[MINH HUỆ 07-11-2013]

Con xin kính chào Sư tôn từ bi vĩ đại!

Xin chào các vị đồng tu!

Tôi năm nay 65 tuổi và đã tu luyện từ năm 1996. Khi Hội giao lưu tâm đắc thể hội trên mạng cho các học viên tại Trung Quốc diễn ra những lần trước, tôi đã nghĩ về việc viết bài nhưng luôn cảm thấy trình độ văn hóa của mình có hạn để có thể viết được bài chia sẻ chất lượng tốt. Năm nay, với sự khích lệ của các đồng tu, tôi đã quyết định báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với mọi người những gì tôi đã làm trong suốt 17 năm tu luyện của mình.

Tôi muốn cảm ơn đồng tu tại địa phương đã giúp tôi xem xét và chỉnh lý bài viết cho tôi. Nếu có gì không phù hợp và xin đồng tu hãy từ bi chỉ rõ.

Đắc Pháp trừ bệnh thân thể nhẹ nhàng

Chồng tôi chết khi ông ấy mới ở độ tuổi 30, tôi đã tự mình nuôi con trai và con gái tôi. Sự khó khăn của cuộc sống đã mang đến cho tôi nhiều bệnh tật. Mặc dù tôi đã thử qua nhiều môn khí công, nhưng không có gì cải thiện.

Tôi đã may mắn gặp được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân vào tháng 06 năm 1996 và tôi đã bắt đầu đọc sách ngay lập tức. Chỉ sau khi đọc vài trang, tôi bắt đầu thấy ngứa ngáy khắp nơi và phải cọ vào ga giường để giảm bớt cơn ngứa. Cả đêm đó tôi không thể ngủ được. Tôi đã ngộ ra rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể tôi, vốn đã bị loạn bởi các môn khí công tôi đã thử trong những năm trước.

Điều thần kỳ là cơn ngứa biến mất ngay sáng hôm sau.

Tôi chạy đến chỗ bố mẹ và nói với họ: “Mẹ à, con đắc Chân Kinh rồi, đắc Chân Pháp rồi! Đây mới là Chân Pháp! Thật kỳ diệu! Mẹ à, hãy cùng tu luyện Đại Pháp với con. Phật giáo đã không còn tác dụng nữa!”

Mẹ tôi, người đã tu luyện Phật giáo trong nhiều năm, đồng ý tu luyện Đại Pháp ngay lập tức, và cả bố tôi, em trai và chị gái tôi cũng vậy.

Tôi đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác chỉ sau ba tháng tu luyện. Thân thể tôi trở nên vô bệnh và lúc nào cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Buông bỏ những thứ của người thường, gia đình cũng thay đổi thuận theo Đại Pháp

Từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi tinh tấn học Pháp và nỗ lực đề cao tâm tính. Tôi đã cố hết sức chu đáo với người khác và hướng nội tìm sai sót của bản thân trong những mâu thuẫn. Dần dần, tôi đã trở nên hòa ái và điềm tĩnh hơn. Dường như không gì có thể động được tâm của tôi.

Sau khi con trai tôi kết hôn, vợ chồng cháu sống cùng tôi, làm thế nào để xử lý mối quan hệ cho tốt, điều này cũng cần phải dùng chính niệm để đối đãi. Tôi đặt mình vào vị trí của con dâu để suy xét vấn đề và nhận ra thật khó cho con dâu tôi có thể làm quen với cách tổ chức của gia đình mới. Con trai và tôi chỉ đối diện với một mình cháu, còn cháu lại phải đối diện với cả hai chúng tôi, thật là không dễ dàng chút nào.

Tôi cố gắng để chăm sóc cho con dâu trong mọi khía cạnh để cháu có thể cảm thấy lòng tốt của mẹ chồng.

Khi con trai tôi rời khỏi thị trấn trong nửa năm, con dâu tôi phải sống một mình với tôi. Bất cứ khi nào tôi thấy tâm tình cháu không vui, tôi chủ động quan tâm tới cháu: con có chuyện gì thì cứ nói ra, chúng ta đã là người một nhà, đều phải có quá trình làm quen, mẹ có chỗ nào làm không tốt, con cứ đề xuất xem, mẹ sẽ thay đổi, đừng giữ ở trong tâm. Con dâu tôi thường cười và nói rằng mọi thứ đều ổn.

