Bài viết do Ngọc Liên thuật lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 07-11-2013] Tôi là một người phụ nữ lớn tuổi sống ở một ngôi làng hẻo lánh. Cha mẹ tôi đã qua đời khi tôi lên ba và tôi được nhận làm con nuôi. Mẹ nuôi của tôi không phải là một người phụ nữ tốt bụng. Hơn mười tuổi, tôi đã bắt đầu làm việc tại một trang trại. Mẹ nuôi tôi đã thường nguyền rủa và đánh tôi khi bà không hài lòng với bất cứ thứ gì tôi làm. Tôi đã thường xuyên cảm thấy buồn chán và những ngày đó trở nên dài lê thê.

Mẹ nuôi tôi sắp đặt cho tôi lấy một người đàn ông nghèo khi tôi mới chỉ 16 tuổi. Do không có quyền quyết định cuộc đời mình nên tôi đã phải cưới ông ấy. Ông ấy lười biếng và không muốn làm việc. Tôi đã bị bất tỉnh hai lần do thường xuyên bị chồng đánh. Vào một ngày, ông ấy thậm chí còn dùng dao đâm tôi. Tuy đã cố ngăn chồng nhưng con dao đã đâm vào cánh tay tôi và gây ra một vết thương lớn.

Bố mẹ chồng tôi cũng không hài lòng về tôi và thường hay phàn nàn. Khi cảm thấy không chịu đựng thêm được nữa, tôi đã mang theo đứa con sáu tuổi của mình đến nhà thím tôi để ở. Thím nói với tôi rằng tôi không nên rời khỏi nhà như vậy. Thím cũng nói rằng sau này vào thời mạt kiếp của nhân loại, người duy nhất có thể cứu giúp tất cả chúng ta là một người họ Lý. Tôi đã không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở về nhà. Sau 33 năm kể từ khi thím tôi nói điều ấy, tôi vẫn không biết ý nghĩa thực sự của những điều mà bà đã cố gắng nói với tôi.

Tôi đã bị đánh đập và chửi rủa nhiều lần khi quay trở về nhà. Tôi đã bị đánh bằng chổi cho đến khi cán chổi bị gãy. Tôi đã không biết nguyên nhân khiến cuộc đời tôi lại đắng cay như vậy. Cha mẹ mất khi tôi vẫn còn nhỏ, tôi đã không được yêu thương như những đứa trẻ khác, khi tôi lập gia đình, chồng và cha mẹ chồng đã hành hạ tôi. Tôi đã cố tự tử nhiều lần nhưng đều không thành. Tôi muốn treo cổ nhưng sợi dây thừng tôi dùng đã bị đứt. Tôi kiếm thuốc trừ sâu để uống nhưng lại không tìm thấy. Thậm chí tôi còn cố gắng đâm vào xe đang chạy nhưng người khác đã ngăn tôi lại. Dường như Thần Phật đang bảo hộ tôi theo một cách nào đó.

Tôi đã được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Lần đầu tiên khi nhìn thấy ảnh của Sư phụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân, ngay lập tức tôi cảm thấy gần gũi giống như Ngài đã từng là thân nhân của tôi vậy. Mắt tôi đã ngấn lệ và đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi có cảm giác được yêu thương. Trong tâm tôi tràn ngập hạnh phúc và ấm áp.

Vào buổi tối tôi xem video một bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi Sư phụ nói rằng Ngài sẽ cài một Pháp Luân cho mỗi học viên, từng người một, tôi đã cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển trong bụng của tôi. Tôi đã rất phấn khích và khi trở về nhà tôi liền kể cho chồng biết. Ông ấy đã không tin và nghĩ rằng tôi nói nhảm. Nhưng ông ấy biết rằng tôi là một người trung thực và sẽ không nói dối chồng. Sau đó, ông ấy đến gần tôi và cũng đã cảm thấy một cái gì đó đang xoay trong bụng dưới của mình. Tôi nói rằng có thể Sư phụ đã cài một Pháp Luân trong cơ thể của ông ấy. Tôi đã khuyến khích chồng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với mình và ông ấy đồng ý.

