Bài viết của Liễu Phàm, một học viên mới ở Liêu Ninh

[MINH HUỆ 30-10-2013] Tôi từng là một tiểu đệ tử Đại Pháp, nhưng đã ngừng tu luyện. Hiện tại tôi 21 tuổi. Từ nhỏ tôi đã rất yêu động vật, vì vậy năm 15 tuổi, tôi đã bắt đầu đi học để làm bác sĩ thú y.

Tôi học rất giỏi và thường đạt loại xuất sắc. Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành phó giám đốc của một trại chăn nuôi. Sau đó, tôi bắt đầu gây dựng một trang trại nhỏ cho mình. Giai đoạn khởi đầu rất khó khăn, tôi đã cố gắng tự làm mọi việc. Đôi khi tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ và thậm chí tiền kiếm được chỉ vừa đủ sống. Tuy nhiên, sau hai năm làm việc vất vả, nông trại của tôi đã bắt đầu vận hành tốt.

Nhưng như thể là sự trêu ngươi của số phận, lưng tôi đột nhiên bị đau và đôi khi không thể đứng thẳng được vì đau, và tôi cũng không thể ngủ ngon giấc. Lúc đầu, tôi nghĩ chắc là do mình bị cảm lạnh hay là do làm việc quá nhiều. Một lần tôi bị ngã và bị thương, nhưng tôi đã không quan tâm lắm, bởi nghĩ rằng mình vẫn còn trẻ và chắc sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.

Tôi nghỉ ở nhà vài ngày, nhưng cơn đau ngày càng đau hơn, do đó tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra và phát hiện ra 3 đĩa đệm bị lệch ở vùng thắt lưng. Nhưng điều đáng sợ nhất đó là tôi bị lộ tủy sống ra ngoài. Tin này quả đúng là sét đánh ngang tai và nó khiến tôi chết lặng, bởi bất cứ cái gì mà ảnh hưởng tới tủy sống đều rất nguy hiểm và có thể gây ra những hậu quả khôn lường.

Khi quay trở lại nông trại, tôi cảm thấy rất đau khổ. Nhìn lại thành quả lao động mà mình đã cố gắng để đạt được, tôi chỉ biết khóc. Vài ngày sau, tôi rời trang trại về thành phố để chăm sóc sức khỏe. Mỗi buổi sáng, những cơn đau đã đánh thức tôi dậy và chi dưới của tôi đã bị liệt. Tôi đã phải uống rất nhiều thuốc nhưng nó không có tác dụng, mùi vị kinh khủng của những viên thuốc khiến tôi buồn nôn. Tôi đã thường phải nhổ chúng ra ngay sau khi vừa mới nuốt vào và sau đó lại phải uống lại. Nằm trên giường chán, tôi lại bật xem các chương trình tivi vốn có nội dung toàn na ná như nhau. Điều này càng khiến tôi cảm thấy chán nản hơn.

Năm đó tôi mới 19 tuổi với bao dự định, hoài bão cho cuộc đời, nhưng tôi đã phải nằm liệt giường và hoàn toàn mất hết hy vọng vào tương lai. Không còn khả năng làm việc, không thể đi ra thế giới bên ngoài. Tôi dường như đã trở thành phế nhân, không thể làm việc. Cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi cảm thấy như rơi vào địa ngục, không hy vọng, không tương lai.

Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Công. Bà bắt đầu tu luyện từ năm 1996 và có một sức khỏe rất tốt. Thấy tình cảnh khốn khổ của tôi, bà khuyến khích tôi nhiều lần quay trở lại tu luyện Đại Pháp, nhưng tôi từ chối.

Vào ngày 05 tháng 03 năm 2013, khi bị những cơn đau hành hạ dữ dội quá, tôi đã đồng ý trở lại tu luyện Pháp Luân Công như là một cứu cánh cuối cùng. Buổi chiều hôm đó, tôi đã luyện cả năm bài công pháp với mẹ tôi. Tôi có cảm giác thân thể rất nặng nề và không thể nâng nổi cánh tay lên. Tôi đã run rẩy vì kiệt sức và mồ hôi toát ra đầm đìa. Tuy nhiên đến khi kết thúc bài công pháp thứ năm, tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện thấy lưng của tôi đã thẳng lại. Tôi rất xúc động, nước mắt chảy dài trên mặt. Thật kỳ diệu! Đó là cách mà tôi quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Công. Các vấn đề về lưng của tôi đã biến mất và tôi đã có thể vác được cả bao gạo to.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/30/法轮大法带我走出绝望的深渊-281915.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/16/143263.html

Đăng ngày 05-12-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share