Bài viết của Thanh Tuyền, một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10- 09-2013] Tôi đã 63 tuổi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 16 năm. Tôi là một người giúp việc cho một cụ bà 90 tuổi bị liệt. Bạn bè và người thân khuyên tôi không nên nhận công việc này vì rất vất vả, đòi hỏi phải tắm và đưa bệnh nhân đi vệ sinh, lại có khả năng phải chịu trách nhiệm rất cao nhưng thân phận thì hèn kém. Nhưng tôi vẫn nhận công việc này và đã làm được bảy năm.

Vào tháng 05 năm 2005, tôi rời khỏi nhà để tránh bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại. Một trung tâm giới thiệu việc làm tìm công việc này cho tôi. Tại thời điểm đó, bà cụ phải nhập viện sau phẫu thuật. Khi con trai cả của cụ đưa tôi đến phòng, cụ trông rất gầy và xanh xao, co quắp người như một trái bóng. Cổ cụ cứng đờ và hai cánh tay khoanh trước ngực. Cụ không thể tự chăm sóc bản thân. Cụ bị loét nặng do nằm trên giường quá lâu. Một vết loét ở gần xương cụt cỡ bằng quả trứng. Người ta có thể nhìn thấy xương của cụ thông qua lỗ rò và mủ rỉ ra từ vết loét. Bà cụ liên tục kêu la, “Trời ơi, Trời ơi.” Con trai của cụ hỏi tôi:” Chăm sóc mẹ tôi cực vô cùng. Liệu chị có thể đảm nhận công việc này không?” “Tôi có sức chịu đựng dẻo dai” tôi trả lời. Trong đầu tôi suất khởi một niệm kiên định: Đây là con đường tu luyện của tôi, Đại Pháp có thể chính lại hết thảy mọi việc.

Khi cụ ngừng kêu la, tôi cho bà cụ xem bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân và nói: “Cuốn sách này dạy người ta làm người tốt và nó vô cùng kỳ diệu trong việc chữa bệnh và giúp người ta khỏe mạnh. Cụ hãy cùng cháu đọc cuốn sách này. “Bà cụ từ chối, nói: “Đó là sách của Pháp Luân Công. Tôi không dám đọc cuốn sách này. Nếu người ta nhìn thấy, tôi sẽ gặp rắc rối to.” Tôi thấy rằng bà cụ rất sợ. Thực tế, tôi biết rằng chính tà ác trong các không gian khác đang hoảng sợ.

Trong vài đêm đầu cụ phản ứng dữ dội. Cụ hầu như không ngủ, và liên tục yêu cầu tôi cho ngồi dậy sau đó vài phút lại nằm xuống. Cụ không ngừng chửi bới và nhìn tôi đầy ác cảm. Tôi mệt đến nỗi không đủ sức mang nước tới phòng cụ. “Chắc chắn tà ác đang kiểm soát cụ” tôi nghĩ. Sau đó, tôi bắt đầu phát chính niệm. Trước khi tôi nhẩm xong khẩu quyết, bà cụ ngủ thiếp đi. Tôi ngộ ra rằng mình đã lý giải được đúng tình huống này, vì vậy Sư phụ giúp tôi thanh lọc môi trường.

Các bác sĩ không còn tin tưởng vào việc trị bệnh cho cụ. Con cái của cụ cũng hết hy vọng. Họ ngừng việc chữa trị và chỉ đơn giản là đưa cụ về nhà.

Tôi sống trong nhà cụ. Tôi tắm và cho cụ ăn hàng ngày. Chiểu theo tiêu chuẩn bắt buộc đối với người tu luyện, tôi đối xử với cụ rất chân thành và từ bi. Tôi biết cụ cũng tới nhân gian vì Pháp. Cụ nhìn thấy sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp từ cách cư xử của tôi và chấp nhận chân tướng của Đại Pháp. Tôi dạy cụ nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cụ thực tâm nhẩm hai câu này mỗi ngày. Chúng tôi cũng xem video bài giảng của Sư phụ và lắng nghe các băng ghi âm của Ngài. Tôi nhận ra rằng sức khỏe của cụ đã cải thiện. Một ngày, tất cả các con của cụ trở về. Cụ muốn ăn mì ăn liền với trứng và đã ăn hết một tô.

