[MINH HUỆ 12-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi đã tu luyện Nhẫn kể từ khi bắt đầu tu luyện. Nhẫn có thể làm tan biến những bất hòa giữa các học viên. Chúng ta có thể phối hợp tốt nếu chúng ta có Nhẫn. Nhẫn cũng có thể tiêu diệt tà ác và bất kỳ yếu tố bất chính nào. Nhẫn là một biểu hiện cho cảnh giới và từ bi của một người. Nó là điều mà những bậc giác giả phải có, vì vậy các học viên Đại Pháp chúng ta cũng phải có nó. Tôi cố đối xử với những người khác bằng Nhẫn và liên tục chỉnh sửa bản thân mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn ba kinh nghiệm.
1. Bị đối xử bất công là một điều tốt
Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi có chấp trước mạnh mẽ vào việc sợ mất mặt. Tôi sợ sẽ mất mặt nếu không làm tốt việc gì đó và người ta sẽ tìm thấy lỗi ở tôi. Vì vậy, tôi đã cố gắng làm tốt tất cả mọi việc và sống phần lớn cuộc đời vì lời khen ngợi của người khác. Nếu bị đối xử bất công hay bị buộc tội điều gì đó không tốt, tôi hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Tôi là điều phối viên cho nguồn cung cấp và mua sắm thiết bị trong khu vực của tôi. Sau khi chúng tôi bắt đầu làm DVD Thần Vận tại địa phương, tôi phải quản lý hàng chục ngàn nhân dân tệ tiền quỹ mỗi năm. Một lần nọ, một học viên có mâu thuẫn với điều phối viên của cô ấy và không thể vượt qua khảo nghiệm. Cô ấy đã đổ lỗi cho tôi.
Cô ấy nói rằng tôi là kẻ lừa đảo nhất tại địa phương. Cô ấy nói rằng cái chết của cháu trai tôi là hình phạt của tôi vì đã biển thủ tiền quỹ Đại Pháp. Khi nghe điều này, tôi đã không thể kiểm soát bản thân mình. Tôi đã giận dữ, kích động, và bất bình. Tôi muốn đi tranh luận với cô ấy ngay lập tức. Tôi muốn hỏi cô ấy nhận xét như vậy dựa trên bằng chứng gì và nói với cô ấy: “Nếu tôi mà sử dụng tiền quỹ Đại Pháp để sử dụng cho riêng cá nhân tôi, thì tôi sẽ bị sét đánh và bị Trời phạt; nếu tôi không lạm dụng tiền gì cả, thì cô sẽ bị trừng phạt vì tội vu khống.”
Các học viên đã cố gắng hết sức để giúp tôi bình tĩnh lại, và tôi cảm thấy đỡ khó chịu hơn, nhưng tôi vẫn giữ điều đó trong tâm. Tôi không muốn gặp hoặc tiếp xúc với học viên đó. Trong một thời gian dài mỗi khi nhớ lại sự việc này, tôi lại cảm thấy khó chịu và tức giận. Tôi đã bỏ tiền vào quỹ để làm tài liệu và mạo hiểm mạng sống để chứng thực Pháp, nhưng tôi vẫn bị đối xử bất công. Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn.
Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Manhattan”:
“Không được cứ tranh luận mãi, không được nhấn mạnh vào là ai đúng ai sai. Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng. (vỗ tay) Khi đều có thể rất thản nhiên đối mặt với uỷ khuất dẫu lớn đến mấy, đều có thể bất động tâm, đều không tìm cớ cho mình, có rất nhiều việc thậm chí chư vị không cần tranh biện, bởi vì trên con đường tu luyện này của chư vị không có việc ngẫu nhiên nào cả; có lẽ khi nói chuyện với nhau làm xúc động chư vị, có lẽ cái nhân tố để phát sinh mâu thuẫn với chư vị có quan hệ đến lợi ích chính là do Sư phụ đưa vào. Có lẽ chư vị bảo rằng lời nói kia làm chư vị rất cáu, đụng trúng chỗ đau của chư vị, chư vị mới cảm thấy bị kích thích [cáu giận]. Cũng có lẽ là thật sự oan uổng cho chư vị, nhưng lời đó lại không nhất định là họ nói đâu, có thể là tôi nói đó. (mọi người cười) Bấy giờ tôi chính là xem chư vị đối đãi việc ấy như thế nào; bấy giờ chư vị đụng phải họ nhưng thực ra là chư vị bằng như đụng phải tôi. (cười) (mọi người cười, vỗ tay) Hôm nay chúng ta nói tới đây. Những thứ [kia] tôi có thể gỡ bỏ hết sạch cho chư vị; nhưng thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị nhất định phải trừ bỏ đi, nhất định phải bỏ, nhất định phải bỏ. (vỗ tay)”
Cho đến khi đó tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đang cho tôi điểm hóa để hướng nội. Sự việc này đã kích khởi những chấp trước của tôi. Sau khi hướng nội liên tục và sâu sắc, tôi đã trở nên rất băn khoăn, bởi vì tôi thấy rằng tôi có quá nhiều các chấp trước: sợ mất mặt, truy cầu danh, sợ bị đối xử bất công, phàn nàn, tật đố và một cái tôi lớn.
