Bài viết của Tịnh Hiền, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-11-2013] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lâu năm, tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 08 năm 1995. Một thời gian ngắn sau khi tôi bước vào tu luyện, tôi chuyển đến một vùng khác và tiếp tục việc tu luyện của mình. Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, tôi ở nhà để bảo vệ bản thân mình và không nói cho ai biết tôi là một học viên.

Mãi đến năm 2004, cuối cùng tôi đã gặp các đồng tu trong khu phố của mình. Tôi luôn luôn cảm thấy xấu hổ để viết một bài chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện của bản thân. Sau khi đọc một  bài viết có tựa đề “Một vài suy nghĩ về việc kêu gọi viết bài cho ngày 13 tháng 5”, tôi đã nhận ra sai lầm của mình và quyết định báo cáo quá trình tu luyện của mình với Sư Phụ và các đồng tu khác, vì đó cũng là chứng thực Pháp.

Đắc Đại Pháp

Tháng 08 năm 1995, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một dược sĩ mời tôi tham dự một lớp học khí công được giảng trong chín ngày. Khi tôi và con gái của mình xem các video bài giảng, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho chúng tôi. Con gái tôi không ngừng chảy nước mũi còn tôi cảm thấy buồn ngủ, bởi vì não của tôi đang được điều chỉnh. Sư Phụ đã giảng:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi chúng tôi hoàn thành khóa học chín ngày, tôi đã quyết tâm kiên định tu luyện Đại Pháp.

Vượt qua nghiệp bệnh

Tôi đã có một vài kinh nghiệm khi vượt qua nghiệp bệnh. Một lần, chồng của tôi ngồi xuống chiếc ghế dài chỗ mà tôi vừa mới ngồi lúc trước. Anh ấy nhảy dựng lên và nói: “Trời, em bị sốt cao à, sao chỗ này lại nóng vậy.” Tôi vẫn bình tĩnh lau sạch bàn và nói: “Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho em.”

Vào năm 1983, có một khối u xuất hiện trên cổ của tôi nhưng tôi không phẫu thuật. Hai mươi năm sau, cái u đó bắt đầu phát triển từ từ lên cổ và má tôi, những cái hạch sưng lên và rất đau. Là một người tu luyện, tôi đã coi nó rất nhẹ, tuy nhiên, vào ngày 30 tháng 09 năm 2004, tôi bị sốt cao và đau khắp toàn thân. Khối u chuyển thành đỏ tía và trông giống như một quả trứng nhỏ treo lủng lẳng ở dưới cổ của tôi. Tôi tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp. Sư phụ đã giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.”
(Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Mỗi ngày, tôi đều học Pháp và luyện công. Trước đó, tôi không biết phát chính niệm. Ba ngày sau, cơn đau biến mất đột ngột, tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu giống như một gánh nặng vừa được bỏ xuống từ người tôi. Tuy vậy, lòng bàn chân và bàn tay của tôi rất mềm, còn lưng và bụng dưới của tôi trở nên rất ấm.

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi luôn phải dùng thuốc mỡ để bôi lên những chỗ này. Tôi bật khóc và xúc động quỳ xuống trước hình Sư phụ. Tôi chia sẻ câu chuyện tuyệt vời này với các đồng tu và một số người thường. Khối u sớm biến mất. Là những người chứng kiến, rất nhiều bạn bè và người thân của tôi đều biết về huyền năng của Đại Pháp.

Giúp một đồng tu vượt qua nghiệp bệnh

Mùa xuân năm ngoái, học viên A bị nghiệp bệnh. Tôi cảm thấy hối hận vì tôi có liên quan khi gây ra việc đó. Vào một ngày tháng 06 năm 2010, tôi đến nhà cô ấy nhưng chỉ có chồng cô ở đó. Anh phàn nàn về việc học viên A dành quá nhiều thời gian để giảng thanh chân tướng và học Pháp. Anh quyết định chuyển đến chỗ con trai mình trong một vài ngày.

Tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy và đã khuyên học viên A học Pháp ở nhà thay vì đến nhà tôi. Cô ấy có vẻ giận và tránh mặt tôi. Tôi cố gắng nói chuyện với cô ấy một vài lần. Nhưng cô ấy không cho tôi cơ hội.

Bây giờ cô ấy đang gặp rắc rối và tôi tự hỏi làm thế nào tôi có thể giúp cô. Lúc đầu, tôi đã xin lỗi cô: “Tôi đã trở nên lo lắng và hối hận khi tôi biết bạn đang gặp phải một khổ nạn lớn. Tôi không nên ngăn bạn tham gia học Pháp nhóm ở nhà tôi. Tôi không nên từ bỏ bất cứ cơ hội nào để chia sẻ thể ngộ của chúng ta.” Trong vòng tám ngày, chúng tôi đã nghe tất cả các bài giảng Pháp ba lần cùng nhau.

Tình hình của cô ấy dường như trở nên tốt hơn, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ những quan niệm hậu thiên của mình và vẫn còn lo ngại về “bệnh”. Cô ấy đau đớn và không có cảm giác ngon miệng. Ngày 20 tháng 07, cô đã nhập viên và ở đó 11 ngày. Sau khi trở về nhà, tôi đến nhà cô ấy để học Pháp, đọc một số bài chia sẻ cùng nhau và khuyên cô ấy hướng nội. Một ngày, tôi nói: “Xin hãy tha thứ cho tôi.” Cô ấy trả lời: “Bây giờ tôi hoàn toàn ổn, và  không cần phải nói lại việc đó nữa làm gì.”

Sư phụ đã giảng:

“Khi chư vị gặp mâu thuẫn, hãy hướng nội và suy nghĩ: ‘Tại sao điều này lại xảy ra như vậy? Mình có làm gì sai không? Có vấn đề gì với tâm tính của mình không? Hoặc nó xảy ra vì điều gì?’ Nghĩa là, chư vị nên đo lường chính mình với tiêu chuẩn của người tu luyện tại mọi thời điểm.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sĩ) (tạm dịch)

Tuy nhiên, cô ấy vẫn còn giận tôi. Là một người tu luyện tôi cần hướng nội tìm. Có lẽ tôi vẫn còn điều gì đó làm chưa tốt. Khi cô ấy quá yếu để làm việc nhà, tôi quyết định làm một số việc nhà giúp cô ấy và giặt chiếc ga trải giường đã bẩn cho cô. Chồng cô rất cảm động và nói “Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn chị.” Tôi trả lời với một nụ cười: “Hãy cảm ơn Sư phụ chúng tôi, Sư phụ đã dạy chúng tôi phải luôn nghĩ đến người khác. Trên thực tế chúng tôi vẫn còn cách xa sự mong đợi của Ngài.” Chồng cô ca ngợi các học viên và không còn khó chịu với tôi nữa.

Một buổi chiều, tôi nhận ra rằng mình cần tiếp tục nói chuyện với các thành viên trong gia đình cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Chồng cô ấy đã thay đổi thái độ từ việc từ chối sang tán thưởng. Con dâu cô nhận được một tấm bùa hộ mệnh của Pháp Luân Đại Pháp từ một học viên khác và để trong túi của mình một cách cẩn thận. Cháu đã để bùa hộ mệnh trong tủ giầy của mình. Cháu nói: “Cháu nên giữ nó cẩn thận.” Sau đó, học viên A đã chấp nhận lời khuyên của tôi và bảo con trai, con dâu và cháu gái đọc tập thơ Hồng Ngâm của Sư phụ cùng mình. Con trai cô nói: “Những bài thơ này thật là hay.”

Giải quyết mâu thuẫn với anh chồng

Bố chồng tôi qua đời năm 2001, anh trai chồng tôi đã lấy tiền chi phí y tế của cha mình khoảng 7.000 nhân dân tệ và gửi vào trong tài khoản của mình mà không hỏi ý kiến mẹ chồng tôi. Bà không hài lòng về điều đó. Chồng của tôi đã khuyên anh trai mình trả lại tiền. Anh ấy tức giận với chúng tôi và bắt đầu trả thù.

