buýt công cộng làm nhân viên phụ xe bán vé. Tôi thường nhường ghế của mình cho hành khách và tận dụng luôn cơ hội đó để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Trong một lần đi xe, tôi có thể giúp được vài người hiểu về Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi ngày đi đi đi về về tổng cộng 16 lượt.

Nhiều đồng nghiệp và lãnh đạo trong công ty biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và rằng tôi là người tốt bụng, thật thà không bao giờ lấy những thứ không phải của mình, kể cả tiền của công ty. Tôi đã thuyết phục được nhiều đồng nghiệp trong công ty thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng phối hợp với các đồng tu khác để đi phát tài liệu giảng chân tướng.

Chúng tôi tính toán xe buýt sẽ đến vào giờ nào, và ở ga nào. Sau đó các học viên sẽ đón xe ở giữa đường để phát sách Cửu Bình. Và tôi sẽ phát chính niệm hỗ trợ. Đôi khi xe buýt dừng lại ở ga trung chuyển giữa hai tuyến đường. Thông thường có rất nhiều người xuống xe ở đây trong khi chỉ có một vài người lên xe. Tôi đã tận dụng cơ hội này để phát tuần báo Minh Huệ cho những khách xuống xe.

Người quản lý hỏi tôi về các tài liệu giảng chân tướng mà tôi phân phát. Tôi không nói là tôi đã làm nó mà chỉ mỉm cười và nói: “Những cái này thực sự tốt mà. Dường như còn có các học viên Pháp Luân Công khác nữa trong cơ quan chúng ta vậy. Hãy cho tôi biết đó là ai vậy.” Tôi biết là cô ấy sẽ quan tâm đến sự an toàn của tôi, nếu như cô ấy biết đó chính là tôi làm.

Năm 2006, tôi mở một cửa hàng để buôn bán và tận dụng luôn cơ hội này để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, và để cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn. Các khách hàng đến cửa hàng tôi đều là những người có tiền duyên. Khi tôi có ước nguyện cứu độ chúng sinh, Sư phụ đã an bài đường đi cho tôi. Vài khách hàng đã hô lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sau khi được tôi giảng chân tướng cho họ. Vài người không những chỉ thoái đảng mà còn đưa người nhà và bạn bè họ đến cửa hàng tôi và nhờ tôi thoái đảng giúp họ.

Một cán bộ nhà nước bị đột quỵ, nhưng đã hồi phục nhanh chóng. Cô ấy rất cảm kích Sư phụ và hiểu được lý do mình đã hồi phục nhanh như vậy chính là bởi cô đã hiểu được chân tướng về Đại Pháp và Sư phụ đã cứu cô ấy. Cô đã đến gặp riêng tôi để bày tỏ lòng biết ơn.

Một lần trong khi đang thuyết phục hai học sinh trung học thoái khỏi các tổ chức liên đới với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thì có một phụ nữ bước vào cửa hàng và hỏi tôi có phải là học viên Pháp Luân Công không, tôi đáp: “Phải.” Hai học sinh thấy tôi trả lời một cách đường đường chính chính không hề sợ hãi, họ đã vui vẻ thoái khỏi các tổ chức liên đới với ĐCSTQ.

Thái độ của người phụ nữ này đã thay đổi. Bà ấy hỏi: “Hôm qua, chị đã nói gì với mẹ và con trai tôi?” Tôi mỉm cười và nói rằng tôi đã nói thần sắc của bà ấy nhìn không được tốt, và bà ấy có vẻ không vui. Bà ấy đồng ý rằng mình không được khỏe, tim mạch không tốt và hay bị đau đầu. Tôi hỏi bà ấy có phải là một đảng viên ĐCSTQ không và bà ấy xác nhận đúng. Tôi nói với bà ấy về Pháp Luân Công và dạy bà ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và thuyết phục bà ấy dùng một hóa danh để thoái đảng và bà đã đồng ý. Trong vòng có vài phút đồng hồ, thần sắc trên mặt bà ấy đã trở nên tốt hơn. Bá ấy nói với tôi rằng cơn đau đã biến mất và bà cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng.

Tôi nói hôm nay là một ngày may mắn của bà ấy, và đưa cho bà ấy mượn cuốn Chuyển Pháp Luân mà tôi tình cờ mang theo hôm đó. Tôi nói với bà ấy đó không phải là một cuốn sách bình thường, nó rất quý giá với tôi và yêu cầu bà ấy phải trả tôi sau khi đọc xong. Bà ấy đồng ý và hai tuần sau đã mang trả tôi cuốn sách. Bà ấy trông rất vui vẻ. Những chuyện tương tự như vậy đã xảy ra với tôi rất nhiều lần.