Nói ngắn gọn, tâm tôi hẹp hòi và nhỏ nhen, và không thể chịu đựng được các học viên khác. Tôi vẫn chưa tu Thiện, nghĩa là tôi cần phải mở rộng tấm lòng, đề cao tâm tính và cảnh giới của mình. “Nếu bạn tốt với tôi, thì tôi sẽ tốt với bạn.” Đó là điều mà một người bình thường cũng có thể làm được. Nhưng một học viên phải đạt đến cảnh giới là có thể tốt với cả những người không tốt với mình mà không than phiền gì. Tôi nhận ra rằng bị đối xử bất công là một điều tốt. Khi tôi thay đổi quan niệm, tất cả mọi thứ cũng thay đổi theo và tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Tôi rất biết ơn học viên này vì đã giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi đã liên lạc lại với cô ấy, nhưng tôi có thể nói rằng tôi đã làm cô ấy cảm thấy khó chịu và có lỗi. Sau đó, chúng tôi đã hợp tác rất tốt. Thông qua sự việc này, tôi đã hiểu ra rằng Nhẫn có thể giải quyết mâu thuẫn và là một biểu hiện của Thiện. Đại Pháp đã khai mở tâm trí và trái tim tôi. Đó là một khảo nghiệm nghiêm túc để xem tôi có thể đối xử với những người khác bằng Thiện và Nhẫn khi phải đối mặt với bất công hay không. Sư phụ và chúng sinh đều tin tưởng ở tôi, và tôi không thể phụ sự mong chờ của họ.
2. Hóa giải hận thù và đối đãi với chúng sinh một cách từ bi
Trước khi tôi trở thành một người tu luyện, có những người tôi không muốn gặp, và tôi đã gặp phải một số việc mà tôi nghĩ là không công bằng. Đôi khi tôi vẫn còn tức giận mỗi khi nghĩ về chúng. Tôi thường đánh giá người ta trước khi giảng chân tướng cho họ. Nhưng khi nhớ tới Pháp của Sư phụ, tôi liền phủ định những suy nghĩ không tốt ấy và ngừng đánh giá họ.
Một người đàn ông làm việc trong một sở pháp lý của ĐCSTQ đã vu cáo và lừa đảo tôi 25 năm trước đây. Tôi rất ghét ông ấy mỗi khi nghĩ về ông ấy. Tôi đã quên ông ấy sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Vào năm kia, một đồng tu đưa cho tôi một danh sách số điện thoại của các cán bộ làm việc trong các sở pháp luật địa phương và nhờ tôi đăng chúng lên website Minh Huệ để các học viên khác có thể gọi điện giảng chân tướng cho họ. Tôi nhìn thấy tên của ông ấy trong danh sách và lại thấy khó chịu. Tôi không muốn đưa tên ông ấy lên website. Rồi tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ:
“Độ nhân thì chính là độ nhân, chọn lựa ra thì không là từ bi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])
Điều này đã thức tỉnh tôi. Tôi không nên có tư duy giống như những người bình thường. Mọi thứ đều có mối quan hệ nhân quả. Có lẽ tôi đã làm tổn thương ông ấy hay nợ ông ấy điều gì đó trong các đời trước và phải trả lại trong đời này. Tôi nên cảm ơn ông ấy. Có lẽ tôi có một mối quan hệ tiền duyên lớn với ông ấy. Nếu là như thế, chẳng phải tôi càng nên cứu ông ấy? Tôi bắt đầu cảm thấy từ bi đối với ông ấy. Tôi đã đưa tên ông vào danh sách và gửi cho website Minh Huệ. Tôi cảm thấy niềm vui trong tâm khi làm như vậy.