Sau khi con dâu có thai, hàng ngày tôi nhớ mua cho cháu hoa quả ưa thích khi tôi ra ngoài để giảng chân tướng. Tôi cũng nhắc nhở con dâu giữ gìn chế độ dinh dưỡng và chăm sóc cháu hết mực.

Khi đứa bé chào đời, tôi đến bệnh viện ba lần một ngày để đưa cơm. Trong suốt sáu ngày ở bệnh viện, tôi đi xe buýt đến bệnh viện, nhưng khi về nhà tôi đi bộ để có thể nói với mọi người về Pháp Luân Công.

Mẹ đẻ của con dâu tôi đến thăm con sau khi cháu được xuất viện về nhà. Tuy nhiên, bà ấy không giúp gì tôi cả, và tôi phải chăm sóc toàn bộ cho con dâu. Bà ấy thường hay nói bóng gió, nhưng tôi không bao giờ bận tâm. Khi con dâu tôi hỏi tại sao tôi không buồn, tôi nói rằng tất cả những gì tôi gặp đều là hảo sự và tôi cũng khuyên cháu luôn lạc quan.

Một ngày tôi đang bận dọn dẹp nhà sau khi làm cơm thì bà thông gia phàn nàn với tôi rằng không có nước nóng. Bà ấy đang ăn hoa quả và xem TV, nhưng không nghĩ sẽ tự đi đun nước. Tôi biết là một người tu luyện mình không thể đối xử giống như thế. Tôi nói với bà: “Tôi xin lỗi, tôi quên chuẩn bị nước nóng.” Chính con gái của bà cũng không thể nhịn được và nói với bà tự đi đun nước. Bà không ngờ con gái mình lại có thể nói như vậy với mình và đã bỏ đi ra ngoài.

Tôi an ủi con dâu và bảo cháu hãy tha thứ cho bà ấy.

Nhờ cách hành xử của tôi mà con dâu tôi đã rất ủng hộ con trai tôi, cũng là một học viên. Khi lần thứ hai cháu có thai, con trai tôi hỏi rằng chúng nên làm gì. Tất nhiên tôi bảo chúng giữ lại đứa bé và chúng đã nghe lời.

Khi sinh đứa con thứ hai, chúng thuê một người trông trẻ để chăm sóc cho người mẹ và đứa bé. Để không chiếm quá nhiều thời gian của tôi để làm ba việc, con dâu tôi đã nghỉ việc để tập trung chăm sóc hai đứa nhỏ.

Vì nhà trở nên chật chội, tôi đã ra ngoài sống một mình. Bất cứ khi nào các con tôi cần giúp đỡ, tôi sẽ đến giúp một tay. Tôi đối xử rất tốt với gia đình nhỏ của con trai.

Rõ ràng là, khi tôi tu luyện tốt, mọi việc đều trở nên tốt đẹp.

Gió mưa không bỏ lỡ việc cứu người từ tay cựu thế lực

Tôi thường hướng dẫn người mới luyện công trong thị trấn của tôi, vì vậy rất nhiều người biết tôi. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã giảng chân tướng cho những ai mà tôi gặp. Lãnh đạo đơn vị, tổ dân phố và sở cảnh sát tất cả đều đến nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã nói với họ một cách rõ ràng rằng Đại Pháp đã cứu mạng tôi và không bao giờ tôi từ bỏ tu luyện, sách Đại Pháp không thể giao, bảo chứng thư không thể viết. Sau đó liền giảng chân tướng, họ không bao giờ quấy nhiễu tôi nữa.

Sau khi kinh văn “Khoái giảng” của Sư phụ được xuất bản, tôi đã đến một công viên gần nhà và mỗi buổi sáng để nói với mọi người sự thực về cuộc bức hại. Nhiều người thấy hứng thú và vây quanh tôi để nghe những gì tôi nói. Tôi thường đi từ nơi này qua nơi khác để đảm bảo tất cả các công viên đều không bị bỏ sót.

Sau khi tôi chuyển đến một thành phố ở miền Nam, tôi bắt đầu phân phát sách Cửu Bình và khuyên mọi người thoái đảng. Lúc đầu tôi thậm chí cả ngày không thể khuyên được một người thoái. Dần dần tôi đã có thể giúp một vài người. Khi tôi thấy những bài viết trên Minh Huệ nói về việc một đồng tu lâu năm đã giúp 20 đến 30 người thoái đảng một ngày, tôi đã nghĩ nhiều về việc tại sao mình không thể làm được như vậy.