Mùa hè năm 2004, mẹ chồng tôi được chẩn đoán là bị viêm gan. Sau khi chúng tôi đưa bà đến bệnh viện, những người anh em chồng tôi lập tức rời đi. Trời nóng và chúng tôi là những người duy nhất ở lại chăm sóc bà. Bà vừa khóc vừa nói: “Mẹ chưa bao giờ giúp con ngay cả khi con mới sinh cháu. Hôm nay con lại chăm sóc mẹ chu đáo như vậy! Mẹ thấy rất xấu hổ.” Những hành động của chúng tôi đã khiến anh cả của chồng tôi cảm động và anh ấy yêu cầu những người em khác của mình thực hiện trách nhiệm chăm sóc mẹ chồng tôi.

Mùa xuân năm 2007, tôi đưa cho mẹ chồng 12.000 nhân dân tệ để bà sửa lại nhà. Trên thực tế thì ngôi nhà thuộc về chúng tôi. Ngôi nhà khá cũ và cần sửa lại một số chỗ. Tôi định gửi tiền cho người anh cả và để anh ấy giám sát việc sửa chữa. Nhưng mẹ chồng tôi đề nghị tôi ở lại và giám sát dự án. Điều này làm cho anh cả không hài lòng và anh ấy luôn cố gắng kéo dài thời gian để có thể lấy thêm tiền từ việc đó. Dự án đã bị dừng lại giữa chừng. Lúc đầu, tôi được bảo là cần đợi cho bê tông cứng lại. Sau đó, tôi được bảo là chủ thầu bận về một vài dự án khác.

Hai mươi ngày sau đó người chủ thầu quay lại và lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Xin đừng chậm trễ và chúng tôi cần hoàn thành dự án.” Tôi nói: “Chúng tôi cũng rất áy náy. Nhưng chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.” Dự án sau đó lại tiếp tục. Và tôi không biết tại sao anh cả của chồng tôi lại làm như vậy. Mẹ chồng tôi giải thích rằng anh ấy đã cố gắng đợi tôi rời đi để anh ấy có thể tiếp quản và rút thêm nhiều tiền từ dự án đó.

Ngày dự án tiếp tục lại, người anh cả lại lần nữa dùng thủ đoạn và tất cả các công nhân đã uổng phí công sức họ bỏ ra. Mẹ chồng tôi đã nói trong nước mắt: “Tại sao tôi lại có đứa con trai như vậy.” Sau đó tôi gần như thất bại trong việc giữ vững tâm tính của mình, tôi suýt nữa đã nói: “Tôi là chủ ngôi nhà này. Hãy làm theo hướng dẫn của tôi. Không ai được can thiệp vào công việc của tôi.” Tôi nhận ra rằng là một học viên tôi không nên nói như vậy. Tôi nên nhìn vào bên trong và nghĩ đến người khác. Là một nông dân, anh chồng tôi đã có một cuộc sống khó khăn. Tôi nên giúp đỡ tài chính cho anh ấy.

Tất cả gia đình tôi, ngoại trừ hai người con rể, đều hiểu sự thật và đã rút khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới. Chị dâu cả của tôi đã giúp tôi phân phát tài liệu và chị đã được hưởng lợi ích từ những gì chị làm cho Đại Pháp. Chị ấy đã phục hồi một chấn thương trên đầu của mình do một tai nạn ô tô. Mẹ chồng tôi bắt đầu đọc Pháp vào năm 2005 và bà luôn nói “Chuyển Pháp Luân là một cuốn sách dạy đạo lý, càng đọc mẹ càng không thể đặt nó xuống.”

Ngoài ra, tôi đã viết thư để làm rõ sự thật cho các cán bộ, trong đó có một chủ tịch tòa án, bí thư quận, giám đốc một trung tâm tẩy não và những người khác. Tôi đã giảng chân tướng cho các đồng nghiệp và sinh viên của mình, khuyến kích họ rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Ở nhà mình, tôi thiết lập một nơi để sản xuất tài liệu và tự mình chuẩn bị các tài liệu.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không đúng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/1/处处事事证实大法-282062.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/11/143576.html

Đăng ngày 23-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share