Những người con của cụ rất sợ. Họ đã thảo luận với nhau, “Có phải mẹ sắp ra đi rồi không? Làm sao mẹ có thể ăn hết chừng này và lại còn sung sức như vậy? Thậm chí cho mẹ ăn trước đây còn khó hơn cho mẹ uống thuốc. Liệu đây có phải niềm vui cuối cùng của mẹ trước lúc ra đi?”

Một vài tháng trôi qua. Cụ không những không chết, mà lỗ rò xương cụt của cụ còn lành lại. Bà cụ có thể xoay được cổ. Tất cả các vết loét trên người đã lành và lên da non, và cụ có đủ sức để cầm được một số vật.

Một hôm, cụ nói với tôi rằng cụ nhìn thấy một quả cầu lửa lớn bay vào nhà và nó loại bỏ rất nhiều điều xấu. Tất cả những gì cụ thấy sau đó là những bông hoa đẹp, một dòng sông có nhiều cá tung tăng bơi lội trong đó. Tôi nói với cụ, “Sư phụ đã khai mở thiên mục cho cụ, Ngài đang khích lệ cụ. Chúng ta phải tu luyện tinh tấn.” Khi tôi học Pháp, cụ mỉm cười với tôi, “Có rất nhiều hoa trên đầu của cháu. Nó thật là mỹ hảo! Nhiều vô cùng!” Tôi hỏi cụ xem chúng to nhường nào. Cụ nói là nó to bằng chai nước giải khát.

Sức khỏe của cụ càng ngày càng tốt, các con đã không còn phải lo lắng. Họ rất vui. Vào mùa hè, cả gia đình sum họp cùng nhau. Các con ngồi xung quanh mừng cho sự chuyển biến sức khỏe của cụ. Điều tuyệt vời nhất là cả gia đình cụ hiểu chân tướng của Đại Pháp và chứng kiến ​​phép màu của Đại Pháp .

Vợ người con trai cả nói: “Tất cả chúng ta nên cảm ơn chị giúp việc. Mẹ sẽ không bao giờ có được sức khỏe tốt hơn nếu không có bác ấy giúp.” Vợ người con trai thứ hai nói: “Chị đến với chúng tôi rất đúng lúc. Chị đã cứu toàn thể gia đình chúng tôi. Chị không biết trong những năm qua chúng tôi đã phải chịu đựng như thế nào. Sáu người chia thành ba ca để chăm mẹ. Có rất nhiều đắng cay.” Cô con gái cả nói: “Nếu chị đến chậm một vài ngày, chúng tôi có thể đã quỵ.” Chồng cô ấy nói,”Chị như con gái thứ ba của cụ.” Tôi biết rằng Đại Pháp mang đến phúc lành cho đình cụ.

Được giao phó và trân trọng

Cụ có năm người con. Tính cả cháu chắt, gia đình cụ có hơn 20 người. Vào các ngày lễ lớn và sinh nhật cụ, tất cả các con cháu đều biếu tiền cụ. Sau một vài năm, cụ tiết kiệm được hơn 80.000 nhân dân tệ. Cả gia đình cụ nhất định đòi tôi quản lý tiền mặc dù tôi liên tục từ chối làm việc này.

Cụ cũng nói với tôi: “Cháu ở với bác đã nhiều năm. Thật tuyệt vời biết bao nếu tất cả mọi người tu luyện Pháp Luân Công và trở thành người tốt! Làm sao chính phủ lại không cho phép mọi người tu luyện nhỉ? Nhìn xem cháu mới khỏe mạnh làm sao, không bệnh tật gì cả. Bác muốn tất cả các con cháu bác tu luyện, nhưng chúng không thể chịu đựng được khổ nạn. Bác thấy hàng ngày cháu dành thời gian để đọc sách, luyện công, và vào ban đêm cháu ra ngoài để phát các cuốn sách [tôi phát tài liệu giảng chân tướng]. Tất cả các học viên làm những việc tương tự như thế này sao?” “Vâng ạ”, tôi trả lời.