Tôi đã tới điểm luyện công để học Pháp và luyện công mỗi ngày. Vào tháng 07 năm 1999, chế độ của Giang Trạch Dân đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công với quy mô chưa từng có. Các phương tiện truyền thông đã được huy động để vu khống Pháp Luân Công và nói những lời dối trá để đầu độc người dân. Mọi người đều khiếp sợ. Cả đất nước, từ trung ương cho tới địa phương đã ở trong sự hỗn loạn. Các học viên Đại Pháp bị bức hại ở khắp nơi. Hầu hết các học viên ở làng tôi đã ngừng tu luyện. Nhưng tôi đã động viên bản thân duy trì tu luyện vì tu luyện là điều tuyệt vời.

Vào một ngày cuối năm 2000, khi đang đọc bài thơ “Khổ Kỳ Tâm Chí” trong Hồng Ngâm, tôi đã nhận ra rằng mình cần phải đi đến Bắc Kinh để đòi lại công lý cho Sư phụ. Các nhà cầm quyền đã công kích Sư phụ trong khi Ngài đang cứu độ chúng ta. Tôi là một đệ tử của Sư phụ và đã được hưởng lợi ích từ Pháp Luân Công. Tôi nên ngăn chặn việc tà ác vu khống Sư phụ. Do đó tôi đã quyết định tới Bắc Kinh. Tối hôm đó tôi có một giấc mơ. Tôi đã nhìn thấy một chiếc thuyền Pháp to lớn huy hoàng đang đến từ thiên thượng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang khích lệ mình. Ngày hôm sau tôi đã tự mình tới Bắc Kinh với một biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong túi.

Đắc Pháp, học Pháp và tín Pháp

Sau khi trở về từ Bắc Kinh, tôi đã bị kết án bất hợp pháp một năm lao động cưỡng bức. Sau khi tôi được thả và về nhà thì đã không còn một điểm luyện công hay nhóm học Pháp nào. Tôi đã không thể tìm thấy bất cứ học viên nào để cùng học Pháp và chia sẻ. Chồng tôi không biết chữ và tôi cũng gần như thế, nhưng tôi vẫn tiếp tục học Pháp hàng ngày. Tôi đã viết các chữ lên lòng bàn tay và ra ngoài hỏi mọi người về ý nghĩa của chúng. Sư phụ thường cho tôi những điểm hóa khi tôi học Pháp. Tôi ghi nhớ Pháp và dùng để đối chiếu trong tu luyện. Dưới đây là một số ví dụ về việc làm thế nào mà tôi có thể loại bỏ nghiệp bệnh nhờ chính niệm.

Vào một ngày, tôi đột nhiên bị đau đầu. Tôi liền phát chính niệm ngay lập tức. Tôi nghĩ đến Pháp của Sư phụ:

“Chúng tôi hãy giảng [tình huống] phổ biến nhất; người ta mọc khối u chỗ này, phát viêm chỗ kia, có gai xương ở chỗ nào đó, v.v., nơi không gian khác thì có một con linh thể nằm chính tại chỗ đó, có một con linh thể tại không gian rất thâm sâu.” (Bài giảng thứ bảy,Chuyển Pháp Luân)

Tôi lập chưởng để tiêu diệt những linh thể trong không gian thâm sâu ấy. Tôi đã nhìn thấy một vật dẹt hình tròn với lông màu đen bay ra khỏi bụng tôi. Đầu tôi đã trở nên sáng suốt sau khi kết thúc việc phát chính niệm.

