Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HỤÊ 10-11-2013] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp tại Đại lục đắc Pháp từ năm 1996, đã đi trên con đường Sư phụ an bài được 18 năm rồi, không quản mưa gió vẫn luôn kiên định tu luyện đại Pháp như thuở ban đầu, chứng kiến sự từ bi vô lượng của Sư tôn, chứng thực Đại Pháp bác đại tinh thâm. Nếu hỏi tôi rằng liệu tôi có thấy 18 năm qua là một cuộc chiến đầy gian khổ không, thì câu trả lời của tôi là không. Trong thế giới thập ác hiện nay, đối với tôi mà nói thì làm tốt ba việc là điều tốt đẹp nhất. Trong toàn bộ quá trình, Sư phụ đã khiến cho những điều nhỏ bé tôi làm được trở nên quan trọng hơn, mỹ diệu hơn và ý nghĩa hơn, cũng trong quá trình này mà thành tựu vị lai của chúng ta.

Gần đây, tôi cảm thấy chúng sinh đang chờ để được cứu độ. Một lần tôi thấy một vòi nước bị bỏ lại ở trong một khu vườn. Tôi đoán rằng công nhân sẽ sớm quay lại để lấy chúng. Tôi đã để một số tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp ở cạnh vòi nước và ngay sau đó có hai người công nhân cùng quay lại và đã đọc các tài liệu. Có một lần tôi đã để một số cuốn sách nhỏ trên một tảng đá ở một nơi kín đáo. Một người đàn ông vô tình tới ngồi nghỉ trên tảng đá và thấy các tài liệu này. Ông ấy đã cầm tài liệu và đọc chúng rất kỹ lưỡng, rồi sau đó cẩn thận đặt chúng lại chỗ cũ.

Trở thành một học viên

Vào mùa xuân năm 1995, tôi đã đọc thấy trên một tờ báo thông tin nói rằng cuốn sách Chuyển Pháp Luân là cuốn sách được bán chạy nhất thời điểm đó. Tựa đề này làm tôi chú ý và tôi muốn được đọc cuốn sách này. Một hôm, tôi đã tình cờ đi vào một hiệu sách. Tôi đã thấy nhiều sách Chuyển Pháp Luân được bày bán trên các giá sách. Tôi đã đọc sách ngay tại đó và quyết định mua nó. Kể từ đó, tôi thấy rằng mình không thể sống thiếu quyển sách này.

Trong sách Chuyển Pháp Luân có giảng rằng:

“Như vậy sẽ có hôm, hoặc ngay hôm nay sau khi tôi giảng bài xong sẽ có người tiến nhập vào trạng thái như thế này: không thể ăn thịt được; ngửi thấy rất hôi tanh, ăn vào liền thấy buồn nôn.” (Bài giảng thứ bảy)

Trước đó tôi thích ăn thịt ngay từ khi còn nhỏ, nên tôi đã ở trong trạng thái này trong ba tháng trời.

Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã rất lo lắng bởi vì tôi không biết học các bài công pháp ở đâu. Sau đó tôi đã thấy một biểu tượng của Pháp Luân Công trên áo của một đồng nghiệp. Vào ngày 21 tháng 04 năm 1996, nhà tôi đã trở thành một điểm luyện công chung.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên khi Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi nghe bài giảng của Sư phụ trong khi đang đạp xe đi làm. Trong đoạn băng đó, khi Sư phụ yêu cầu những người nghe giảng nghĩ về bệnh tật và giậm chân xuống đất, tôi nhanh chóng xuống xe và nghĩ về bệnh rối loạn nhịp tim của tôi. Tôi giậm chân theo như Sư phụ hướng dẫn. Từ đó trở đi, căn bệnh mãn tính của tôi đã biến mất.

Tôi đã đề cao tâm tính thông qua việc đối mặt với các khảo nghiệm. Có lần một người lạ đã chửi mắng tôi và tôi đã xem nó thật nhẹ. Một người soát vé đã từng tố cáo tôi không trả đủ tiền vé, và tôi cũng không tranh cãi lại. Đồng nghiệp của tôi đã khiến tôi có một khoảng thời gian rất khó khăn và tôi hiếm khi thanh minh cho bản thân. Tôi cảm thấy rất thoải mái.

