Thoát Phàm, một học viên Đại Pháp từ tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-09-2013] Tôi là một bác sĩ. Tôi là người ăn chay trường, một cư sỹ Phật giáo trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì mục đích chữa bệnh khỏe người. Trong bốn năm, tôi thờ cúng và đọc kinh Phật hàng ngày. Tôi cảm thấy sức khỏe của mình bắt đầu xấu đi một năm sau khi tôi trở thành một cư sỹ Phật giáo. Vai của tôi trở nên cứng ngắc, và cử động là rất đau. Cứ uống thuốc vào là tôi lại nôn.
Tôi có duyên tiền định được đắc Pháp là vì bệnh tật của mình. Chứng viêm khớp vai của tôi, vốn đã hành hạ tôi trong 3 năm qua, đã biến mất trong vòng 2 tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Tôi cảm thấy thật tuyệt. Quyền năng chữa bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công và các nguyên lý thâm sâu đã khiến tôi cảm động sâu sắc. Vì vậy tôi quyết định vững vàng tu luyện theo Đại Pháp. Tôi cũng giới thiệu Đại Pháp cho gia đình, bạn bè và những người khác mà tôi tình cờ gặp trong cuộc sống hàng ngày. Một vài người trong số họ cũng đã trở thành các học viên Đại Pháp. Như Sư phụ đã giảng trong“Bái Sư” từ Tinh tấn yếu chỉ.
“Đại Pháp hồng truyền, người nghe thấy sẽ tìm, người đắc được sẽ thích, người tu tăng lên hàng ngày, nay không đếm xiết.”
Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm tu luyện sau đây trong việc cứu chúng sinh:
Bí thư chi bộ đã thức tỉnh
Tôi đã nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp với người bí thư chi bộ nhiều lần. Ông ấy biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tất cả học viên Đại Pháp đều là những người tốt. Ông ấy đã hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp đang bị bức hại vô cớ. Với sự cảm thông, bản thân ông đã bảo vệ các học viên trong khả năng tối đa của mình.
Sau khi cuộc bức hại được phát động vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Phòng 610 đã tổ chức một khóa tẩy não trong khu vực chúng tôi, kéo dài hơn hai tuần. Phụ trách khu vực đã yêu cầu rằng mỗi người phải đặt 600 nhân dân tệ xem như khoản đặt cọc có bảo đảm để được sát hạch. Bí thư đảng bộ khu vực chúng tôi đã hộ tống tôi đi và về hàng ngày. Tự ông đã khuyên tôi rằng: “Đừng đặt khoản đặt cọc có bảo đảm. Anh sẽ không bao giờ lấy lại được đâu.” Các học viên chúng tôi đã hợp nhau lại và không thỏa hiệp với tà ác qua việc đặt khoản tiền có bảo đảm.
Trong trung tâm tẩy não, tôi đã cố gắng hết sức mình để chứng thực rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt” từ quan điểm y học. Tôi đã dẫn chứng chi tiết mối quan hệ giữa tu luyện Đại Pháp và sức khỏe. Tôi mô tả bệnh tật bắt nguồn từ tư tưởng như thế nào: “Giữ tâm thái bình tĩnh và hòa ái sẽ ngăn chặn được bệnh tật. Vấn đề về tâm tính sẽ ảnh hưởng xấu đến các cơ quan nội tạng và bệnh tật sẽ phát sinh.”
Tôi cũng chia sẻ với mọi người: “Pháp Luân Công chú trọng tu tâm và đề cao đạo đức. Pháp Luân Công dạy mọi người làm người tốt và đòi hỏi các học viên trở thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tu luyện Pháp Luân Công có thể giúp mọi người chữa khỏi bệnh và giữ gìn sức khỏe. Pháp Luân Công cũng dạy mọi người trở nên trung thực, tốt bụng và vị tha, v.v..” Một số nhân viên trong trung tâm đi ngang qua nhà vệ sinh thậm chí đã dừng lại để nghe rất chăm chú. Họ cũng nhìn chúng tôi với vẻ ngưỡng mộ. Khóa tẩy não đã kết thúc sớm hơn một tuần so với dự kiến.