Tôi sống cùng cụ, hàng ngày mua thức ăn, và quản lý tiền của cụ. Tại các cửa hàng tạp phẩm, tôi luôn luôn mua rau rẻ tiền và tiết kiệm cho cụ khá nhiều. Nếu có nhầm lẫn, tôi sẽ sử dụng tiền của mình để bù lại. Tôi ghi lại hóa đơn mua hàng trong sổ kế toán của mình và không bao giờ lợi dụng cụ. Tôi nhớ lại những lời của Sư phụ: “Ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết” (“Thánh giả”, Tinh tấn yếu chỉ)

Con cái cụ rất tôn trọng tôi. Họ đối xử với tôi như một thành viên trong gia đình của mình. Đôi khi họ mang thức ăn thiết đãi tôi và liên tục nói với tôi rằng tôi nên ăn trước khi chúng bị hỏng. Thỉnh thoảng tôi làm ra vẻ không vui về điều đó, “Tôi thực sự không cần. Xin đừng chu cấp cho tôi nữa.” Nhưng họ vẫn tiếp tục mang những thứ đó cho tôi. Thực ra, chỉ là tôi không có thời gian để thưởng thức những món ăn này. Ngoài ra, tu luyện là hết sức nghiêm túc, tôi không nên nuông chiều bản thân.

Vượt qua khảo nghiệm

Trong suốt bảy năm sống với cụ, chúng tôi chuyển nhà 14 lần. Vào mùa đông chúng tôi chuyển đến các căn hộ chung cư có lò sưởi và vào mùa hè chúng tôi chuyển đến một nơi mát mẻ hơn. Việc chuyển nhà làm tôi khó chịu. Một ngày người con gái thứ hai đến và lại nói về chuyện chuyển nhà. Mặt tôi đỏ bừng lên, chân tay lạnh toát. Tôi tự nhủ với bản thân rằng phải chú ý tới tâm tính của mình và không được nổi cáu. Tôi buộc mình giặt một miếng vải để nhãng tâm đi. Nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế và phàn nàn: “Không ai lại chuyển nhà nhiều như thế này!” Con gái thứ hai (trở thành học viên từ năm 2005) nói với tôi một cách trầm tĩnh, “Thục Hiền (vợ của con trai thứ hai) không phải là học viên. Chúng ta là học viên. Hãy chú ý đến những gì họ sẽ nghĩ về chúng ta.” Tôi đáp lại, “Thì sao chứ? Là người tu luyện thì sao nào? Đừng nói gì nữa. Cô hãy đi đi và tôi sẽ đóng đồ.”

Thục Hiền nói: “Tôi ngạc nhiên là chị lại phản ứng mạnh mẽ với việc chuyển nhà như vậy.” Sau đó, cô ấy rời đi .

Sau khi Thục Hiền rời đi, tôi có một cảm giác hài lòng trong tâm và phàn nàn với cô em thứ hai, hy vọng sẽ nhận được sự đồng cảm của cô ấy. “Đó là lỗi của chị,” cô thứ hai nói với tôi với vẻ nghiêm túc nhất. “Không có gì là vô cớ trong tu luyện. Tất cả những gì xảy ra đều liên quan đến việc tu luyện của chị. Trước tiên, đó là một mối nguy về vấn đề an toàn cho chị nếu chị luôn giảng chân tướng tại một nơi cố định và cùng một thời điểm. Thứ hai, có thể có một số người tại địa điểm mới đang chờ chị cứu. Sư phụ chẳng phải giảng cho chúng ta rằng chúng ta nên nghĩ đến người khác trước sao? Chị cần thay đổi tâm tính của mình. Bất cứ nơi nào bà cụ đi, thì cứ đi cùng cụ.”
Tôi vẫn không thể chịu đựng được. Trong một vài ngày, Sư phụ tiếp tục điểm hóa cho tôi: một cây kéo đã bị hỏng khi tôi sử dụng, một bóng đèn rơi vào đầu tôi và bị vỡ tan, một chú chim ác đứng ngoài cửa sổ lúc nào cũng hót. Sau đó tôi ngộ ra rằng đó thực sự là lỗi của mình và tôi cần phải chính lại ngay.

