Bài viết của một học viên vùng Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2013 ]

Đắc Pháp

Tôi không quan tâm nhiều đến Pháp Luân Công trước năm 2007. Tôi thường nhìn thấy các học viên để lại tài liệu Pháp Luân Công trong hành lang căn hộ của chúng tôi nhưng không bao giờ đọc những tài liệu này.

Vào một ngày năm 2007 tôi lấy một tờ rơi và đọc vào một vài ngày sau đó. Tờ rơi nói rằng những người tin Đại Pháp là tốt sẽ nhận được phúc báo, và cũng nói về sự màu nhiệm của việc tu luyện Đại Pháp. Một bài viết trích dẫn lời của Sư phụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi tự hỏi cuốn Chuyển Pháp Luân viết về điều gì và rất muốn tìm cuốn sách này. Tôi bắt đầu thường xuyên kiểm tra xem liệu có tài liệu Pháp Luân Công trong hành lang không và sau đó tôi sẽ đọc chúng.

Sau đó một học viên đến mua sắm tại cửa hàng của tôi và cô ấy giảng chân tướng cho tôi. Khi tôi hỏi cô ấy có một bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân không, cô ấy trả lời rằng cô ấy có. Tôi hỏi xem liệu có thể mượn được không và cô ấy đã mang nó cho tôi. Cuối cùng tôi cũng đã đắc Pháp và bắt đầu tu luyện vào ngày 27 tháng 09 năm 2007.

Tôi đọc xong Chuyển Pháp Luân trong hai ngày và nhớ Sư phụ đã giảng: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân). Người học viên tặng tôi những cuốn băng video giảng Pháp và hướng dẫn các bài công pháp của Sư phụ. Tôi đã học các bài công pháp từ video. Lần đầu khi tập động tác “Đầu tiền Bão Luân” bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy đau đầu vô cùng. Tôi nhớ lại “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” và tôi đã chịu đựng cho đến khi bài tập kết thúc.

Một vài ngày sau đó, vào lúc nửa đêm tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đứng bên giường, tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi có thể cảm thấy Pháp Luân xoay trên tay và đỉnh đầu của mình. Lúc đó tôi thậm chí còn chưa học xong năm bài công pháp!

Một ngày nọ thiên mục của tôi đã mở và đột nhiên tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đứng đó mỉm cười với tôi. Tôi vội chào Sư phụ nhưng không dám mở mắt vì sợ Ngài sẽ biến mất. Sau một lúc tôi không thể nhắm mắt lâu hơn được và vì thế tôi mở mắt ra, và Pháp thân của Sư phụ vẫn đang đứng đó mỉm cười với tôi.

Tiến nhập vào hồng lưu chứng thực Pháp

Sau khi đọc cuốn sách hơn một tháng, tôi đã ngộ ra rằng Đại Pháp thật tuyệt vời nên tôi cần phải giúp nhiều người khác biết về Pháp. Tôi hỏi xin một số tài liệu giảng chân tướng từ người học viên đó để tôi có thể treo chúng lên. Cô ấy cho tôi một số tài liệu, tôi dán chúng khắp nơi và hỏi xin thêm nhiều tài liệu khác. Sau đó cô ấy đã đưa cho tôi thêm rất nhiều tài liệu.

Khi phân phát tài liệu tôi thường bắt đầu từ tầng cao nhất của tòa nhà và phát khi đi bộ xuống các tầng dưới. Một lần tôi bước vào một tòa nhà và thấy rằng cần có thẻ căn hộ để vận hành thang máy. Thay vào đó, tôi leo thang bộ. Khi tôi lên đến tầng cao nhất, tầng thứ 18, thậm chí tôi không thấy mệt, cứ như thể tôi đã bay lên đó.