Vào một ngày, tôi đã không giữ vững được tâm tính của mình và nổi giận với chồng. Tôi đã cảm thấy đau ở ngực. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày. Một hôm, tôi đã đột nhiên nhớ rằng Phật pháp vô biên và Sư phụ có thể cấp cho chúng ta sức mạnh phi thường. Pháp của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi:

“Giả thuyết người kia có bệnh ở tim, khi cánh tay này chuyển về phía của tim để chộp, thì cánh tay tại không gian khác sẽ đưa vào. Chỉ trong nháy mắt rất mau lẹ đã chộp vững xong rồi, tay bên ngoài của chư vị chộp bắt xong, hai tay lại hợp nhất lại, nó đã nằm trong tay rồi.” (Bài giảng thứ bảy,Chuyển Pháp Luân)

Do vậy, tôi đã chộp hai lần trước ngực và quẳng nó đi. Ngay lập tức tôi đã không còn cảm thấy đau ở ngực nữa.

Tôi muốn nhắc nhở các bạn học viên rằng khi chúng ta cảm thấy đau hoặc không khỏe tại một nơi nào nó trên cơ thể, chúng ta không nên coi nó là bệnh. Sư phụ đã giảng rằng người tu luyện không có bệnh. Khi bạn đối diện với nó, bạn nên dùng chính niệm cùng với thần thông mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta để loại trừ nó.

“Chỉ Sư phụ mới có quyền quyết định”

Trước khi Thế vận hội Olympic Bắc Kinh năm 2008 diễn ra, cảnh sát đã đến và bắt tôi khi tôi đang làm việc trong trang trại. Đầu tiên họ giả vờ tỏ ra thân thiện. Họ đã vỗ nhẹ vào vai tôi và nói: “Bà ơi, đừng tu luyện Pháp Luân Công nữa. Chỉ cần bà nói rằng bà sẽ không tu luyện nữa thì chúng tôi sẽ rời đi.” Tôi đã nói: “Tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện. Pháp Luân Công là tốt. Tôi chắc chắn sẽ tiếp tục tu luyện.” Họ đã không còn thân thiện nữa và nói một cách giận dữ: “Bà già, bà thật cứng đầu. Bà đã từng ở trại lao động cưỡng bức mà vẫn không dừng tu luyện.” Họ đã cố ép tôi điểm chỉ lên biên bản của họ nhưng tôi từ chối và nắm chặt tay lại.

Họ đưa tôi đến sở cảnh sát quận và đẩy tôi vào trung tâm giam giữ. Nhiều học viên đã bị bắt tại đây. Vào ngày thứ mười hai, tôi đã nói với Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, con chỉ có thể ở đây nhiều nhất là 15 ngày. Xin hãy giúp con.” Khi chúng ta có chính niệm, Sư phụ chắc chắn sẽ giúp.

Đến ngày thứ mười lăm, lính canh bên ngoài đã gọi tên tôi và thả tôi. Khi bước đến cổng, tôi đã nghe thấy ai đó trong trại giam đề cập đến tên tôi qua điện thoại và nói rằng tôi không được phép rời đi. Tôi nói thầm: “Ông không có quyền quyết định. Chỉ Sư phụ chúng tôi mới có quyền đó. Tôi tin tưởng vào Sư phụ.” Người lính canh gần tôi hỏi: “Bà già đang lẩm bẩm cái gì thế?” Một lính canh cao lớn bước vào phòng và nói lớn: “Thả bà ta ra, để bà ta đi đi.” Nhờ có sự giúp đỡ của Sư phụ nên tôi đã bước ra khỏi trung tâm giam giữ.

Cứu độ chúng sinh bất kể thời tiết

Tôi từng là học viên duy nhất còn lại trong làng tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Tên tôi được ghi tại sở cảnh sát do vậy mà họ theo dõi tôi. Các xe cảnh sát đã đi theo tôi và cố gắng ngăn cản tôi đến Bắc Kinh. Trạm xe buýt ở thành phố trực thuộc tỉnh nơi tôi ở thiết lập sự kiểm tra nghiêm ngặt đối với các hành khách. Nhưng họ đã thất bại trong việc ngăn cản tôi đến Bắc Kinh. Đe dọa, sách nhiễu, giám sát và theo dõi đã không thể ngăn cản tôi cứu độ chúng sinh. Tôi biết rằng chúng ta có Pháp và Sư phụ giúp đỡ. Đệ tử Đại Pháp có thể làm bất cứ điều gì.