Tôi nhận ra tôi vẫn còn rất nhiều chấp trước. Ví dụ, tôi thích nói chuyện với phụ nữ lớn tuổi, nhưng lại tránh những người trẻ tuổi và nam giới. Tôi biết tôi sợ rằng những người đó có thể không dễ tiếp nhận và tôi sợ mất thể diện.

Tôi cũng thấy rằng tôi hoan hỷ khi mọi người làm tam thoái và thường nói về những Pháp lý ở cao tầng không thích hợp. Kết quả là, nhiều người đã từ chối. Tôi hiểu rằng tôi phải loại bỏ những chấp trước này để đạt được kết quả tốt hơn.

Một ngày tôi thấy một người đàn ông trung niên trông rất tử tế và tôi nghĩ tôi phải có được bước đột phá ngày hôm đó. Tôi đã xin Sư phụ gia trì chính niệm cho mình.

Tôi tiếp cận ông ấy và chào hỏi: “Ông có được nghỉ hôm nay không?” Ông ấy trả lời có và nói với tôi rằng ông đến từ một thành phố ở Đông Bắc.

Tôi rất vui và nói với ông ngày rằng tôi cũng đến từ Đông Bắc. Khi tôi hỏi ông về viêc đã từng nghe về “cuộc vận động thoái đảng” chưa, ông trả lời là đã nghe rồi nhưng thú nhận rằng ông chưa bao giờ hiểu ý nghĩa của nó.

Tôi giải thích cho ông rằng: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã dàn dựng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn và thậm chí còn mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công trong khi họ vẫn còn sống. Hơn 3.000 người đã bị tra tấn đến chết chỉ vì tín ngưỡng vào Pháp Luân Công. ĐCSTQ đã giết hại hơn 80 triệu người từ khi nó giành được chính quyền. Nó tà ác đến nỗi Trời chắc chắn sẽ diệt nó. Những ai đã thề suốt đời trung thành với nó sẽ rất nguy hiểm. Khi Trời diệt Trung cộng, những thành viên của nó cũng sẽ bị hủy theo. Vì vậy thoái đảng để được bình an.”

Ông thừa nhận mình cũng là một đảng viên và đồng ý thoái. Tôi cũng khuyên ông nên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và ông cũng đồng ý.

Tôi biết rằng đó là Sư phụ đã cấp cho tôi trí huệ để có thể giảng nói tốt như thế và tạo nên đột phá. Tôi trở nên tự tin hơn nhiều và có thể giúp sáu người thoái đảng trong nửa giờ vào ngày hôm đó.

Giảng chân tướng bất cứ khi nào có thể

Những nỗ lực giảng chân tướng của tôi ngày càng có kết quả tốt hơn. Tôi đã không còn chú ý đến giới tính, tuổi tác, hoặc giai tầng; tôi chỉ có một suy nghĩ cứu người mà tôi gặp. Mỗi ngày tôi mang theo túi đựng các tài liệu chân tướng để phân phát, và tôi cũng nói chuyện với mọi người.

Một ngày, khi tôi thấy một số học sinh tiểu học trong công viên, tôi nói với các cháu rằng đeo khăn quàng đỏ không phải là điều tốt. Những đứa trẻ ngay lập tức đưa cho tôi tên để giúp chúng thoái đội. Trước khi chia tay, tôi khuyên chúng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và trở thành người tốt.

Tôi cũng thường giảng chân tướng cho các học sinh trung học và giáo viên.

Một lần, tôi gặp một gia đình ba người đi siêu thị và có thể giúp người mẹ và con dâu thoái đảng nhanh chóng. Tôi nhận ra rằng tôi cũng phải cứu người con trai, và với suy nghĩ như vậy người thanh niên đến bên cạnh mẹ và vợ để xem quần áo. Tôi đến gần cậu ấy: “Chẳng phải mẹ cậu đã mua một cái áo khoác như vậy rồi sao?” Cậu ấy nói anh muốn một cái nữa. Tôi hỏi cậu ấy: “Nhìn cách ăn mặc của cháu, cô đoán cháu là một công chức nhà nước.” Cậu ấy ngạc nhiên và tự hỏi sao tôi lại biết.