Khi học Pháp nhiều hơn, tôi có thể học thuộc một số phần. Tôi thường nhẩm Pháp khi đi bộ hoặc phát tài liệu. Tâm tôi tràn ngập niềm vui và thân rất nhẹ. Phần tôi nhẩm nhiều nhất là:

” Đới trước như ý chân lý lai
Sái sái thoát thoát tẩu tứ hải
Pháp lý tát biến thế gian đạo
Mãn tải chúng sinh Pháp thuyền khai “

(“Như Lai”, Hồng Ngâm II)

Một lần khi đang đi xe đạp để phát tài liệu, chồng tôi gọi điện, yêu cầu tôi về nhà sớm. Tôi đang rất vội, nhưng ông ấy cứ gọi liên tục. Vì vẫn còn lại một số tài liệu, tôi tiếp tục phát chúng. Khi tôi đã phát xong và bắt đầu về nhà, tôi thấy lốp xe phía trước hết sạch hơi. Không có thời gian để sửa, nên tôi cứ đi xe đạp lắc lư về nhà.

Tết Nguyên Đán năm 2009 tôi đến một khu dân cư. Khi tôi đến cửa ra vào, tôi thấy rằng tất cả các tòa nhà đều có cửa tự động. Làm thế nào tôi có thể vào được bên trong? Tuy nhiên, khi tôi đi về phía một tòa nhà, cánh cửa tự động mở ra và một cô gái đứng ở cửa, nói: “Nhanh lên!” Tôi cảm ơn Sư phụ trong tâm và nhanh chóng bước vào.Sau khi vào trong tòa nhà, tôi thấy cha mẹ của cô gái đi về phía cửa tay xách túi quà. Cô gái đang đợi bố mẹ để ra ngoài. Tôi bước lên tầng trên và một người đàn ông ở tầng ba nói: “Chúc mừng năm mới!” Tôi cũng chúc anh ta một năm mới hạnh phúc và tôi biết rằng Sư phụ đã khích lệ tôi. Tôi đặt tài liệu ở tất cả các tầng của tòa nhà.

Một lần khác, khi tôi đang treo quyển sách nhỏ lên tay nắm cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra, và một người phụ nữ bước ra. Cô ấy giận dữ nhìn tôi và sau đó nhìn vào những cái túi tôi để lại trên cánh cửa khác. Tôi đi xuống cầu thang và vội vã băng qua phố vào khu khác để tiếp tục phát. Sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc xe công an phóng ngang qua cùng với viên công an đang bận nghe điện thoại.

Sau khi phát xong tất cả các tài liệu và ra ngoài, công an vẫn còn ở đó với điện thoại trong tay. Tôi bước về phía chiếc xe vì đó là đường tới chỗ làm của tôi. Khi tôi đi ngang qua, công an đột nhiên khởi động ô tô. Tim tôi đang đập nhanh khi tôi tiếp tục bước, và chiếc xe từ từ đi theo tôi.

Tôi liên tục nhẩm khẩu quyết phát chính niệm khi bước đi. Tại ngã tư tôi dừng lại và ngoảnh lại nhìn. Viên công an đặt điện thoại xuống và lái xe rời đi.

Người học viên hồng Pháp cho tôi bị bắt giam một tháng vào tháng 09 năm 2008. Sau khi được thả, cô ấy cảm thấy do dự với việc cung cấp tài liệu để tôi đi phát. Tôi cảm thấy bối rối và cô đơn. Vì tôi không biết bất kỳ học viên nào sản xuất tài liệu, tôi bắt đầu gửi tin nhắn giảng chân tướng bằng điện thoại di động của mình. Cuối năm 2008, tôi đến nhà cô ấy xin tài liệu. Cô ấy nói: “Chị thuộc lô sau và khác với chúng tôi. Tôi sắp chuyển đi. Từ bây giờ chị có thể hỏi xin tài liệu từ người này.”