Vào một ngày đông, tôi nhớ đến một ngôi làng xa xôi. Chúng sinh đang đợi để được cứu. Một học viên khác cùng tôi đã khởi hành đến thăm ngôi làng này vào lúc 3 giờ sáng bằng xe đạp cùng với các tờ rơi và đĩa CD.

Khi chúng tôi đến một ngã tư, tôi đã không biết nên đi hướng nào. Người học viên đi cùng muốn tôi đợi ở đây trong khi cô ấy đi hỏi đường. Tôi đã nói: “Không cần đâu. Chúng ta có thể xin Sư phụ giúp đỡ.” Tôi đứng ở ngã tư và xin Sư phụ chỉ đường cho chúng tôi. Sau một lúc, một con đường trở nên sáng hơn. Tôi đã nói với đồng tu: “Tôi biết rằng chúng ta nên đi đường này.” Chúng tôi chỉ vừa rời đi thì liền nghe thấy tiếng hét của một ai đó trong ngọn núi gần đó. Người đồng tu đã hoảng sợ. Do đó tôi đã đọc bài thơ của Sư phụ:

Uy Đức
Đại Pháp bất ly thân,
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn;
Thế gian đại La Hán,
Thần quỷ cụ thập phân.
(Hồng Ngâm)

Tôi đọc bài thơ ba lần và tiếng hét đã ngừng lại. Chúng tôi đã tiến tiếp về phía trước và đi qua một nghĩa địa. Có ánh sáng chiếu ra từ mỗi ngôi mộ. Tôi đã đọc bài thơ của Sư phụ hai lần và ánh sáng liền biến mất. Mọi thứ đều trở lại bình thường.

Khi gần tới ngôi làng, chúng tôi thấy nó trên đỉnh một ngọn núi. Con đường núi trở nên trơn do tuyết. Chúng tôi đã gặp nhiều khó khăn trong việc đẩy xe đạp lên đỉnh núi và đến làng.

Những con chó đã cất tiếng sủa, do vậy chúng tôi phát chính niệm và tiếng sủa ngưng lại. Vừa phát chính niệm, chúng tôi vừa phát tài liệu tới từng nhà. Khi đến lúc trở về nhà, bình minh còn chưa đến và một chiếc taxi chạy ngang qua chúng tôi. Người tài xế hét to về phía chúng tôi: “Các vị là người hay ma?” Tôi lớn tiếng đáp lại: “Chúng tôi là những vị thần.” Giọng nói của tôi vang vọng trong không trung, “…Thần! Thần!…”

Khoảng một tuần sau đó, một cô gái 17 tuổi đã đến nhà tôi để sửa giày (chồng tôi là một thợ sửa giày) và tôi đã hỏi nơi cô sinh sống. Cô ấy nói với tôi địa điểm chính là ngôi làng mà chúng tôi gần đây đã ghé thăm. Tôi hỏi cô ấy liệu có nhìn thấy bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào chúng tôi để lại không. Cô ấy nói có và đề cập đến các đĩa CD. Cô ấy đã nói rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn được dàn dựng. Do vậy chúng tôi đã không đến đó một cách vô ích. Chúng sinh ở đó đã được cứu.

Chồng tôi và tôi ra ngoài để treo biểu ngữ vào một đêm trong năm 2002. Chúng tôi sử dụng dây điện cùng sào để treo các biểu ngữ và xin Sư phụ gia trì để có thể hoàn thành công việc. Các tấm biểu ngữ lên cao từng chút một cho tới khi cây sào không thể chạm tới nhưng chúng vẫn tiếp tục tự tiến lên cao. Bằng cách này mà chúng tôi đã treo được hơn 40 biểu ngữ. Một số biểu ngữ vẫn còn đó cho đến tận tháng Ba năm sau. Tôi biết rằng Sư phụ đã gia trì và làm điều này cho chúng tôi.

