Bài chia sẻ của một đệ tử Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-10-2013] Tôi sẽ không bao giờ quên năm 1997. Đó là năm tôi được chẩn đoán bị ung thư tuyến tụy, nhưng đó cũng là năm mạng sống của tôi được cứu thoát. Hàng năm trời đau đớn và vô vọng tìm kiếm các phương thức chữa bệnh đã chấm dứt vào tháng 09 năm đó, khi một y tá tốt bụng đưa cho tôi một cuốn sách tuyệt vời, Chuyển Pháp Luân.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là người khó tính và luôn căng thẳng. Vấn đề tồi tệ nhất là tôi luôn luôn hiếu thắng, không chịu nhịn một lời. Tôi chấp trước rất mạnh vào danh tiếng. Ngoài ra, bởi vì con tôi còn nhỏ mà công việc của tôi lại căng thẳng, vào năm 1983, sức khỏe của tôi bắt đầu giảm sút. Tôi đã phát bệnh ung thư tuyến giáp, rồi đến bệnh ruột thừa và bệnh tim. Vào năm 1995, tôi đã bị cắt túi mật và sau đó tháng 08 năm 1997, tôi được chẩn đoán bị một căn bệnh hiểm nghèo – ung thư tuyến tụy.

Bệnh tật của tôi giống như cỏ dại đang trỗi dậy. Sau khi một bệnh được chữa khỏi, lại một bệnh khác đến. Để chữa bệnh, tôi đã tìm đến các bác sĩ, các toa thuốc và thử nhiều loại thuốc khác nhau nhưng đều vô ích. Tôi thường xuyên phải nhập viện và mỗi năm chi phí y tế là hơn 8.000 hoặc 9.000 nhân dân tệ. Điều này đã trở thành một gánh nặng tài chính vốn làm ảnh hưởng tới khả năng chi trả cho việc học hành của con cái chúng tôi cũng như công việc của chồng tôi.

Khi tôi ốm nặng, số lượng tế bào bạch cầu đã tụt xuống tới 2.400 đơn vị trong khi một người bình thường là khoảng 5.000 đến 10.000 đơn vị. Khi vùng tuyến tụy bị đau, tôi phải nhờ vào thuốc giảm đau để giảm bớt cơn đau. Nước da của tôi tái xám và tứ chi yếu ớt. Việc ăn uống gây đau đớn cho tôi suốt đêm và tôi phải nhờ vào việc tiêm thuốc giảm đau để ngủ thiếp đi. Tôi chịu nhiều đau đớn và thậm chí chưa đến 50 tuổi mà tóc đã trở nên bạc trắng. Tôi cảm thấy rằng cuộc đời tôi đã kết thúc và thường xuyên tự hỏi tại sao tôi còn sống và tại sao lại phải chịu đựng quá nhiều đau đớn như vậy. Một hôm tôi quỳ xuống và kêu các vị Thần trên trời cứu giúp tôi. Tôi đã khóc và quát đòi chồng tôi đi tìm y tá trực mang cho tôi thuốc tiêm giảm đau khác. Y tá đến và chồng tôi nói: “Chị không thể làm gì khác nữa sao? Cô ấy đang quá đau đớn.” Y tá nói với tôi: “Chị đã tiêm 2 mũi rồi. Chị không thể tiêm mũi khác nếu không chị sẽ bị nhiễm độc.”

Y tá đứng bên cạnh tôi và nói chuyện với chồng tôi về tình trạng của tôi. Lúc này, thân thể tôi cảm thấy rất dễ chịu. Khi y tá sắp rời đi, tôi đã túm lấy áo choàng trắng của cô ấy và nói: “Đừng đi. Tôi có một quả cam và một quả táo. Cô ăn đi. Nếu cô ăn, tôi sẽ không đau nữa.” Tôi nghĩ rằng vì tôi cảm thấy thật thoải mái khi ở gần cô ấy, nên tôi không thể để cô ấy rời đi.

Y tá choáng váng một lúc và tôi không hình dung được cô ấy đang nghĩ gì. Cô ấy nói: “Thả áo của tôi ra và tôi sẽ lấy thứ này cho chị.” Tôi đã từ bỏ hết hy vọng và để cô ấy đi. Thỉnh thoảng lúc tôi đau đớn, chồng tôi lại bảo tôi đọc sách. Một lúc sau, y tá trở lại và cô ấy cầm một cuốn sách trong tay. Cô ấy đưa cuốn sách cho tôi và nói: “Nếu chị thực sự có quan hệ tiền duyên, cơn đau của chị sẽ hết.” Cuốn sách đó là Chuyển Pháp Luân và sau khi tôi đọc vài trang, tôi ôm lấy cuốn sách và ngủ thiếp đi. Tôi không bao giờ phải dùng lại thuốc tiêm giảm đau kể từ đó.