Trên đường về nhà ngày hôm ấy tôi đã khóc suốt. Tôi rất chán nản và khóc ròng những ngày tiếp theo mà không học Pháp, luyện công. Tôi cảm thấy Sư phụ không còn muốn tôi là đệ tử. Vào ngày thứ 11 tôi không thể chịu đựng được. Tôi cầm cuốn sách lên và ngẫu nhiên mở ra. Tôi đọc: “nhưng vì họ không luyện công, [nên] cũng không có năng lượng.” (Bài giảng thứ Hai – Chuyển Pháp Luân). Tôi lại khóc một lúc và nghĩ: “Chừng nào Sư phụ vẫn cho phép tôi tu luyện, ở lô sau cũng không có gì quan trọng.”

Sư phụ đã giảng:

“Đừng quan tâm rằng mình là đệ tử thời kỳ Chính Pháp hay là đệ tử tương lai, chư vị đã đến để tu luyện rồi, chư vị đã là sinh mệnh mà vô số chúng sinh ngưỡng mộ rồi, thì chư vị hãy đi cho tốt con đường của mình. Mỗi sinh mệnh trong vũ trụ làm gì thì đều có báo ứng, làm tốt có báo, làm xấu có báo, mà tu luyện đương nhiên cũng có báo, ấy là quả báo chứng quả vị, đó là Lý tuyệt đối trong vũ trụ. Đừng nghĩ nhiều thế, cũng đừng quan tâm bản thân như thế nào; có thể làm, có thể tu thì chư vị cứ tu đi. ” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ Quốc năm 2004)

Tôi quyết định tự mình sản xuất tài liệu. Một học viên đã giúp tôi mua một máy in, rồi tôi bắt đầu in và phát tờ rơi.

Công an đã đột kích vào một số điểm sản suất tài liệu trong vùng vào ngày 25 tháng 04 năm 2009. Một học viên tôi biết cũng bị kết án 07 năm tù. Sau đó nhà của một học viên sản xuất tài liệu khác đã bị phá hủy, vì vậy cô đấy đã chuyển khối lượng công việc sản xuất tài liệu cho tôi. Vì tôi điều hành công việc kinh doanh vào ban ngày và chồng tôi không ủng hộ tôi tại thời điểm đó, tôi đã phải sản xuất tài liệu sau khi ông ấy đi ngủ.

Đề cao tâm tính và vượt qua ma nạn gia đình

Tôi làm công việc kinh doanh hơn 20 năm và trở nên ích kỷ, cạnh tranh, và vị tư vị lợi, vì vậy tôi đã có rất nhiều khảo nghiệm về vấn đề này.

Khi bắt đầu tu luyện, cứ hai hay ba ngày tình cờ tôi lại gặp các tình huống phải đề cao tâm tính. Một lần khi đi bộ ngang qua một cửa hàng, một cậu thanh niên đang hất nước từ một cái chậu. Khi đi ngang qua, cậu này té nước lên chân tôi, tôi nhanh chóng bước thêm vài bước nữa nhưng cậu ta đã đi theo và tiếp tục té nước vào tôi. Tôi ngộ ra rằng mình nên chịu đựng, nhưng đã phàn nàn một chút. Cậu ta nói rằng nơi này là của cậu ta và cậu ta có thể làm bất cứ việc gì mình muốn. Tôi đã không đối đáp.

Một lần có khách hàng đã đặt mua một vài thứ. Khi anh ta đến lấy, hàng hóa chưa được chuyển đến cửa hàng. Anh ta dường như say rượu và liên tục lớn tiếng tranh cãi, không nghe lời giải thích của tôi. Nhiều người tụ tập xem tại sao lại ồn ào. Anh ta chỉ vào tôi và nói: “Đừng mua đồ từ cửa hàng của bà này, bà ta không có uy tín.”

Tôi biết đó là một khảo nghiệm để phóng hạ tâm tranh đấu, vì vậy tôi để mặc anh ta. Một lúc lâu sau anh ta rời đi. Khoảng một giờ sau anh ta quay trở lại xin lỗi.  Anh ta nói rằng mình đã say rượu và đề nghị tôi bỏ qua, và anh ta vẫn sẽ mua hàng của tôi.

