Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở miền Tây Nam Trung Quốc

[MINH HỤÊ 19-10-2013] Sư phụ đã giảng:

“Đại Pháp đồ thị chúng sinh đắc cứu đích duy nhất hy vọng.” (Duy nhất đích hy vọng, Hồng Ngâm III)

Các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, chúng ta cần chủ động cứu nhiều chúng sinh hơn nữa. Dưới đây tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm của tôi trong khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người.

“Tôi nhất định theo bà chị học Pháp Luân Công!”

Một hôm, tôi thấy một người đang chơi một nhạc cụ tại đình Nam Viên. Tôi chủ ý lại gần bên cạnh đó luyện đá chân. Ông ấy chủ động đến chỗ tôi và hỏi: “Bà đá tốt thật đấy. Bà năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nói: “Ông đoán thử xem.” Ông ấy trả lời: “Khoảng 60 tuổi.” Tôi nói: “Ông đoán lại lần nữa xem.” Ông ta trả lời tiếp: “Hẳn là sai không đáng kể chứ. Bà có khi còn trẻ hơn tôi ấy chứ.” Tôi nói với ông ấy rằng tôi đã 81 tuổi.

Ông ấy nói: “Thật vậy ư? Sao mà bà có thể trẻ thế được chứ? Bà làm thế nào mà trẻ vậy?” Tôi nói với ông ấy: “Tôi luyện khí công của Phật gia. Thần Phật đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Hiện tại tôi vô bệnh, thân thể vô cùng nhẹ nhàng. Ai mà tín Phật sẽ được Phật bảo hộ. Ông có tin vào Phật không?” Ông ấy bán tín bán nghi và hỏi: “Có Phật thực sự tồn tại sao?” Tôi trả lời: “Tất nhiên rồi. Tôi không bao giờ nói dối cả. Ông có tin những gì tôi nói không?” Sau đó tôi nói tiếp: “Để tôi đọc kinh Phật cho ông nghe. Hiện tại kiếp nạn không còn xa nữa rồi.”

Tôi không thể hát. Do đó tôi đã đọc một vài bài thơ trong Hồng Ngâm III của Sư phụ, những bài thơ mà tôi đã chép lại vào cuốn sổ tay. Ông ấy đã rất hạnh phúc và nói: “Bà là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thật tốt quá!”

Tôi đưa cho ông ấy một đĩa DVD và nói với: “Thông tin chân thực về Thần Phật được ghi trong đĩa DVD này. Khi đại nạn đến thì ông sẽ có thể được bình an. Người già hay trẻ xem đĩa DVD này thì đều được tốt cả. Nó rất trân quý. Ông nên trân quý nó. Tôi đi đây.” Ông ấy nói: “Xin bà đừng đi vội. Tôi dạy cho hơn ba mươi học viên, họ cùng chơi trong một đội nhạc. Bà hãy đợi một chút. Họ sẽ sớm đến đây thôi.” Khi ông ấy nói xong thì họ đến.

Người giáo viên này bảo các học viên của ông ấy đoán tuổi của tôi. Không có ai có thể đoán đúng được cả. Khi người giáo viên này nói với họ rằng tôi đã 81 tuổi. Tất cả bọn họ đều rất ngạc nhiên. Sau đó ông ấy đề nghị tôi biểu diễn lại kỹ năng đá chân của tôi cho các học sinh của ông ấy xem. Họ đều rất cao hứng. Khi người giáo viên này nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ đều đồng thuận với đức tin của tôi và đề nghị tôi cho họ một đĩa DVD. Tôi đã không có đủ đĩa DVD để cho tất cả mọi người, nên đến thứ ba tuần sau đó, tôi đã trở lại và đưa cho những người còn thiếu mỗi người một đĩa DVD.

Sau đó, một thành viên nữ của ban nhạc, bà ấy khoảng 50 tuổi đã nắm lấy tay tôi và nói: “Tôi rất quý bà. Bà thật thiện lương quá! Thân thể bà sao mà tốt vậy chứ? Tôi trông già hơn bà mặc dù tôi còn ít tuổi hơn bà. Tôi nhất định theo bà học Pháp Luân Đại Pháp. Bà hãy chỉ cho tôi xem làm thế nào để tu luyện đi!” Bà ấy nói thêm: “Tôi sẽ cho bà số điện thoại của tôi. Xin bà đừng quên tôi nhé. Mong bà hãy đến chỗ tôi khi bà có thời gian. Tôi có rất nhiều bạn đều luyện kiếm. Tôi muốn họ thấy trông bà trẻ đến thế nào.”