Rằm Trung thu, tôi thấy Thục Hiền và xin lỗi cô ấy: “Hôm nay tôi gặp để xin lỗi cô. Hôm trước tôi đã làm tổn thương cô. Sư phụ dạy tôi phải sống theo Chân – Thiện – Nhẫn, nhưng tôi đã làm việc đó chưa tốt. Xin hãy tha thứ cho tôi.” “Thực tế chúng tôi chưa bao giờ coi chị như người ngoài,” cô ấy nói. “Mọi người đều có ngày không tốt. Chúng ta là một gia đình, cho nên chị đừng lo lắng nhiều. Chị đã chăm sóc mẹ rất tốt. Chúng tôi rất biết ơn chị. Làm sao tôi có thể giận chị chứ?”

Vì tôi đã có thể tìm thấy sai lầm của mình một cách nhanh chóng và chính lại theo tiêu chuẩn của Pháp, tôi cảm thấy tâm trí của mình đã thuần tịnh hơn và tâm tính của tôi được đề cao.

Bận rộn cứu độ chúng sinh

Lần đầu tiên đến thị trấn nơi người chị cả sống, tôi không biết bất kỳ học viên nào. Để cứu người, tôi đã mua một vài cuốn sổ phác họa, gấp lại từng trang, cắt thành những dải dài hai inch. Tôi đã viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo; Trời sẽ diệt Trung Cộng, thoái đảng bảo bình an” lên trên các dải. Sau khi phát chính niệm vào buổi trưa, tôi ra ngoài để dán các dải băng. Nếu trời mưa tôi sẽ đi đến các tòa chung cư, và nếu trời nắng tôi sẽ dán chúng bên ngoài. Ngoài ra mỗi tháng một lần, tôi đi tàu một trăm dặm đến một thành phố khác để nhận tài liệu giảng chân tướng. Tôi mang về số lượng nhiều nhất có thể.

Vào tháng Tám, tôi mang về một túi lớn toàn Cửu Bình, nặng hơn 9 kg. Cả ngày tôi đã không ăn. Tôi nhìn thấy một người bán hàng rong bán mì với giá bảy tệ. Nhưng bảy tệ là rất quý đối với tôi. Tôi có thể làm được nhiều tài liệu giảng chân tướng với bảy tệ. Vì vậy, tôi tiếp tục bước đi. Khi tôi quá mệt, tôi ngồi nghỉ. Tôi tiếp tục đổ mồ hôi. Sau khi nghỉ một lúc, tôi đã sợ phải nghỉ lần nữa. Nếu đặt túi xuống, có thể tôi không đủ sức để nhấc nó lên một lần nữa.

Sau đó, tôi thấy một vài tòa nhà ở ngay trước mặt. Tại sao tôi lại thiển cận như vậy? Cứu người có thể thực hiện ở bất cứ nơi đâu và bất cứ lúc nào. Có thể có những người có tiền duyên ở đây đang chờ được cứu. Tôi nhặt túi lên và bình tĩnh bước vào tòa nhà.