Hai đồng nghiệp cũ làm tổn thương tôi khi tôi đang ở vị trí quản lý. Vì lợi ích cá nhân của họ, họ đã cố làm tổn thương tôi bằng mọi cách. Bạn bè và đồng nghiệp của tôi cảm thấy tiếc cho tôi và bảo tôi đấu lại bằng cách sử dụng những phương pháp tương tự. Nhưng tôi đã không làm theo lời khuyên của họ, và vì một số lý do, tôi đã bỏ qua. Sau khi trở thành một người tu luyện, tôi đã quên đi chuyện này.
Trong những năm gần đây, tôi bắt đầu tìm kiếm các đồng nghiệp và người quen trước đây của mình, trong đó có cả hai người đó. Tôi mang quà đến thăm họ và giảng chân tướng cho họ, đồng thời khuyên họ thoái xuất Đảng và các tổ chức thanh niên của nó. Khi gặp họ, tôi cảm thấy có lỗi và hối hận. Thông qua nói chuyện và giao tiếp, các vấn đề của chúng tôi đã được giải quyết và sự oán giận của tôi đã biến mất.
“Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Một vài người bạn của tôi chưa thoái ĐCSTQ, nhưng tôi đã đặt một nền tảng tốt cho các chuyến thăm trong tương lai của mình. Tôi chắc chắn sẽ gặp lại họ.
Tôi cảm thấy rằng tâm tính của mình đã đề cao rất nhiều trong thời gian gần đây. Tôi được bao quanh bởi một trường năng lượng lớn. Nhẫn và Thiện sẽ mang lại cho các bạn hạnh phúc chân chính và thực sự là một cảnh giới tuyệt đẹp.
3. Thiện làm tan biến những khổ nạn
Vào tháng 10 năm 2012, cảnh sát từ Ban An ninh Quốc gia và đồn cảnh sát địa phương đã bắt tôi và đưa tôi đến trung tâm tẩy não địa phương. Các nhân viên từ Phòng 610 đến nói chuyện với tôi để vu khống Đại Pháp và các học viên. Họ ép buộc tôi xem các DVD phỉ báng Đại Pháp và Phật giáo cả ngày. Họ đã cố khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.
Người đứng đầu Phòng 610 đến nói chuyện với tôi ba lần một ngày: buổi sáng, buổi trưa, và buổi tối. Ông ta dụ dỗ, lừa dối, đe dọa, và cố “cải tạo” tôi trong vòng tám ngày, nhưng những nỗ lực của ông đều vô ích. Tôi đã phát chính niệm để bài trừ các nhân tố tà ác đằng sau ông ấy nhưng đạt được rất ít kết quả. Tôi cố tìm hiểu lý do tại sao. Một hôm, người đứng đầu Phòng 610 lại đến chỗ tôi và chỉ tay vào mặt tôi và nói: “Học viên Pháp Luân Công các người đăng hình ảnh của tôi ở khắp mọi nơi và công bố những hành động của tôi. Các người ghét tôi và ngược đãi tôi. Vì vậy, hãy cho tôi biết, tôi có nên đối xử với các người thậm chí còn tệ hơn không?” Tôi đã nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Tôi đang viết một báo cáo về việc cảnh sát địa phương bức hại các học viên Đại Pháp trước khi tôi bị đưa đến trung tâm tẩy não. Tra tấn mà các học viên phải chịu đựng trong các trại giam, các trại lao động cưỡng bức, các nhà tù, và các trung tâm tẩy não là không thể tưởng tượng được. Tôi đã động tâm, và tôi ghét người đứng đầu Phòng 610 hơn nữa. Một trong những lý do mà tôi bị bắt là vì sự hận thù của chính mình.
Sư phụ giảng:
“Người ta chỉ cần có khí, thì minh chứng rằng cá nhân ấy chưa đạt được đến thân thể tịnh hoá cao độ, đó chính là vẫn còn khí bệnh, điều này là khẳng định.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân) “Giữa khí với nhau không có tác dụng chế ước.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra lý do tại sao ông ấy lại quá nhẫn tâm với tôi và có nhiều hận thù như vậy và không có ý định dừng lại. Đó là bởi sự hận thù và tật đố của chính tôi. Mặc dù vô cùng xấu xa, ông ấy vẫn là một con người. Ông ấy biểu hiện tà ác như vậy bởi vì ông là một con tốt của ĐCSTQ. Bản thân ông ấy là một nạn nhân. Ông ấy thật đáng thương. Khi tôi thay đổi suy nghĩ và không còn ghét ông ấy nữa và cố gắng loại bỏ các nhân tố tà ác phía sau ông ấy, thì ông ấy thay đổi thái độ. Ông ấy nói: “Vậy là cô không muốn từ bỏ? Tôi sẽ không đến gặp cô nữa.” Và ông ấy đã không đến nữa.