Khi bí thư chi bộ sắp nghỉ hưu, ông ấy đến nhà tôi và nói với tôi về mối lo ngại của ông: “Tôi sắp nghỉ hưu rồi. Anh cần phải thận trọng hơn về an toàn của bản thân. Chế độ không thể làm bất cứ điều gì với anh khi tôi đang ở vị trí này vì bất cứ cuộc bắt giữ nào đều phải được quan chức địa phương đồng ý. Tôi không cho phép họ tấn công anh bởi vì anh là một người tốt và anh không làm bất cứ điều gì xấu. Bây giờ, sở Công an tàn ác tra tấn mọi người bằng mọi cách. Mỗi năm, họ nhận lệnh đi giết người từ cấp trên của họ.” Cuối cùng tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy và gia đình của ông. Tất cả họ đều thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Sĩ quan cảnh sát thức tỉnh
Tôi bị bắt và bị giam giữ bất hợp pháp vào năm 2002. Một viên cảnh sát vốn đã liên quan trực tiếp trong việc bức hại tôi đã nói với vợ tôi: “Chồng chị là một người tốt, cao thượng, tử tế, và hiểu biết. Anh ấy thà chịu sự tra tấn còn hơn phải từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, không bao giờ tiết lộ tên của bất cứ học viên nào khác. Anh ấy nói về các nguyên lý cao thâm của Đại Pháp, chẳng hạn như Đại Pháp dạy mọi người cư xử theo các tiêu chuẩn đạo đức cao thông qua tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn như thế nào, và về luật nhân quả ‘Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’. Điều này là hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Tôi thực sự ngưỡng mộ anh sâu sắc từ trong tâm của tôi.”
Sau đó anh ấy nghiêm nghị nói với vẻ lo lắng: “Học viên Pháp Luân Công các anh là những người tốt. Hãy bảo đảm rằng những thứ liên quan đến Pháp Luân Công được cất ở nơi an toàn mọi lúc. Đừng bao giờ tùy tiện để lộ chúng. Nếu bị phát hiện, đối với chúng tôi không hành động quả thật là khó đấy. Chỉ cần cẩn trọng thôi!” Sau đó vợ tôi gặp lại người này trong đồn cảnh sát khi cô ấy ở đó để hoàn tất một số thủ tục. Anh ấy xin lỗi cô ấy: “Tôi không còn làm công việc đó nữa (ý muốn nói làm công an). Bây giờ tôi là một nhiếp ảnh gia.” Tôi rất mừng cho anh ấy. Một chúng sinh nữa đã được thức tỉnh.
Một phụ trách khu vực tốt bụng
Theo chính sách, lẽ ra tôi được quyền hưởng an sinh xã hội năm 2008. Tuy nhiên, các quan chức Phòng 610 đã thực hiện chính sách thâm độc của Giang Trạch Dân đối với các học viên Pháp Luân Công, bao gồm “Bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính, và hủy hoại thể xác.” Họ cấu kết với Phòng an ninh xã hội để bức hại các học viên Pháp Luân Công và từ chối đơn đề nghị hưởng phúc lợi xã hội của tôi với cái cớ là tôi không từ bỏ Pháp Luân Công.
Người phụ trách khu vực đã nghe tôi giảng chân tướng về Đại Pháp. Chị ấy thông cảm và quan tâm đến các học viên Pháp Luân Công. Chị không hài lòng với việc tôi bị đối xử bất công. Chị nói với bí thư khu vực: “Ông ấy là một đội viên được đào tạo ở khu vực nông thôn trước khi ông ấy làm việc khoảng hơn 10 năm. Bây giờ, ông ấy già rồi và có nhiều khó khăn tài chính. Ông ấy không còn tập Pháp Luân Công nữa. Ông ấy phải được hưởng an sinh xã hội.” Bí thư khu vực rất vui khi nghe thấy tôi không còn tập Pháp Luân Công nữa. Ngay lập tức anh ta gọi điện cho cảnh sát để tôi có thể đi đăng ký vào buổi chiều, và thậm chí để lại cả số điện thoại của mình. Người phụ trách khu vực nói với tôi: “Tôi đã nói với họ rằng ông không còn tập Pháp Luân Công nữa. Ông sẽ nhận 1.000 nhân dân tệ hàng tháng sau khi ông chi 10.000 nhân dân tệ cho Phòng an ninh xã hội như khoản đặt cọc.”