Đứng lên vì Đại Pháp

Tháng 07 năm 1999, tôi đã đi thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cảnh sát đã bắt giữ tôi. Họ đã bật kênh truyền hình phát những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và bắt tôi xem nó, nhưng những hình ảnh trong đó đã bị mờ đi. Còn các kênh khác đều bình thường. Cảnh sát đã rất ngạc nhiên, nhưng các học viên chúng ta đều hiểu điều gì đang xảy ra. Khi cảnh sát đe dọa hoặc chửi rủa tôi, tôi đã đọc nhẩm bài thơ trong tập Hồng Ngâm của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu.
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.” (Vô tồn)

Tôi hành xử đúng đắn ở nơi làm việc theo các bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, nên các đồng nghiệp của tôi luôn tôn trọng tôi và có thái độ tích cực với Đại Pháp. Sau khi được thả ra và quay trở lại nơi làm việc, người quản lý đã khích lệ tôi và nói rằng các học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới đều ủng hộ chúng tôi. Một đồng nghiệp đã lo lắng rằng tôi có thể sẽ bị bức hại và tỏ ý muốn giấu sách Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Một số người nghi hoặc do đã nghe những lời tuyên truyền tìm đến tôi để được giải thích.

Đôi khi trưởng bộ phận nói với tôi về đức tin. Tôi hiểu rằng đây là cơ hội để tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại. Tôi nói to để những người khác có thể nghe được. Họ đều giữ im lặng khi nghe tôi giảng chân tướng. Một vài đồng nghiệp của tôi tin vào những lời tuyên truyền dối trá của chế độ và phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Những người đã hiểu chân tướng có thể giúp những người này nhận ra vấn đề. Trong thời kỳ đen tối nhất của cuộc bức hại, các đồng nghiệp của tôi đã có những quyết định đúng đắn, và tôi vui mừng vì họ đã lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho mình.

Làm và phân phát các tài liệu thông tin

Sau khi Sư phụ khuyến khích các đệ tử bắt đầu thiết lập các điểm sản xuất tài liệu nhỏ của mình, chồng tôi và tôi đã mua thiết bị và làm tất cả các loại tài liệu và bùa hộ mệnh. Thời gian đầu, tôi thường lo sợ khi phân phát các tài liệu. May mắn thay, chúng tôi là những đệ tử Đại Pháp và được Sư phụ bảo hộ. Chỉ cần chúng tôi tiếp tục bước đi vững chắc trên con đường mà Sư phụ đã an bài, thì bất cứ một tâm chấp trước nào cũng sẽ dần dần bị loại bỏ vì chúng tôi biết rằng mình đang bước đi trên con đường tiến đến viên mãn. Tâm sợ hãi của tôi dần dần biến mất và chính niệm của tôi ngày càng mạnh lên. Chúng tôi dùng chính niệm mạnh mẽ của mình, do đó chúng sinh có thể tìm thấy tài liệu và đồng thời cũng ngăn cản sự can nhiễu của cựu thế lực.

Thời gian đầu chúng tôi ra ngoài trong khi trời còn tối và để các tài liệu ở những nơi cao ráo và dễ nhìn thấy. Chúng tôi nghĩ rằng những người dậy sớm có thể thấy chúng. Nhưng sau đó chúng tôi nhận ra rằng các lao công và tuần tra của khu phố có thể lấy mất các tài liệu nếu chúng tôi để tài liệu ở nơi dễ thấy. Thêm vào đó, người ta có lẽ không muốn cầm một thứ gì đó ở những nơi mà có thể bị người khác nhìn thấy. Chúng tôi đã quyết định tìm vị trí đặt tài liệu một cách sáng suốt hơn để chúng tôi có thể cứu được nhiều người hơn nữa và sử dụng hiệu quả tối đa nguồn lực của mình. Khi chúng tôi bỏ đi ngày càng nhiều các tâm chấp trước, chúng tôi có thể phân phát tài liệu cả ngày một cách thuận lợi và sáng suốt. Chúng tôi nghĩ về tương lai của chúng sinh.

