Bài chia sẻ học viên từ Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-09-2013] Tôi là một học viên ngoài tuổi 50, đang làm việc ở một phân xưởng sửa chữa xe ô tô. Ngày thứ hai tôi bắt đầu làm việc ở đó, cái giá đựng đồ ở gara đột nhiên đổ sập xuống. Lúc đó tôi đang lau chùi giữa hai cái giá. Một công nhân khác đã thấy nó đổ xuống và cố gắng cảnh báo tôi, nhưng đã quá muộn. Tôi nhìn họ nhưng không biết điều gì đang xảy ra.
Khi tôi tỉnh lại, các giá đó nằm trên mặt đất và mọi thứ ở bên dưới đều bị vỡ. Tôi nằm bên ngoài những mảnh vỡ. Nếu ai đó bị giá sắt nặng như vậy đè lên, người đó sẽ hoặc là bị thương nặng hoặc là chết. Tôi chỉ cảm thấy đau một chút ở gót chân. Tôi liếc nhìn và thấy rằng gót chân bị chảy máu và xương bị lòi ra. Đồng nghiệp của tôi bắt đầu khẩn trương băng bó và nói tôi phải được đưa đến bệnh viện hoặc họ sẽ gọi xe cứu thương.
Chủ phân xưởng nói ông sẽ đưa tôi đến bệnh viện ngay lập tức. Đồng nghiệp tôi hoảng sợ và vội vàng băng bó vết thương bằng gạc. Tôi nói: “Đừng bận tâm, đừng lo lắng.” Họ đã không nghe tôi, mà nâng tôi lên, và đưa tôi vào trong xe của ông ấy. Tôi nói với ông ấy tôi ổn rồi, các vết thương không hề đau và sẽ sớm lành thôi, vì thế không cần phải đến bệnh viện đâu. Ông chủ cứ nói mãi rằng nó rất nguy hiểm nên chúng ta phải đến viện ngay, và đây là trách nhiệm của ông ấy. Tôi nói: “Nếu ông cứ khăng khăng tốt hơn hết chúng ta có thể đến bệnh viện gần đây để băng bó.” Ông đã đồng ý và đưa tôi tới bệnh viện, ở đó bác sĩ khâu một vài mũi.
Tôi đã quả quyết với ông chủ rằng ông không cần phải mua thuốc men cho tôi hay trả chi phí cho bất kỳ mũi tiêm nào. Tôi bảo ông ấy rằng ông chỉ có thể đưa tôi về nhà. Vì tôi quá khăng khăng, ông không có sự lựa chọn nào nên đành đưa tôi về nhà. Khi chúng tôi ở trên ô tô ông nói: “Anh có niềm tin, đúng không?” Tôi chia sẻ với ông ấy tôi tin vào Chân-Thiện-Nhẫn và đã tập Pháp Luân Công nhiều năm. Tôi nói với ông ấy Pháp Luân Công dạy mọi người làm người tốt. Ông ấy có vẻ bớt căng thẳng, nhưng vẫn còn lo lắng về vết thương của tôi. Ông ấy nói rằng nếu vết thương của tôi bị nhiễm trùng, tôi cần phải thông báo cho ông ngay và ông sẽ chịu trách nhiệm.
Trong vài ngày sau đó, ông chủ đã gọi tôi vài lần để hỏi về tình hình hồi phục của tôi. 10 ngày sau, tôi nói với ông ấy rằng vết thương của tôi đã liền và tôi có thể trở lại làm việc. Ông chủ nói rằng đã vận hành xưởng sửa chữa nhiều năm và những việc tương tự đã xảy ra vài lần. Đối với một số vết thương rất nhẹ ông phải tiêu tốn vài ngàn nhân dân tệ cho các chi phí y tế. Trong trường hợp như của tôi, xương bị trật ra và vết thương lại sâu, riêng thuốc men đã mất từ 8 đến 10 nghìn nhân dân tệ, chưa kể đến chi phí bồi thường và lao động thay thế. Một số công nhân đã đòi ở lại bệnh viện. Ông nói: “Anh đã hồi phục rất nhanh. Anh không đòi hỏi bất cứ điều gì, mà cũng không nhận tiền. Tôi mong có được nhiều người như anh làm sao!”
Tôi đã tận dụng cơ hội để nói với ông ấy về tam thoái và vẻ đẹp của Đại Pháp.
Ông ấy đã cảm động nhận xét rằng: “Pháp Luân Công thực sự là tốt, các học viên Pháp Luân Công rất tốt. Nếu mọi người đều tập Pháp Luân Công thì xã hội sẽ tốt đẹp. Pháp Luân Đại Pháp thật vĩ đại!”
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/19/143305.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/22/老板说-“要人人都学法轮功,这社会就好了”-280115.html
Đăng ngày 06-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.