Tôi nghĩ rằng đó hẳn phải là những người có tiền duyên và đang đợi tôi đến để giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Ba ngày sau tôi đã đến chỗ bà ấy. Họ đón tiếp tôi như một vị khách quý và sau đó đề nghị tôi trả lời các câu hỏi của họ. Tôi nói: “Mặc dù hôm nay chúng ta mới biết nhau, nhưng chúng ta đều là có tiền duyên với nhau. Tôi cảm thấy chúng ta có mối thân tình đặc biệt. Giờ tôi muốn tặng mỗi người các vị một đĩa DVD quý giá này, có được không?” Mọi người đều vui vẻ nhận đĩa DVD.

“Luyện Pháp Luân Công thật sự tốt quá!”

Một hôm, tôi ngồi bên cạnh tài xế xe buýt và nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đang xách một túi đồ khá nặng và rất khó để có thể xách nó lên xe buýt. Ngay lập tức tôi đã giúp ông ấy ngồi vào chỗ của mình và sau đó xách túi đồ đưa lại cho ông ấy . Ông ấy đã rất cảm động và nói với tôi: “Bà cũng nhiều tuổi rồi. Bà thật là tốt bụng khi đã giúp tôi.” Những hành khách ngồi ở phía đối diện cũng rất bội phục tôi. Họ nói: “Bà đã giúp đỡ ông ấy mặc dù bà cũng là một người cao tuổi. Thanh niên ngày này chẳng biết giúp đỡ người khác đâu. Bà thật tốt bụng!”

Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi dạy các đệ tử phải chân thành, thiện lương, và quan tâm đến người khác. Sư phụ còn dạy chúng tôi phải nhẫn. Pháp Luân Đại Pháp là Đại Pháp tối cao của vũ trụ. Nó đưa đạo đức của con người thăng hoa trở lại. Nếu mọi người có thể tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, thì xã hội này sẽ rất tốt đẹp.” Mọi người đều đồng ý với điều tôi nói.

Một người đàn ông hỏi tôi bao nhiêu tôi, tôi nói với ông ấy tôi đã 81 tuổi rồi. Ông ấy nói: “Luyện Pháp Luân Công thực sự là tốt quá!” Tôi đã đưa cho ông ấy một cuốn tài liệu Pháp Luân Công. Ông ấy lập tức nói: “Xin hãy đưa cho tôi nhiều hơn. Tôi muốn đưa chúng cho những người khác nữa!”

Tôi hỏi ông ấy: “Ông đã từng được nghe về việc tam thoái bảo bình an chưa? Chính là thoái xuất khỏi các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng đó, hiện nay trên toàn thế giới đã có hơn 100 triệu người tam thoái rồi.” Người đàn ông lớn tuổi này ngay lập tức đề nghị tôi giúp ông ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bằng tên thật của mình. Ông ấy nói: “Ngày nay không còn nhiều người tin vào cái đảng xấu xa này nữa. Xã hội loạn rồi và không có cách nào thay đổi được nữa. Ai có thể thích được cộng sản kia chứ? Tôi đã không đóng đảng phí từ lâu rồi.”

“Chúng tôi tin vào Pháp Luân Công!”

Nhiều người đang khiêu vũ ở các công viên trong thành phố. Chúng tôi có thể sử dụng nhiều cách thức khác nhau để cứu họ. Có một lần, tôi đã trông thấy nhiều người khiêu vũ ở công viên. Sau khi kết thúc buổi khiêu vũ đó, tôi đã chủ định đá chân và lắc eo ở gần đó. Họ vây quanh tôi để xem tôi thực hiện các động tác và nói: “Bà thật là không đơn giản. Năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi? Làm thế nào mà cổ chân và hông của bà lại dẻo dai thế chứ?” Khi tôi nói với họ rằng tôi đã ngoài 80 tuổi rồi, họ đều rất ngạc nhiên và nói: “Thật không? Làm thế nào mà bà có thể giữ được thân thể được mạnh khỏe như vậy?” Tôi trả lời: “Tôi luyện khí công của Phật gia, việc tu luyện có thể điều trị khỏi bất cứ bệnh nào. Nhưng điều quan trọng hàng đầu là tâm thái phải tốt, đối với người khác phải thiện lương và không tranh đua với người khác.”

Họ hỏi tôi: “Bà luyện công gì vậy?” Tôi bảo họ đoán thử xem và một trong số họ đã đoán đúng. Tôi nói: “Các vị đoán đúng rồi, thực là có phúc! Các vị thực sự tin tưởng, các vị sẽ có được thân thể khỏe mạnh giống như tôi! Thêm vào đó khi gặp khổ nạn, chỉ cần niệm ‘Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ là các vị sẽ được cứu. Đây thực sự là Pháp Luân Đại Pháp! Các vị có tin hay không?” Tất cả bọn họ đều tin và vui vẻ nhận các tài liệu thông tin.