Trung tâm tẩy não địa phương đã không thể “chuyển hóa” tôi, vì vậy họ gửi tôi đến trung tâm tẩy não của tỉnh. Bức hại leo thang ở đó. Hơn mười tù nhân từ trại lao động cưỡng bức và nhà tù thay phiên nhau tẩy não và đe dọa tôi. Họ bắt tôi đứng trong thời gian dài và cấm không cho tôi ngủ. Họ buộc tôi xem những DVD phỉ báng Đại Pháp trong một thời gian dài. Tôi nhẩm Pháp và phát chính niệm, nhưng không có hiệu quả. Tôi hướng nội và thấy rằng trong tâm tôi, tôi vẫn còn hận thù và tranh đấu, và tôi xem thường họ. Tôi cũng thấy hơi sợ hãi. Tôi đào sâu hơn và thấy rằng sự sợ hãi này là một loại ích kỷ. Chỉ có vị tha mới có thể dẫn đến không sợ hãi.
Sư phụ giảng:
“Nhưng tôi nghĩ rằng, Pháp rộng lớn thế, Đại Pháp của vũ trụ mà, là có thể hoá giải hết thảy; chỉ cần mở rộng nội tâm ra, chỉ cần có thể khoan dung, tôi nghĩ rằng điều gì cũng có thể cải biến.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York)
Tôi nhẩm Pháp và phát chính niệm để dọn sạch những suy nghĩ xấu và chấp trước của mình. Tôi cũng cầu xin Sư phụ gia trì cho mình. Cuối cùng, tôi cũng đạt được Thiện và Nhẫn. Những người này thật đáng thương, và tôi đã khóc thầm cho những chúng sinh của họ.
Vài ngày sau đó, họ thay đổi phương pháp. Trong 15 ngày cuối cùng trước khi trung tâm tẩy não bị tháo dỡ, các lính canh, tù nhân, và các nhân viên khác không theo dõi tôi nữa. Nhưng họ vẫn theo dõi chặt chẽ những người đã bị “chuyển hóa” trước khi họ được thả.
Cuối cùng một lính canh đến phòng của tôi để nghe sự thật. Ông ấy hỏi xin tôi một DVD luyện công và nói rằng tôi sẽ được thả cùng với những người đã được “chuyển hóa”. Người đứng đầu Phòng 610 tỉnh đưa một số học viên Đại Pháp rất kiên định vào một phòng trước khi trung tâm tẩy não đóng cửa. Ông ấy nói với chúng tôi rằng chúng ta có thể thảo luận và chia sẻ suy nghĩ. Chúng tôi biết ý ông ấy là gì và không nói bất cứ điều gì.
Khi ông ấy nói chuyện riêng với tôi, ông nói: “Cô không thể linh hoạt được à? Chỉ cần nói rằng cô từ bỏ, nhưng sau khi về nhà, cô có thể tiếp tục tu luyện và sẽ không ai biết.” Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy người ta sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi cần phải trung thực. Làm sao chúng tôi có thể nói dối được?” Rồi tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Mặc dù ông ấy không thoái ĐCSTQ, tôi biết rằng ông ấy đã nhận ra sự thật. Cuối cùng ông nói: “Chúng ta không thể ‘chuyển hóa’ cô. Nếu cô nghĩ rằng Pháp Luân Công là tốt, thì hãy tu luyện ở nhà.”
Trong quá trình đó, tôi đã nhận ra nội hàm của điều Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC)
Tôi nhận ra rằng nếu một người tu luyện có thể đạt đến trạng thái và cảnh giới cao của Thiện và Nhẫn, thì có thể làm tan biến tà ác và loại bỏ những khổ nạn. Và tôi đã ngộ ra được cảnh giới và ý nghĩa vĩ đại của điều Sư phụ giảng:
“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm II)
Tôi nhận ra Pháp của Sư phụ đã giúp tôi hóa giải khổ nạn. Tôi sẽ đối xử với các thành viên gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, người quen, những người mà tôi không quen biết, những người làm tổn thương tôi trước đây, và ngay cả những người bức hại tôi với Thiện và Nhẫn và cứu họ với một trái tim chân thành. Tôi sẽ trân quý thời gian này và những cơ hội đặc biệt của nó.
Xin chỉ ra bất kỳ điểm nào không phù hợp.
Con xin cám ơn Sư phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu! Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/12/明慧法会–宽容大度走向觉悟-281638.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/23/143360.html
Đăng ngày 02-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.