Một vài tháng trôi qua. Tôi thỉnh cầu Sư phụ trong tâm cho tôi được gặp các học viên trong vùng. Một ngày nọ, khi tôi đang tìm kiếm một vị trí tốt để dán những dải băng, hai người tiếp cận tôi. Một người hỏi: “Bác mặc phong phanh như vậy không sợ lạnh sao?” “Tôi ổn,” tôi trả lời. Sau đó cô ấy hỏi tôi: “Bác đã nghe nói về việc thoái ĐCSTQ để đảm bảo an toàn cho tính mạng của mình chưa?” Họ là học viên! Tôi rất đỗi vui mừng đến nỗi tôi ôm chầm lấy họ trong nước mắt. Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài con đường này cho con.

Kể từ khi cô chị thứ hai tu luyện Đại Pháp, chúng tôi phối hợp cùng với nhau giảng chân tướng cho mọi thành viên trong gia đình. Tổng cộng hơn 20 thành viên trong gia đình thoái ĐCSTQ. Hơn 50 người làm việc tại các công ty giới thiệu việc làm tuyển dụng tôi. Tôi cũng giúp họ thoái ĐCSTQ. Đôi khi chúng tôi đưa bà cụ ra ngoài trên xe lăn hít thở không khí trong lành và ánh sáng mặt trời, người ta đã đến chào cụ. Tôi phát chính niệm, và người chị thứ hai đã giảng chân tướng cho họ. Nó khá hiệu quả.

Vào dịp Tết nguyên đán, thế hệ ông cha có truyền thống mừng tuổi cho con cháu. Người con gái thứ hai và tôi đã chuẩn bị tiền giảng chân tướng (viết các thông điệp giảng chân tướng lên những tờ tiền giấy). Chúng tôi đã mừng tuổi hơn 7.000 nhân dân tệ tiền giảng chân tướng.

Giảng chân tướng có thể được thực hiện bất cứ lúc nào. Ví dụ, khi đi cùng bà cụ ra khỏi nhà, đi đổ rác, và đi đến cửa hàng tạp hóa, tôi lấy một số tờ rơi giảng chân tướng, cửu bình, và đĩa DVD biểu diễn Thần Vận. Tôi phát cho những người có duyên tiền định. Người học viên in các thông điệp giảng chân tướng lên các hóa đơn đã làm cho nó vô cùng thanh nhã. Mọi người thực sự thích các hóa đơn. Đôi khi tôi đếm tiền trước mặt người bán hàng, và ông ấy đề nghị tôi đổi tiền cho ông ấy. Một người bán trái cây từng nói rằng ủy ban dân cư đường phố đã họp và bảo họ không nhận tiền có các chữ viết trên đó. Tôi nói với ông ấy rằng tiền giảng chân tướng có thể mang lại cho ông may mắn. Từ đó trở đi, thỉnh thoảng tôi lại đưa ông ấy 100 tờ một nhân dân tệ. Mỗi lần ông ấy cám ơn tôi rất nhiều.

Chính hành của người quản lý công ty tôi

Người quản lý của công ty giới thiệu việc của tôi cũng hiểu chân tướng. Một ngày anh nói với tôi, “Hai ngày trước có hai nhóm cảnh sát đến công ty của chúng tôi. Họ điều tra xem liệu có học viên Pháp Luân Công ở đây không. Tôi nói với họ, chúng tôi không có học viên nào cả.”

Một vài ngày sau đó, anh ấy nói với tôi, “Tôi muốn lập một bàn thờ Sư phụ nhỏ trong phòng. Xin vui lòng cho tôi biết kích thước của bức hình. Tôi sẽ thuê một thợ mộc thiết kế một bàn thờ nhị cấp. Tôi sẽ đặt bức hình của Sư phụ trong đó và một lư hương. Sẽ có một bức màn che và một cánh cửa phía ngoài. Vào mỗi buổi sáng và buổi tối, tôi sẽ dâng hương cho Sư phụ và thờ phụng ngài.” Tôi nói với anh ấy rằng, “Anh đã làm được hai điều tuyệt vời. Anh sẽ đắc phúc báo lớn.”


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/10/做保姆工作中-实修救人-279324.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/13/142683.html

Đăng ngày 31-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share