Sau khi bắt đầu tu luyện, chồng tôi phàn nàn rằng tôi luôn bận rộn và không còn quan tâm đến ông ấy. Ngay khi tham gia vào hạng mục giảng chân tướng bằng điện thoại di động, hàng ngày nhiều học viên sẽ đến chỗ tôi. Ông ấy rất sợ và nói với tôi rằng: “Hãy ngừng tu luyện đi. Tôi không muốn phải vào tù với bà.” Tôi vẫn còn bận công việc và không chú ý đến cảm xúc của ông ấy.

Một đêm trong khi tôi đang làm tờ rơi, ông ấy bước vào phòng và nói: “Nếu bà tiếp tục làm việc này tôi sẽ đập vỡ máy.” Sau đó khi tôi không có ở nhà, ông ấy đã lục tủ và giường của tôi, tìm thấy nhiều cọc tiền có viết những thông điệp giảng chân tướng. Thậm chí ông ấy còn sợ hơn.

Sự căng thẳng giữa chúng tôi tiếp tục tăng. Một ngày tôi trở về nhà, và thấy các cuốn sách Đại Pháp bị xé đầy trên sàn nhà và giường, bức hình của Sư phụ đã bị phá hỏng. Tôi rất tức giận và nghĩ rằng chồng tôi đã bước sang phía phản diện. Hầu như ngày nào ông ấy cũng thề và đe dọa sẽ ly dị tôi.

Một vài tháng sau, tôi mới biết ông ấy đã ngoại tình. Tôi nói: “Không có gì lạ khi ông ấy ngừng chửi tôi. Miễn là ông ấy không làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của tôi thì kệ ông ấy. “Thậm chí dường như ông ấy cảm thấy mình đã làm điều gì không phải và không còn làm phiền tôi nhiều.

Một ngày, sau khi một vài học viên đến gặp tôi, ông ấy nhận xét: “Thậm chí bà còn trở thành một người chủ chốt. Bà không biết Đảng Cộng sản chống lại Pháp Luân Công hay sao? Sớm muộn gì tất cả các người sẽ ở trong tù. “Lời nói của ông ấy thực sự cảnh tỉnh tôi. Một thời gian dài tôi đã coi những việc ông ấy làm là xuất phát từ chính ông ấy, nhưng lúc đó tôi đã ngộ ra rằng tà ác đang thao túng ông ấy.

Sư phụ đã giảng:

“Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp? ” (“Nói về Pháp”Tinh tấn yếu chỉ)

Hai năm qua, tôi liên tục gặp ma nạn gia đình. Tôi rất bận với việc giảng chân tướng đến nỗi không giảng chân tướng thấu đáo cho chồng, vì vậy tà ác đã thao túng ông ấy. Tôi bắt đầu phát chính niệm về phía chồng mình và bảo ông ấy giữ im lặng. Ông ấy ngừng nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau đó tôi thường phát chính niệm và thỉnh thoảng giảng chân tướng cho chồng. Một lần khi tôi đang ngồi trên giường đọc sách Đại Pháp, ông ấy đá tung cánh cửa và nhìn chằm chằm vào tôi, nói rằng: “Bà không thể ngừng tu luyện sao?” Tôi trả lời: “Em trở nên khỏe mạnh sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Anh đã chửi em rất nhiều lần, nhưng em không bao giờ tranh cãi lại. Nếu em không tu luyện Pháp Luân Công, liệu em có nhẫn được như thế không?” Ông ấy nói: “Chỉ cần cho tôi biết liệu bà còn có ý định tu luyện không.” Tôi nói rằng tôi vẫn sẽ tu luyện. Ông ấy co chân lên đá vào khuỷu tay của tôi, nói rằng: “Vẫn muốn tu luyện đúng không? Hãy nộp đơn ly dị vào sáng mai. Tôi không thể đợi thêm một ngày nào nữa. ”