Khi Cửu Bình được xuất bản, tôi đã phân phát nó đến từng nhà. Vào một ngày trời đổ mưa to và tôi học Pháp tại nhà. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ đến là “Cứu người.” Tôi rời nhà với một cây bút và một quyển sổ nhỏ. Nếu không có ai trên phố thì kế hoạch của tôi sẽ là ghé thăm từng nhà một. Tôi đến nhà hàng xóm trước tiên. Họ nói rằng tôi phải có chuyện gì quan trọng để nói nên mới ra ngoài trong thời tiết mưa như thế này. Tôi đã trả lời rằng thực sự tôi có điều cần nói và tôi đến để cứu họ. Tôi nói: “‘Chủng chủng tai nạn toàn đô huyền tại đầu.’ (“Tai nạn vi hà đa?“, Hồng Ngâm III). Xin đừng tin những tuyên truyền trên truyền hình. Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là một vở kịch.” Họ hỏi vài câu hỏi và sau đó tôi giải thích tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Họ nói: “Ồ, ra là thế. Đại Pháp là để cứu chúng ta. Cả gia đình tôi sẽ thoái xuất ĐCSTQ.”

Khi về nhà đêm hôm đó, tôi đếm lại số tên trong danh sách của mình: 57 người đã thoái khỏi ĐCSTQ. Tôi đã nghĩ rằng bản thân mình vừa giúp được nhiều người thoái khỏi ĐCSTQ. Giọng nói của Sư phụ vang lên trong đầu tôi: “Số lượng này vẫn còn thấp hơn rất nhiều so với thệ ước của con.” Tôi liền cảm thấy buồn. Sao tôi có thể hài lòng được chứ? Ngày hôm sau tôi lại ra ngoài một lần nữa và hầu hết mọi người trong làng tôi đã thoái xuất ĐCSTQ.

Tôi cũng đã giảng chân tướng cho những người tôi gặp trên phố. Một ngày, tôi đi ngang qua một người đàn ông bốn mươi tuổi ở ngay ngoài nhà mình. Tôi đã vẫy anh ấy và hỏi rằng liệu anh ấy có phải là một đảng viên hay không. Anh ấy hỏi lại tôi: “Niềm tin của bà là gì?” Tôi trả lời: “Pháp Luân Công.” Anh ấy đã nói: “Sao bà dám đề cập đến Pháp Luân Công. Nhiều người trong làng chúng ta đã bị bắt.” Tôi nói: “Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn 500 năm. Anh có biết hắn đã trở thành ai sau khi thoát được ra ngoài không?” Anh ấy dường như đã hiểu ra, nhờ vậy mà anh đã thoái khỏi ĐCSTQ. Khi chúng ta giảng chân tướng một cách rõ ràng, chúng sinh sẽ được cứu. Chúng ta cần phải học Pháp nhiều hơn và Pháp sẽ ban cho chúng ta trí huệ.

Một ngày khi tôi ra ngoài, một chiếc xe tải nhỏ chở 12 người đi ngang qua tôi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Họ là những chúng sinh trong thế giới của tôi. Tôi phải cứu họ.” Do vậy tôi bước lên xe tải và nói: “Tất cả các bạn, xin hãy làm tam thoái bảo bình an.” Họ đã hỏi: “Cái gì là tam thoái bảo bình an?” Do đó tôi đã giảng chân tướng cho họ. Tôi hỏi tên của họ. Tất cả họ đều thoái khỏi ĐCSTQ bằng tên thật. Tôi đã xuống xe tải tại điểm dừng chân. Một trong số họ đã chỉ vào tôi và nói: “Bà ấy giống như một vị thần vậy!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/7/明慧法会–“这老太太是神仙哪”-282007.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/19/143308.html

Đăng ngày 02-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share