Bài chia sẻ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-08-2013] Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện về người đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp khi ở trong tù sau khi bản thân họ đã chứng kiến quyền năng của Sư phụ và Đại Pháp lúc ở tù.

Muốn cứu chúng sinh bất chấp việc bị cầm tù

Vào năm 2000, tôi bị các cảnh sát của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt và đưa đến trại tạm giam.

Vì cuộc bức hại Pháp Luân Công tàn bạo chưa từng có, tôi đã giữ vững ước nguyện giảng chân tướng cho mọi người và cứu chúng sinh vốn đã bị lừa dối bởi tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ.

Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công trong suốt thời gian ở trong tù, và ngày càng có nhiều người trong tù đến để tìm hiểu sự thật. Ngoài ra, mọi người cùng phòng tôi đã học thuộc lòng Hồng Ngâm và Luận Ngữ.

Bạn tù gặp được Pháp Luân Công

Xiaocui, là một tù nhân rất ốm yếu và không thể tự chăm sóc cho bản thân trước khi cô bị kết án tù. Cô được chẩn đoán bị ung thư da, rất yếu và luôn luôn đau đớn.

Ban đầu, chồng của cô rất tử tế. Anh ấy đưa cô đến các bệnh viện và các phòng khám của các bác sĩ và đã tốn rất nhiều tiền. Nhưng, mọi nỗ lực của họ đều không có kết quả nên anh ấy đã chán cô, và ngoại tình. Cô không thể đối phó được với khổ nạn mới này, không muốn anh tìm được hạnh phúc ở nơi khác nên đã tàn nhẫn sát hại anh.

Xiaocui bị kết án tù bất chấp tình trạng ốm yếu của cô. Một tù nhân được giao nhiệm vụ giúp đỡ cô. Cô ấy phải uống 6 viên hóc môn chữa viêm và dị ứng mỗi ngày. Cô ấy đã bị nghiện thuốc và thân thể cô phản ứng dữ dội khi không có thuốc kịp lúc.

Cô ấy đã lắng nghe khi tôi nói về Pháp Luân Công và một hôm hỏi tôi liệu cô ấy có thể học không. Tôi đáp, “Chắc chắn rồi, miễn là cô thực sự muốn, Sư phụ của chúng tôi sẽ chăm lo cho cô.”

Xiaocui học thuộc lòng các bài giảng của Sư phụ vài giờ mỗi ngày và học thuộc tất cả các bài giảng mà tôi có thể ghi nhớ. Chúng tôi cùng nhau luyện công vào ban đêm. Cô ấy ngồi đả tọa vào ban ngày, ngồi phía sau tôi để lính canh không nhìn thấy cô. Thỉnh thoảng tôi chia sẻ với cô các câu chuyện tu luyện và cô ấy đã biết nhìn vào trong khi đối mặt với bất cứ mâu thuẫn nào. Cô ấy buông bỏ các chấp trước, và đối chiếu hành vi của mình với các bài giảng mà cô ấy đã học thuộc.

Đối diện với khổ nạn

Có một lần, Xiaocui bị thất lạc quần áo mà chị của cô đã mang đến cho. Vốn là người rất tình cảm và vô cùng trân quý những gì mà gia đình cô đã tặng, cô ấy đã khóc thảm thiết. Mọi người đều thông cảm và để cô xem kỹ các túi xách của họ để chứng minh rằng họ đã không lấy quần áo. Không tài nào tìm được quần áo. Một bạn tù khác đưa ngay cho cô vài bộ quần áo của mình, nhưng cô ấy đã từ chối.

Sau khi sự việc này kéo dài trong một thời gian, tôi nói với cô ấy: “Vì sao cô không bình tĩnh và suy nghĩ về điều đó. Phòng của chúng ta rất là nhỏ. Không ai có thể ra ngoài được. Cô đã kiểm tra tất cả các túi xách, và không thấy quần áo của cô đâu. Cô đã nghĩ tại sao như vậy chưa?” Ngay lập tức cô ấy đã thanh tỉnh về việc đó, và nói: “Tôi biết. Tôi đang quá chấp trước vào chị gái của tôi.” Tôi cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và mắt ngấn lệ. Mọi người đã vô cùng nhẫn chịu sự quấy rầy của cô vì vậy cô có thể nhận ra điều cô ấy chưa buông bỏ.

Chứng kiến phép màu

Một tháng sau, tôi nhận ra rằng Xiaocui đã trở nên tràn đầy năng lượng, đi lại và nói năng một cách dễ dàng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang chăm sóc cô ấy.

Tôi chia sẻ với cô ấy, “Bây giờ cô đã là một học viên Pháp Luân Công rồi. Làm sao cô có thể để người khác giặt quần áo của cô được?” Cô ấy đáp, “Tôi cũng đang nghĩ về điều này.” Ngày hôm sau cô ấy đã giặt quần áo của mình. Trước sự ngạc nhiên của cô ấy, các vấn đề mà cô gặp phải trước đó đã được giải quyết. Tay của cô không còn đau nữa và đã chuyển sắc. Cô ấy phấn khích nói, “Sư phụ đang chăm sóc tôi.” Tất cả các bạn tù cùng phòng đều mừng cho cô.