Cậu ấy thừa nhận là mình làm việc trong một cơ quan nhà nước và chịu trách nhiệm kết nạp đảng viên mới. Tôi nói với cậu ấy sẽ tồi tệ như thế nào khi bị hủy đi cùng với ĐCSTQ và khuyên cậu ấy tam thoái vì sự an toàn của gia đình. Cậu ấy đồng ý không chút do dự. Tôi cũng khuyên cậu ấy không nên quá tích cực trong việc kết nạp đảng viên mới. Cậu nói chân thành: “Cô thật là tốt. Cháu sẽ nghe theo lời của cô. Cháu cảm ơn cô nhiều!”

Chạy đua với thời gian để cứu người

Khi nghỉ giải lao để ăn bánh bao, tôi thường lo lắng về việc làm thế nào để có nhiều người có thể hiểu được Pháp Luân Công là gì. Nghĩ về số người mà tôi có thể cứu mỗi ngày, tôi rất lo lắng và không thể cầm được nước mắt. Trạng thái tâm lý như vậy thường khích lệ tôi bắt kịp thời gian để cứu thêm nhiều người từ tay của cựu thế lực.

Khi trận động đất diễn ra ở tỉnh Tứ Xuyên, tôi đã nghĩ tôi phải sử dụng cơ hội lớn này để nói với nhiều người hơn nữa. Tôi đến các cửa hàng khoảng buổi trưa và khi các chủ cửa hàng nghỉ ăn trưa. Họ đều đang xem tivi. Tôi nói: “Thật đáng buồn khi có nhiều người chết trong trận động đất. Chính là ĐCSTQ tham nhũng đã mang đến thảm họa cho đất nước chúng ta. Tôi muốn bảo mọi người thực hiện ‘tam thoái’ để bảo đảm sự an toàn của chính mình.”

Họ đều rất dễ tiếp nhận và tôi có thể giúp hơn 30 người thoái đảng chiều hôm đó.

Chúng ta phải nhớ phát chính niệm khi giảng chân tướng

Một điều mà tôi đã học trong suốt những năm qua là chúng ta phải phát chính niệm khi chúng ta giảng chân tướng trực diện. Như thế chúng ta mới có thể bài trừ can nhiễu và thanh trừ bất cứ niệm bất chính nào mà người chúng ta đối thoại đang có.

Một lần, tôi khuyên một người bảo vệ thoái đảng, và ông ấy dọa tôi sẽ báo tôi cho cảnh sát. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không sợ gì cả vì tôi đang làm một điều tốt là cứu người. Ông ấy ngay lập tức thay đổi thái độ và giải thích rằng ông ấy không hề có ý đó. Tôi lại khuyên ông ấy thoái đảng và ông đã đồng ý ngay lập tức. Khi ông cảm ơn tôi, tôi bảo ông hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi và khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Khi tôi nhớ lại những điều vừa xảy ra, tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ cấp cho tôi trí huệ để có được kết quả tốt như vậy. Sư phụ giảng:

“Thực ra [đối với] rất nhiều sự việc, chư vị giảng nói với tâm khí bình tĩnh, tâm khí bình hoà, đối đãi một cách có lý trí, chư vị sẽ phát hiện rằng trí huệ của chư vị sẽ tuôn như nước chảy, hơn nữa từng câu từng chữ đều trúng, câu nào cũng là chân lý.”

“Biết thực hiện thế nào, chư vị liền làm thế, khi thực hiện thì trí huệ của chư vị sẽ liên tục đến, bởi vì lúc ấy bên tu tốt của chư vị đã dung nhập với chư vị ở bên này. Đó là Thần, không gì là không thể; đương nhiên mấy việc nhỏ kia lập tức hoá giải xong, trí huệ lập tức đến; [lúc ấy mọi thứ] sẽ khác. Đến lúc không [làm] được thì Sư phụ sẽ cấp trí huệ cho chư vị.”(Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)

Tôi biết rằng phía con người của tôi không có khả năng làm tốt việc giảng rõ chân tướng mà chỉ có phần Thần của mình thực hiện xuất lai. Tất nhiên, Sư phụ luôn ban cho tôi trí huệ nếu tôi không có đủ khả năng bắt đầu.

Đệ tử Đại Pháp phải điều chỉnh mọi ý niệm khi làm ba việc; nếu không đó chỉ là người thường làm các việc của Đại Pháp.

Có một sự việc khác cho thấy tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Một lần tôi giúp nhiều người thoái đảng trong một cửa hàng, nhưng điều ngạc nhiên là, người đầu tiên thoái đảng đã báo cáo tôi với người chủ cửa hàng.