Tôi thẳng thắn nói với chị ấy: “Tôi rất cảm kích trước những lo lắng và quan tâm của chị, nhưng tôi vẫn đang tập Pháp Luân Công. Các học viên chúng tôi cư xử đường đường chính chính. Tôi luôn nói thật và không bao giờ nói dối dù bất cứ hoàn cảnh nào. Sẽ là lăng mạ Đại Pháp và bất kính với Sư phụ nếu tôi làm như chị đã nói.” Sau đó tôi chia sẻ với chị ấy rằng tôi bị bắt và bức hại bất hợp pháp hai lần rồi. Tôi chưa bao giờ nói “Tôi sẽ dừng tập Pháp Luân Công,” ngay cả khi tôi đối mặt với lựa chọn cam go giữa sinh và tử. Khoản an sinh xã hội chỉ là lợi ích trong thế tục mà thôi. Chị rất cảm động khi tôi nói vậy.
Hoàn lại tài sản phi lý cho chính chủ sở hữu của nó
Con gái tôi làm việc ở thành phố khác vào năm 2003. Công ty của cháu đã hoãn trả lương cho nhân viên vì làm ăn không tốt. Khi cháu cố gắng rút một ít tiền để về nhà vào cuối tháng, cháu đã nhận thấy rằng tài khoản của cháu đã có thêm 5.600 nhân dân tệ. Cháu thắc mắc ai đã nộp tiền vào tài khoản của mình.
Cháu đã nói với vợ chồng tôi về tình huống này. Chúng tôi nhanh chóng đạt được một thỏa thuận. Trước tiên chúng tôi nghĩ rằng, là đệ tử của Sư phụ Lý, chúng tôi giữ vững các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và không thể nhận tiền vốn không phải của mình. Chúng tôi phải cân nhắc đến người khác trước. Chúng tôi cần phải nhanh chóng tìm ra người chủ sở hữu hẳn đang rất lo lắng. Vì vậy chúng tôi ngay lập tức chạy đến ngân hàng và nhờ họ tìm giúp người chủ sở hữu.
Nhân viên ngân hàng nói: “Chúng tôi chỉ thấy những người đến tìm lỗi do chênh lệch trong tài khoản của họ. Ông là người duy nhất đến yêu cầu ghi nợ kể từ khi chúng tôi mở lĩnh vực kinh doanh này. Bây giờ mọi người lừa tiền bằng bất cứ phương cách nào. Họ luôn nghĩ bất cứ khoản tiền nào trong tay họ nghiễm nhiên là của họ.” Chúng tôi nói với cô ấy: “Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Công. Chúng tôi muốn làm người tốt. Chúng tôi luôn cân nhắc đến người khác trước.” Cô ấy rất ngạc nhiên và nhìn chúng tôi thán phục. Sau đó cô ấy ghi sổ món tiền đó như một khoản thanh toán sai và báo cáo vấn đề lên trụ sở chính.
Người bị mất tiền đã gọi vào ngày hôm sau, nói rằng ông ấy muốn ghé qua và đích thân cảm ơn chúng tôi. Chúng tôi nói với ông ấy: “Ông không cần phải cảm ơn chúng tôi. Nếu ông muốn, ông có thể cảm ơn Sư phụ của chúng tôi, Ngài Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Công. Chúng tôi tốt bụng bởi vì Sư phụ Lý đã dạy chúng tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Đại Pháp đã phổ truyền rộng khắp tới hơn 114 quốc gia trên thế giới. Hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Đừng tin vào những lời tuyên truyền dối trá của ác đảng.”
Người chủ sở hữu đã cảm ơn chúng tôi và nói với chúng tôi rằng ông đã báo mất tiền lên trụ sở chính ngân hàng và nhờ họ tìm khoản tiền bị mất cách đây một tuần. Người phụ trách đã báo cho ông ấy rằng họ đang giữ gần một triệu tài khoản tiết kiệm và không tài nào tìm được nó.
Người chủ sở hữu sống ở Mianyang và là người thu ngân cho doanh nghiệp tư nhân. Mặc dù ông chủ công ty là người thân của ông ấy, trước khi được thuê, ông ấy được thông báo rằng, ngoài khoản ăn và ở, lương hàng tháng của ông là 600 nhân dân tệ, và ông ấy sẽ phải chi trả bất cứ sai sót nào mà ông gây ra. Ông ấy nói, “Việc mất 5.600 nhân dân tệ xem như tôi sẽ phải đền bù một năm mà không được chi tiêu cho thứ gì. Tôi có cha mẹ và con cái. Tôi thực sự gặp được người tốt rồi. Cảm ơn ông. Cũng rất cảm ơn Sư phụ Lý. Tôi chắc chắn sẽ nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Một lần nữa xin cảm ơn ông!”
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/20/143323.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/30/一位医生唤醒世人的故事-279856.html
Đăng ngày 14-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.