“Việc kinh doanh của cháu đã khởi sắc lên sau khi dì đến!”

Một cuộc gặp gỡ tiền duyên đã diễn ra ở một cửa hàng thịt. Tôi đến đó khi người bán thịt đang ăn sáng. Tôi chào cậu ấy: “Này ông chủ trẻ tuổi, công việc buôn bán của cháu tốt quá! Dì muốn tặng cháu một cuốn sách. Khi đọc xong sẽ được cát tường như ý, việc kinh doanh của cháu thậm chí sẽ tốt hơn nữa.” Người chủ hàng thịt nói: “Không cần không cần đâu ạ! Cháu không biết chữ.”

Đúng lúc đó một khách hàng đến và người bán hàng không nói chuyện với tôi nữa. Vị khách này hỏi tôi: “Dì vừa nói gì ạ?” Tôi nói với vị khách này rằng tôi muốn tặng cho người chủ cửa hàng này một cuốn sách, bảo anh ấy đọc xong sẽ được cát tường như ý, sinh ý hưng long. Vị khách này nói: “Tại sao dì không tặng nó cho cháu? Cháu cũng là người kinh doanh.” Tôi nói: “Được chứ. Chúng ta gặp được nhau cũng là phúc phận của cháu.” Vị khách này nói: “Cháu có thể lấy bốn cuốn sách không? Nhà cháu có bốn người ở đây. Họ đều làm kinh doanh.”

Vị khách này nhận các tài liệu thông tin và nói: “Hôm nay cháu thật may mắn!” Tôi đáp lại: “Nhận những tài liệu này, cháu không chỉ may mắn trong ngày hôm nay thôi đâu mà sẽ vĩnh viễn may mắn.” Cậu ấy lặp đi lặp lại câu nói: “Cảm ơn dì, cảm ơn dì!”

Sau đó người chủ hàng thịt nói rằng anh ấy cũng muốn có một cuốn sách. Nhiều khách hàng ở gần đó cũng đến để lấy tài liệu, điều này diễn ra rất nhanh. Một số người không có được sách nên có vẻ họ rất tiếc nuối. Tôi nhanh chóng động viên họ, tôi nói với họ: “Mọi người đừng buồn, ngày mai tôi sẽ đem tài liệu đến cho mọi người”.

Hai ngày sau đó, khi người chủ hàng thịt nhìn thấy tôi, anh ấy đã hét to lên: “Dì ơi, dì đúng là thần tiên. Việc kinh doanh của cháu đã khởi sắc lên sau khi dì đến.”

Tôi nói: “Cháu nên biết rằng dì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dì đến để mang phúc lành cho mọi người, mọi người sẽ được sinh ý hưng long, hạnh phúc bình an, gặp nguy hóa an, có bệnh cũng sẽ đều khỏe lại. ĐCSTQ không muốn người ta tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Mà ngược lại, nó đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nó sử dụng thuyết vô thần để lừa dối người dân và ngăn cản người dân đắc được Phật Pháp. Chỉ cần cháu tin vào Pháp Luân Đại Pháp, mọi việc sẽ rất thuận lợi. Nhưng cháu phải là một người tốt và trung thực. Thần sẽ bảo hộ cháu chỉ khi cháu không cân gian bán lận cho khách hàng. Cháu thấy đấy. Dì rất khỏe mạnh bởi vì dì tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Công việc kinh doanh của các con dì tiến triển rất tốt.” Cả khách hàng và người chủ cửa hàng thịt đều công nhận điều tôi vừa nói.

 “Gặp được bà chị là phúc phận của chúng tôi!”

Vài năm trước, có một ngày tôi đã gặp một cặp vợ chồng già đang chơi với cháu gái ở trong công viên. Để làm cho đứa trẻ vui vẻ, tôi đã đến và tung hứng một cái ống dài khoảng nửa mét. Hai vợ chồng già cũng rất thích thú. Họ nói với tôi: “Bà chị thật hoạt bát và khỏe mạnh. Bà chị hãy đến đây và nói cho chúng tôi xem điều gì đã khiến bà chị khỏe mạnh và hoạt bát như vậy.”

Tôi nói với họ: “Chúng ta đều đã cao tuổi. Nếu chúng ta khỏe mạnh thì cũng là gia đình chúng ta có phúc. Mỗi người có thể có một đức tin. Có đức tin sẽ giúp các vị trở thành người tốt và không làm những điều xấu. Các vị sẽ không làm tổn thương người khác chỉ vì lợi ích cá nhân. Làm việc tốt sẽ tích được đức, và đức này sẽ truyền lại cho con cháu của các vị. Chúng ta phải chân thành với người khác và không bao giờ nói dối. Tôi là một người tu luyện. Tôi tu luyện theo Đại Pháp của vũ trụ. Nếu các vị là những người chân tu và thực sự tín tâm, thì toàn thể gia đình sẽ được thọ ích. Tôi có bốn đứa con, hai trai và hai gái. Chúng nó đều rất hiếu thuận, thân thể khỏe mạnh và luôn thân thiện với mọi người. Hòa khí có thể làm tăng thêm tài phú bởi vì công việc kinh doanh của chúng đang rất phát đạt.” Đôi vợ chồng đó nói: “Gặp được bà chị là phúc phận của chúng tôi. Bà chị quả là rất lương thiện.”