Khi người chủ đến xem xét tôi, tôi lập tức phát chính niệm để giải thể những nhân tố tác ác đang thao túng ông ấy. Ông cho rằng tôi đang tiếp thị trong cửa hàng và yêu cầu tôi tập trung vào việc mua hàng. Tôi duy trì phát chính niệm khi đang nói chuyện với ông ấy.

Khi tôi rời đi, tôi đã nhận ra rằng ông ấy vẫn đang theo tôi. Tôi dừng lại và đợi ông ấy. Khi tôi biết rằng ông ấy là một đảng viên, tôi khuyên ông ấy thoái đảng. Ông ấy đã đồng ý ngay lập tức và sau đó yêu cầu tôi rời cửa hàng để tránh những rắc rối.

Tôi cảm thấy rằng tất cả chúng sinh đều muốn được cứu và chỉ có điều là cách họ đến với chúng ta có thể khác nhau.

Tuy nhiên cũng không có gì đảm bảo rằng đệ tử Đại Pháp sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nếu chúng ta có sơ hở sẽ bị tà ác dùi vào. Tôi đã bị báo cáo và bị bắt ba lần trong những năm trước, nhưng may mắn là, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã thoát khỏi đồn cảnh sát chỉ sau vài giờ trong những lần đó.

Lời kết

Tôi không bao giờ dừng lại việc giảng rõ sự thật chỉ trong một ngày từ năm 2005. Bất cứ đâu tôi đến, tôi đều nói với mọi người về Pháp Luân Công. Trên tàu hỏa tôi nói chuyện với những hành khách lớn tuổi. Một khi tôi biết nơi họ đến, tôi chắc chắn họ sẽ thoái đảng trước khi họ rời đi. Trên máy bay, tôi cũng làm như thế. Trong suốt kỳ nghỉ, hoặc thậm chí khi cha tôi ở trong bệnh viện, tôi đều nói với mọi người về Pháp Luân Công. Tôi sống ở miền Nam, nơi mọi người “sống về đêm”, vì vậy tôi thường giảng chân tướng muộn vào ban đêm. Việc tôi trở về lúc nửa đêm là chuyện bình thường.

Thời gian rất quý giá, và tôi luôn cảm thấy mình không có đủ thời gian. Tôi chỉ có thể thu hẹp lại thời gian các bữa ăn và ngủ của mình. Ví dụ, tôi làm một âu cơm lớn và có thể ăn trong cả ngày mà không phải nấu thành ba bữa.

Mỗi sáng tôi luyện công trước khi phát chính niệm. Sau bữa sáng, tôi nhanh chóng học Pháp. Mỗi chiều tôi ra ngoài để giảng chân tướng.

Bất kể tôi có bận thế nào, tôi luôn đảm bảo đủ thời gian học Pháp. Ngoài việc tự học Pháp, tôi tham gia hai nhóm học Pháp hàng tuần.

Tôi cũng chú ý đến mọi ý niệm của mình và tập trung vào việc tu luyện tâm tính.

Tôi không bao giờ giảm bớt nhịp độ của mình bởi những việc nhà. Mỗi ngày tôi có thể khuyên 10 đến 50 người tam thoái. Trong tám năm qua tôi đã giúp khoảng 70.000 người làm tam thoái.

Tôi vẫn đang tu luyện, vì vậy có những lúc khi tôi cảm thấy lười biếng và không muốn làm bất cứ điều gì. Nhưng khi tôi nhận ra rằng tâm thái đó là không chính, tôi học Pháp để loại bỏ tâm cầu an dật.

Tu luyện thực sự là nghiêm túc, và chúng ta phải nhắc nhở bản thân tinh tấn thường hằng.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức, tôi biết tôi vẫn chưa đạt được các tiêu chuẩn của Đại Pháp về rất nhiều phương diện. Tôi sẽ nghiêm khắc với bản thân và làm tốt hơn nữa.

Con xin bày tỏ sự biết ơn sâu sắc đến Sư phụ.

Tôi xin cảm ơn các đồng tu vì sự giúp đỡ của họ. Tôi hy vọng chúng ta có thể tu luyện tinh tấn và theo Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2013/11/7/明慧法會–與舊勢力搶人爭分奪秒-281160.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/16/143258.html

Đăng ngày 30-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share