Tôi cảm thấy bị tổn thương vào thời điểm đó và không thể tĩnh lại, vì vậy tôi luyện bài công pháp thứ năm. Sau nửa giờ tôi không còn cảm thấy bất an, thay vào đó tôi cảm thấy buồn cho chồng mình. Ông ấy hẳn đã có một mối quan hệ tiền duyên nên mới làm chồng của tôi, nhưng tôi đã lạnh nhạt, chưa bao giờ nói với ông ấy Đại Pháp thực sự là gì.  Cách cư xử của tôi đối với ông ấy không đạt chuẩn của một người tu luyện. Tôi đã không theo Pháp của Sư phụ để cân bằng các mối quan hệ gia đình của mình thật tốt. Tôi chưa đủ từ bi với ông ấy và không đáp ứng được yêu cầu của Đại Pháp trong mối quan hệ của chúng tôi.

Pháp của Sư phụ đã chỉ cho tôi cần phải làm gì, nhưng tôi đã không tu luyện vững vàng. Tôi cảm thấy có lỗi vì những sai lầm của mình gần như hủy hoại ông ấy.

Từ đó tôi đã cố gắng hết sức chăm sóc, sử dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho chồng. Dần dần ông ấy thay đổi. Khi các đồng tu đến, ông ấy không còn mất bình tĩnh. Thậm chí ông ấy còn giúp tôi làm một số việc giảng chân tướng. Tôi ngộ ra sâu sắc rằng chỉ bằng cách chiểu theo yêu cầu của Pháp, hết sức từ bi chúng ta mới có thể thực sự thay đổi người thường.

Tu xuất tâm từ bi

Tôi là người đầu tiên trong vùng sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng. Một lần tôi đã gửi hai tin nhắn cho một đội trưởng đội an ninh quốc gia yêu cầu ông ta thả các học viên Đại Pháp và chấm dứt cuộc bức hại để tránh nguy cơ phải gánh chịu quả báo. Tin nhắn trả lời của ông ta đầy rẫy những lời nguyền rủa và phỉ báng Sư phụ. Tôi đã gửi hai hay ba tin nhắn nhắc nhở rằng ông ta có thể bị quả báo và mỗi lần ông ta đều hồi âm với những lời nguyền rủa.

Tôi khó chịu đến nỗi tắt điện thoại di động và ngừng gửi tin nhắn. Đó là tâm thái ban đầu khi tôi gửi tin nhắn. Tôi đã không thiện, thiếu từ bi, và bị các chấp trước của người thường lèo lái. Tôi cao hứng khi mọi người nói những lời hay ý đẹp và sẽ đáp trả khi họ nói những lời lẽ xấu xa.

Sau sáu năm giảng chân tướng bằng điện thoại di động, tôi đã buông bỏ được nhiều chấp trước. Một chấp trước rõ ràng nhất là tâm tranh đấu. Khi tôi kêu gọi mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, tôi đã không bị ảnh hưởng bởi thái độ và thực tâm cứu họ. Tâm tôi đã bất động khi họ mất kiên nhẫn hoặc chửi tôi.

Một số người sẽ nói sau khi nhận điện thoại: “Tại sao chị lại làm phiền tôi?” Tôi sẽ nói với họ: “Nếu quí vị tiếp tục nhận được cuộc gọi, điều đó có nghĩa là tôi có một mối quan hệ tiền duyên với quý vị. Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, vì vậy tôi sẽ thu được gì từ việc gọi cho quý vị bằng tiền của mình? Tôi chỉ hy vọng rằng khi thảm họa xảy ra, quý vị sẽ được bình an. ” Sau đó tôi sẽ tiếp tục giảng chân tướng.