Tôi nói tiếp: “Đại Pháp của vũ trụ này chính là Pháp Luân Đại Pháp, là Phật Pháp, mà ác đảng thì không muốn các vị tin vào điều này. ĐCSTQ toàn là những người theo thuyết vô thần, do đó những lời nói của họ hoàn toàn là giả dối. Trước năm 1994, cơ thể tôi gần như mắc đủ các loại bệnh tật. Sau đó chúng đều biến mất kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đây là điều chưa từng xảy ra, Phật hạ thế để cứu độ chúng sinh. Bây giờ tôi sẽ tặng các vị một quyển sách nói về chân tướng Pháp Luân Công. Các vị sẽ hiểu những gì tôi vừa nói. Đọc cuốn sách này, nhiều người cao tuổi đã có được sức khỏe tốt, công việc làm ăn tiến triển tốt, người trẻ tuổi sẽ học tập xuất sắc hơn, và mọi người sẽ được phúc lành khi gặp tai ương. Nói tóm lại, thọ ích từ việc tu luyện là quá nhiều không thể kể đếm. Thật là may mắn khi có được điều ấy. Đây là Phật duyên. Thôi nhé, xin tạm biệt hai vị.”

Vợ chồng họ không để tôi rời đi. Họ nài nỉ tôi đến nhà họ và dùng bữa với họ. Tôi chấp thuận lời mời của họ. Khi tôi vừa bước vào đến cửa, tôi thấy một người cảnh sát đang đứng ở giữa căn phòng. Tôi chào cậu ấy: “Chào cháu, hôm nay cháu không phải đi trực à?” Cậu ấy gật đầu. Ông lão nhanh chóng giới thiệu người đàn ông này là con rể của ông ấy. Ông ấy nói với người con rể: “Bác này là bạn tốt của bố mẹ. Đã một thời gian dài chúng ta không gặp nhau.”

Tôi đã hỏi con rể của họ xem cậu đang làm việc ở đâu và cậu ấy nói rằng cậu ấy làm cho bên An ninh Quốc gia. Tôi nói: “Đó là một đơn vị lớn. Con trai của bác cũng làm việc cho Công an Trùng Khánh. Nó là cảnh sát trưởng, nhưng nó đã gặp rất nhiều rắc rối vì đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Thế còn đơn vị của cháu?” Cậu ấy trả lời: “Cũng thế. Cháu bị ép buộc tham gia cuộc bức hại. Nhưng nếu cháu làm điều ấy, thì nó thực sự là trái với lương tâm của cháu.”

Tôi đáp lại: “Thái độ của cháu giống hệt con trai bác. Con trai bác cũng là người lương thiện. Nó không muốn làm bất cứ điều gì trái với lương tâm mình. Vì vậy nó đã bị chuyển vị trí công tác tới làm công nhân đường sắt vào năm 2004.” Người con rể của đôi vợ chồng già này nói với tôi rất thoải mái rằng: “Mọi người đều có quyền tự do tín ngưỡng.”

Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Bởi vì tôi không hề sợ cảnh sát, nên tôi giảng chân tướng cho nhiều người với nhiều thái độ khách nhau. Tôi nói với cậu ấy: “Người dân ở hơn 100 quốc gia đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của bác đã được trao hơn 2.000 giải thưởng ở hải ngoại. Ngài đã từng được đề cử cho giải Nobel Hòa bình trong bốn năm liên tiếp. Ở nước ta, ác đảng nói điều tốt thành điều xấu, nói điều xấu thành điều tốt. Nhiều người có đồng quan điểm rằng ác đảng đang bức hại nghiêm trọng những người tốt.”

Cậu ấy nói: “Bác nói đúng. Việc đàn áp phong trào sinh viên ngày 04 tháng 06 cũng là vô lý.” Tôi đáp lời: “Cháu thực là người lương thiện. Chúng ta đúng là có duyên với nhau.” Tôi đưa cho cậu ấy một số tài liệu giảng chân tướng và cậu ấy đã vui vẻ đưa cả hai tay ra nhận tài liệu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/19/八旬老人讲真相、救人忙-281287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/23/143350.html

Đăng ngày 01-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share