Tôi giành được quyền nuôi con sau khi ly hôn với người chồng trước. Tôi tự mình chăm sóc cháu vì biết cháu đến thế giới này là vì Pháp và tôi phải tạo ra hoàn cảnh tốt nhất có thể cho cháu. Để có thể tham gia được vào nhóm học Pháp, hàng ngày tôi phải đóng cửa hàng vào lúc 06 giờ chiều. Tôi không có thời gian để ăn tối, nhưng vẫn mang bánh mì và sữa cho cháu. Cháu được 5 tuổi và tôi vẫn thường phải bế cháu khi đi bộ. Buổi học Pháp thường kéo dài tới 09 giờ đêm, tôi thường phải bế khi cháu đã ngủ xuống tầng 7 để đi bộ về nhà và sau đó lên tầng 8 để về nhà tôi. Tôi không hề cảm thấy mệt, cơ thể cảm thấy rất nhẹ nhàng, thậm chí vẫn chưa ăn tối nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

Chính niệm chính hành khiến hoàn cảnh xung quanh cải biến

Năm 2008, ĐCSTQ tiến hành bắt giữ các học viên trên quy mô lớn. Các học viên tại điểm sản xuất tài liệu đã bị can nhiễu, nhiều người bị buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại. Nhiều học viên đã đến nhà tôi tá túc một thời gian. Trong khi để bảo vệ các đồng tu, tôi đã bị cảnh sát bắt. Trong trại giam, tôi đã không hợp tác với cảnh sát. Tôi không làm cái việc mà được gọi là “thú tội”, không chụp ảnh, tuyệt thực, luyện công và hát các bài hát của Đại Pháp, phát chính niệm. Một tháng sau tôi được thả.

Vài học viên vẫn ở nhà học Pháp vì lý do an toàn. Tôi được nghe chuyện về có một học viên lớn tuổi, người vừa được thả ra khỏi trại giam và mở một cửa hàng để buôn bán vào ban ngày nhưng lại không có nhóm học Pháp chung để tham gia vào ban đêm. Tôi quyết định tham gia học Pháp chung với bà. Vào mùa đông ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, các phương tiện vận tải công cộng ngừng hoạt động vào lúc 05 giờ chiều hàng ngày. Đôi khi vào ban đêm, khi không có phương tiện vận tải công cộng, tôi phải đi bộ qua 7 bến xe buýt để tới học Pháp chung với bà. Bà ấy đã rất xúc động và đôi khi chúng tôi học Pháp tới khuya.

Một chuyện kỳ diệu đã xảy ra. Ban lãnh đạo của công ty vận tải công cộng đã khuyến khích các lái xe làm thêm giờ đến 09 giờ 30 tối, do đó vẫn có xe buýt phục vụ. Tôi thường đến nhà đồng tu vào lúc 05 giờ 30 chiều và trở về nhà vào lúc 09 giờ 30 tối do đó tôi vẫn có thể bắt được chuyến xe cuối. Vị học viên này ngay lập tức cũng ngộ được ra đó chính là Sư phụ đã khuyến khích để cho các đệ tử tu luyện tinh tấn.

Vài học viên sống ở gần đó cũng đã tham gia vào học Pháp với bà, do đó tôi không cần phải đến để khuyến khích bà học Pháp nữa. Sau đó lịch hoạt động tăng chuyến (thêm giờ) của xe buýt cũng đã bị hủy bỏ. Khi tư tưởng của chúng ta ở trong Pháp, Sư phụ sẽ bảo hộ và giúp đỡ chúng ta.

Tôi đã tiếp xúc với nhiều người trong khi giảng chân tướng. Rất nhiều người ở địa phương biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi thường giữ chính niệm mạnh mẽ và không sợ gì cả. Vài nữ học viên trẻ chưa lập gia đình ở các vùng ngoài không có chỗ ở và không tham gia vào bất cứ nhóm học Pháp nào, do đó tôi đã kê vài cái giường trong nhà để cho họ ở và để họ có thể tham gia học Pháp nhóm. Ở trong vùng chúng tôi, giá thuê nhà cho một người ở là 150 tệ/tháng. Các học viên này không muốn lợi dụng tôi để ở nhà miễn phí do đó tôi đã lấy mỗi người 100 tệ, giá đó đã bao gồm cả bữa ăn sáng và tối. Chúng tôi học Pháp vào ban đêm và luyện công vào buổi sáng. Chúng tôi khuyến khích và giúp đỡ lẫn nhau cùng tu luyện. Điều này kéo dài khoảng hai hay ba năm cho đến khi họ xây dựng gia đình và chuyển đến ở chỗ  khác.

Theo thể ngộ của tôi, mọi thứ tôi có đều do Sư phụ ban cho. Tôi chỉ làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp cần phải làm. Tôi cũng đưa chìa khóa nhà cho những học viên cần vào nhà tôi. Số điện thoại của tôi dán ở ngoài cánh cửa của cửa hàng và nhiều khách hàng có số điện thoại của tôi. Với sự bảo hộ của Sư phụ và sự chỉ đạo của Pháp, tôi không sợ gì hết.

Khi một đồng tu được ra tù, chúng tôi đã đến đón cô ấy để ngăn không cho nhân viên của Phòng 610 bắt giữ lại cô ấy. Do đó chúng tôi đã phát chính niệm ở cự ly gần và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Điều này đã khiến cho tà ác kinh sợ. Tôi và con gái đã mang hoa đến cổng nhà tù. Những tiếng hô vang “Pháp Luân Đại Pháp hảo” kéo dài cho đến khi người học viên ôm bó hoa bước vào xe ô tô đã chờ sẵn và rời khỏi trại giam một cách an toàn. Sau đó các học viên khác cũng tự động rời đi. Đây quả thực là một trận chiến giữa thiện và ác và cảm thấy như từng tế bào của cơ thể tràn đầy nguồn năng lượng thuần chính mạnh mẽ .Tiếng hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” được xuất phát từ tận sâu trong tâm khảm mang theo thệ ước tiền sử và nó thể hiện được sự huy hoàng của đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/19/明慧法会-正念正行带动周围环境变化-281645.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/8/143541.html

Đăng ngày 04-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share