Sư phụ đã giảng:

“Chúng tôi cũng không giảng trị bệnh; nhưng chúng tôi nói điều chỉnh toàn thể thân thể của học viên, sao cho chư vị có thể luyện công. Chư vị mang cái thân thể có bệnh, thì chư vị hoàn toàn không thể xuất [hiện] công; do đó mọi người cũng không nên tìm tôi để trị bệnh; tôi cũng không làm việc ấy.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Bảo vệ danh tiếng của Pháp Luân Công

Xiaocui tin tưởng rằng cô ấy là một học viên chân chính và không còn bệnh tật, vì vậy cô ấy muốn dừng uống thuốc. Nhưng điều này đòi hỏi cô phải buông bỏ sinh tử và hoàn toàn tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi đã do dự. Mạng sống của cô đã phụ thuộc vào những loại thuốc này. Nếu tâm tính của cô không đạt thì có thể gây tiếng xấu cho Pháp Luân Công – thậm chí tệ hơn thế, bởi vì ĐCSTQ và các tay sai của ĐCSTQ đang phỉ báng Pháp Luân Công, tuyên truyền rằng “Những ai tập Pháp Luân Công đều không thể uống thuốc.” Nếu có chuyện gì xảy ra với Xiaocui, thì nó sẽ cấp cho những người này một cơ hội để phỉ báng Pháp Luân Công.

Tôi quyết định nói chuyện với cô ấy về vấn đề khó khăn mà chúng tôi đang đối mặt. Thật ngạc nhiên, cô ấy cũng băn khoăn như vậy, lo lắng về ảnh hưởng bất lợi có thể có đối với Đại Pháp nếu cô không làm được tốt.

Sư phụ đã giảng:

“[Đối với] người bệnh rất nặng, chúng tôi không cho phép đến lớp; bởi vì người ấy không thể vứt bỏ được cái tâm trị bệnh ấy, không thể vứt bỏ được suy nghĩ về bệnh. Người ấy mắc trọng bệnh, rất khó chịu đựng, hỏi người ấy có thể vứt bỏ [cái tâm nghĩ về bệnh ấy] không? Người ấy tu luyện không được.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Tôi không còn lo lắng nữa. Xiaocui không phải là người không thể tu luyện mà Sư phụ đã giảng. Cô ấy không nghĩ về bản thân mình, mà chỉ để lo cho danh tiếng của Pháp Luân Công. Cô ấy thực sự muốn làm một học viên chân chính.

Sống sót sau khi uống thuốc

Xiaocui đã quyết định ngừng uống thuốc đêm hôm đó, nhưng không muốn nói với các lính canh. Mỗi lần lính canh mang thuốc đến, mọi người trong phòng cần phải hỗ trợ để che dấu, nhưng vì mọi người biết rằng Pháp Luân Công là tốt, việc đó không còn khó khăn. Do đó, Xiaofang, một bạn tù khác, đã nói với lính canh, “Nước nóng quá. Anh không cần ở lại đây đâu. Tôi đảm bảo cô ấy sẽ uống thuốc.”

Đêm đầu tiên Xiaocui ngừng uống thuốc, cô bị đau đớn toàn thân và không thể ngủ được. Tôi đang luyện công ngay bên cạnh và tâm trí của tôi không bị ảnh hưởng bởi đau đớn của cô ấy. Xiaofang đang ngủ cạnh cô ấy, ra hiệu cho tôi an ủi cô. Tôi đã lắc đầu. Tôi tin rằng cô ấy có thể chịu đựng được cơn đau. Sáng hôm sau, Xiaocui nói rằng mặc dù cô bị đau đớn, nhưng cảm thấy không giống trong quá khứ và có thể chịu đựng được. Tôi đã tạ ơn Sư phụ trong tâm trí của mình.

Xiaocui bắt đầu nôn vào buổi chiều, nôn hết mọi thứ mà cô đã ăn sáng và ăn trưa. Sau đó cô đã nôn bất cứ thứ gì cô ăn vào. Tuy nhiên càng nôn nhiều, cô càng vui hơn. Cô chia sẻ với tôi, “Như cô đã nói đấy, tôi đã nôn ra toàn những thứ giống như tảng thịt. Sư phụ đang thanh lý thân thể cho tôi.”

Cô ấy bắt đầu nôn ra máu tươi vào ngày thứ ba. Một số bạn tù lo lắng và nhờ các lính canh hỗ trợ cầm máu. Cô ấy được bác sĩ khám mà không thể hiểu điều gì đã xảy ra. Ông ấy nói sau khi khám cho cô, “Tôi không biết máu chảy từ đâu. Máu từ dạ dày thì phải đen chứ. Ống cuống phổi và cổ họng của cô tất cả đều bình thường. Tôi vẫn không biết máu tươi chảy ra từ đâu. Hãy thử dùng một ít thuốc làm đông máu trước nhé. Hãy quay lại nếu vấn đề vẫn tiếp diễn.”

Tôi đã hỏi Xiaocui có lo lắng không. Cô ấy đáp, “Không. Sư phụ đang thanh lý thân thể của tôi. Những thứ tôi đã nôn ra đều là xấu và dơ bẩn. Bác sĩ không thể tìm thấy bất cứ bệnh gì”.

Xiaocui thật sự hạnh phúc. Cô ấy đã hồi phục và càng trở nên tín tâm vào Sư phụ. Cô đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho gia đình của mình vào ngày họ vào thăm, và đặc biệt về trải nghiệm kỳ diệu của mình. Cô nói, “Pháp Luân Công đã ban cho tôi một cuộc đời mới.”


Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/14/142714.html

Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/26/狱中故事-皮肤癌患者获新生-278626.html

Đăng ngày 02-11-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share