Phương thức phát tài liệu cứu chúng sinh có một đặc điểm, chỉ cần bạn không minh xác rõ ràng hoặc biết được đối tượng bạn đang cứu độ, thì trong một khoảng thời gian ngắn có thể phát sinh chủng tâm tái tiêu trầm tiêu cực. Tôi đã học Pháp và phát chính niệm để loại trừ trạng thái tiêu trầm này. Sư phụ đã giảng cho chúng ta:

“Học Pháp bất đãi biến tại kỳ trung.
Kiên tín bất động quả chính liên thành.”
(Tinh tấn chính ngộ, Hồng Ngâm II)

Quả thực, Sư phụ đã ban cấp cho chúng ta những Pháp bảo trong Pháp bảo. Một đêm tôi đã mơ thấy rằng các tài liệu mà tôi để trên một ngọn núi đã biến thành vàng.

Chúng tôi cũng được thấy những điều mà các đồng tu khác đã làm để giảng chân tướng: Những chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” được viết trên các tảng đá hoặc thân cây, những băng-rôn được treo lên cây, đĩa DVD Thần Vận được phát đến trước cửa nhà, thông điệp của Pháp Luân Công được ghi trên các hóa đơn, v.v. Chúng tôi không biết nhiều đồng tu khác trong môi trường tà ác này, nhưng chúng tôi biết được rằng chúng tôi không hề đơn độc.

Khi bắt đầu giảng chân tướng luôn không hề dễ dàng. Mỗi khi chúng tôi chuẩn bị ra khỏi nhà, thì sẽ có nhiều việc hoặc ai đó giữ chúng tôi ở nhà. Đôi khi, chúng tôi đã đi bộ cả quãng đường dài mà vẫn không thể tìm được một thời điểm hay một nơi thích hợp để đặt các tài liệu. Khi xuất hiện vấn đề này, điều quan trọng nhất là cần kiên trì và không từ bỏ ý nghĩ cứu người. Chỉ cần chúng ta có mong muốn cứu người, Sư phụ nhất định sẽ giúp. Tình huống nhìn có thể thấy khó khăn, nhưng đó cũng chỉ là trên bề mặt. Vào cuối mỗi ngày, chúng tôi đều có thể thấy rằng chúng tôi đã có thể phân phát được nhiều tài liệu hơn.

Kiên định

Tháng 07 năm 2013 là thời gian khó khăn phi thường với gia đình tôi. Môi trường xung quanh, gia đình, công việc và các mối quan hệ của chúng tôi trở nên vô cùng khó khăn. Giống như lời Sư phụ đã giảng: “Bách khổ nhất tế giáng.” (Khổ kỳ tâm chí, Hồng Ngâm)

Chúng tôi đã rất khổ sở nhưng chính niệm của chúng tôi không dao động. Tôi luôn ghi nhớ lời giảng của Sư phụ trong tâm:

““Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành.”

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi sẽ luôn hướng nội và tìm ra các chấp trước của bản thân và phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực. Tôi sẽ làm tốt ba việc và bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.

Chỉ cần chúng ta tín Sư tín Pháp, thì luôn luôn có một con đường hẹp nhưng đã được trải vàng dưới chân chúng ta, và nó dường như không có gì là khó khăn. Đó là con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta từ hàng vạn niên đại xa xưa, và đây là con đường duy nhất trong thế giới trần tục này có thể đưa chúng ta phản bổn quy chân và tu đạt viên mãn.

Không có một ngôn từ nào có thể diễn tả hết được sự biết ơn của tôi đối với Sư tôn! Toàn gia chúng con xin khấu bái Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/11/10/明慧法会–做好三件事心里才最甜-281579.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/21/143338.html

Đăng ngày 30-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share