Một tuần sau, sự thay đổi kỳ diệu đã xuất hiện trong thân thể tôi. Vùng tuyến tụy không còn đau và tôi không phải phẫu thuật. Tôi có thể ăn nửa bát cháo. Càng ngày tôi càng trở nên tràn đầy năng lượng và không có cảm giác mệt mỏi khi đi bộ. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn không thực sự tin điều đó. Anh ấy nhất quyết đưa tôi đi khám chuyên khoa ung thư. Ông [bác sỹ] đã vỗ vào vai chồng tôi và nói: “Anh có thể cười với tin tốt lành này rồi!” Chồng tôi đáp: “Chúng ta đừng có  quá phấn khích như thế. Em sẽ phải quay lại viện ngay khi em về đến nhà đấy.” Tôi đã không đồng ý và quyết định về nhà.

Sau đó, tôi hào hứng đọc Chuyển Pháp Luân. Bệnh tật của tôi không những được chữa khỏi, mà tôi còn hiểu được ý nghĩa của cuộc đời và hiểu sâu sắc rằng tôi chỉ thực sự là một người tốt khi đồng hóa với đặc tính của vũ trụ, Chân-Thiện-Nhẫn. “Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt xấu.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm chỉ đạo cho hành vi của bản thân, và là một con người , tôi phải chân thành và tốt bụng. Ví dụ, có một lần tôi mang phiếu thưởng 50 nhân dân tệ tới cửa hàng để mua trứng. Khi trở về nhà, tôi nhận thấy rằng tôi đã quên đưa phiếu thưởng cho chủ cửa hàng. Ngay tức khắc, tôi nhớ ra rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi phải làm một người tốt. Tôi vội vàng quay lại cửa hàng. Chủ cửa hàng đã ngạc nhiên và vui sướng. Sau đó, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy và anh ấy đã đồng ý rằng Đại Pháp là tốt, thậm chí còn thoái Đảng Cộng sản.

Tôi đã từng là một người có tâm tranh đấu rất mạnh mẽ. Tôi rất dễ nổi nóng, không có lòng khoan dung, và phải chắc chắn phải cho mọi người biết rằng tôi đúng. Tôi dạy dỗ con cái theo cách hoặc đánh đòn hoặc la mắng chúng và gia đình chúng tôi cãi vã nhau rất nhiều.

Sau khi bắt đầu học Đại Pháp, tôi đã trải nghiệm được sự thay đổi to lớn. Sau khi học Pháp vào năm 1997, tôi không bao giờ phải bước chân vào bệnh viện và không bao giờ phải uống một viên thuốc nào. Sau khi bắt đầu tu luyện tôi hiểu rằng tôi đã được ban phúc và không còn đau đớn nữa. Tâm tính tôi đã thay đổi và bây giờ tôi có thể đối xử hòa ái, khoan dung, nhẫn nhịn và vị tha với mọi người xung quanh. Tôi luôn luôn nhớ giữ cho tâm và đạo đức ngay chính. Tôi hiểu sâu sắc rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp dạy mọi người làm việc tốt. Pháp Luân Đại Pháp có thể nâng cao đạo đức của xã hội. Ai ai cũng làm điều tốt – đây là ý nghĩa chân thực của cuộc sống mà tôi đã cố gắng tìm kiếm. Tôi vui mừng khôn xiết rằng những gì tôi thu hoạch được không chỉ là một thân thể khỏe mạnh, mà còn là trở nên sống có đạo đức và cân nhắc đến những người khác.

Bây giờ, tôi không có bệnh tật và thân thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng. Bạn bè, người thân và các đồng nghiệp vốn biết tôi đã chứng kiến hiệu quả chữa bệnh khỏe người của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi họ gặp tôi, mọi người đều hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Khi tôi nói rằng tôi đã 60 tuổi rồi, họ rất ngạc nhiên. Họ hỏi: “Sao trông bà trẻ quá vậy?” Tôi nói với họ: “Tôi không cần phải đi thẩm mỹ hoặc chi tiền vào các loại kem sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Xin hãy ghi nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ để có một tương lai tốt đẹp.

Vào buổi sáng đầu năm mới trong dịp Tết Nguyên đán Trung Quốc năm 2010, trong khi chúng tôi đi thăm bạn bè và người thân, chồng tôi và tôi đã gặp một cựu lãnh đạo thành phố của chúng tôi từ Ủy ban Tư pháp. Vừa lúc chúng tôi định chào ông ấy, ông ấy đã cúi xuống với hai tay chắp phía trước và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, chúc mừng năm mới!” Suốt cả ngày hôm đó tôi có thể nghe thấy những lời “Pháp Luân Công hảo” liên tục lặp đi lặp lại trong khi gọi điện thoại chúc mừng năm mới.

Dù là gặp mặt các bạn cùng lớp, bạn bè hay người thân, tôi thường nghe thấy mọi người nói rằng trông tôi trẻ làm sao. Sự chuyển biến bản thể của tôi bắt nguồn từ Đại Pháp và chính Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời mới. Chính Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi làm người cao quý và có tâm thuần khiết. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/8/护士给了一本书-胰腺癌患者获新生-280920.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/20/142836.html

Đăng ngày 07-11-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share