Hạng mục sử dụng điện thoại di động giảng chân tướng thực sự phát triển trong vùng của tôi vào cuối năm 2008. Chúng tôi bắt đầu mua rất nhiều điện thoại di động. Tôi chịu trách nhiệm mua SIM, chỉnh sửa tin nhắn SMS, và hướng dẫn học viên sử dụng điện thoại.

Phần khó nhất là dạy các học viên khác sử dụng điện thoại di động như thế nào. Hầu hết các học viên trong vùng là người cao tuổi. Sau khi học cách sử dụng điện thoại lần đầu, họ sẽ quên vào ngày hôm sau. Có học viên không thể học cách sử dụng điện thoại sau nhiều lần.Tôi phàn nàn rằng họ thường xuyên tới hỏi và làm lãng phí thời gian mà có thể dùng vào việc học Pháp của tôi. Đôi khi tôi rất lạnh nhạt với họ.

Một đồng tu trên 50 rất bối rối vì bà ấy không thể học cách sử dụng một chiếc điện thoại sau rất nhiều cố gắng. Một lần bà ấy nói: “Chị có nghĩ rằng tôi không nên làm việc này không? Tại sao tôi ngốc đến thế? Tôi rất ngại phải đề nghị chị giúp một lần nữa.” Bà ấy đã khóc. Tôi rất cảm động và nhận ra rằng tôi chưa đủ nhẫn với các đồng tu. Họ thực sự muốn học và muốn giảng chân tướng. Nhận ra điều này, trạng thái tu luyện của tôi trở lên tốt hơn trong chốc lát, tôi đã tĩnh tâm, bao dung với các đồng tu. Nhưng sau một thời gian tôi lại quay về cách cư xử như xưa.

Một vài ngày trước, khi một học viên bước vào cửa, tôi nói với bà ấy: “Tại sao bà cứ suốt ngày đến đây thế?” Bà ấy nói: “Tôi nghĩ rằng chị sẽ chào đón tôi vì chúng ta có thể chia sẻ kinh nghiệm.” Tôi nói: “Đây không phải là nơi chia sẻ kinh nghiệm. Tôi cần phải làm kinh doanh, học Pháp khi có thời gian. Tôi mệt mỏi khi nhìn thấy bà.”

Bà ấy nói: “Chị cần phải hướng nội.” Sau đó bà ấy rời đi. Làm việc xong tôi chia sẻ việc này với một học viên khác. Học viên đó nói: “Chị thực sự cần phải hướng nội. Chị có bao giờ nghĩ tại sao mọi việc cứ diễn ra như thế này với chị suốt bao năm không? Thỉnh thoảng chị lại mắc vào một tình huống tương tự. Sau đó, chị chán nản.” Trước đây, bất cứ khi nào tôi có mâu thuẫn cần trao đổi với cô ấy, lần nào cô ấy cũng đứng về phía tôi. Nhưng lần này cô ấy lại bảo tôi hướng nội.

Sau khi hướng nội, tôi thấy rằng vấn đề của tôi là không chân với mọi người. Tôi nghĩ nói thẳng có thể gây ra nhiều mâu thuẫn. Hướng nội sâu hơn, đó là chấp trước sợ xúc phạm người khác. Thời gian trôi đi, sự oán giận tăng dần.

Khi ngộ ra điều này, tôi biết rằng tâm oán hận hình thành từ khi ra đời và nó không phải là chân ngã. Tôi quyết tâm loại bỏ nó. Ngay sau khi tôi quyết tâm, môi trường tu luyện của tôi hoàn toàn thay đổi. Các học viên sẽ đến để được trợ giúp và sau đó rời đi một cách nhanh chóng.

Tôi vẫn còn có những thiếu sót trong tu luyện. Thời gian còn lại tôi sẽ tiếp tục tinh tấn, làm tốt ba việc, và thực hiện lời thệ nguyện tiền sử.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/16/明慧法会–勇猛精進-做真修弟子-281582.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/30/143441.html

Đăng ngày 24-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share