Bài viết của đệ tử Đại Pháp ngoại quốc

[MINH HUỆ 14-09-2013] Tôi đã học Pháp luyện công và phát chính niệm rất chăm chỉ trong năm đầu tu luyện. Thế nhưng, tôi không biết cách giảng chân tướng và đã bị tụt lại phía sau trong vấn đề này.

Tôi biết là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải làm “bài tập” mỗi ngày, đó chính là ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta.

Một năm sau, khi tôi quảng bá Thần Vận ở một thành phố khác, tôi đã  học cách sử dụng máy tính để gọi điện về Trung Quốc Đại lục. Kể từ đó tôi đã gọi điện về Trung Quốc mỗi ngày để giảng chân tướng cho những sinh mệnh trân quý ở đó. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình trong hạng mục gọi điện thoại.

Tham gia vào hạng mục gọi điện thoại

Tôi tình cờ đọc một bài viết có nhan đề “Mỗi học viên Pháp Luân Công ở hải ngoại đều nên tham gia gọi điện trực tuyến để giảng chân tướng về Pháp Luân Công” và cảm thấy như mình đang được khích lệ. Tác giả [của bài viết] cũng là một đệ tử ngoại quốc giống như tôi. Cô ấy sống ở một vùng xa xôi hẻo lánh và không liên lạc được với những học viên khác nhưng cô ấy vẫn quyết tâm làm ba việc cho thật tốt. Cô ấy đã tìm ra cách gọi điện thoại về Trung Quốc và hy vọng có thêm nhiều học viên ở ngoại quốc sẽ tham gia cùng cô ấy.

Tôi đã quyết định gọi điện về Trung Quốc. Tôi biết đó là “bài tập về nhà” của mình và đó cũng là điều mà tôi cần phải làm hàng ngày. Tôi hiểu rằng vấn đề không phải là tôi dành bao nhiêu thời gian cho hạng mục này – mấu chốt là tôi sẽ duy trì nó như thế nào.

Sư phụ đã giảng trong “Chuyển Pháp Luân

“Các đệ tử chuyên tu tu luyện tại các chùa trong tương lai cũng phải vân du nơi người thường.”

Mặc dù tôi không phải bước ra khỏi nhà khi làm hạng mục gọi điện thoại nhưng tôi có cảm giác như mình đang đi vân du ngoài xã hội người thường. Tôi đã gặp đủ loại người ở bên kia đầu dây {điện thoại}. Tôi đã bị chửi mắng, sỉ nhục, chỉ trích, thậm chí còn bị đe doạ. Khi nói chuyện với họ, trong tôi tràn ngập các cảm xúc lẫn lộn, lúc cáu giận, lúc buồn lúc vui.

Dần dần, tôi đã có thể loại bỏ nỗi sợ hãi, thù hận và tâm tranh đấu.

Giúp mọi người hiểu chân tướng mới là mục tiêu

Mọi chuyện không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Thỉnh thoảng, tâm hoan hỷ của tôi khởi lên khi những người trả lời điện thoại đồng ý thoái Đảng cũng như các tổ chức liên đới của nó mà không hề do dự, nhưng sự thật là sau đó họ vẫn không hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công.

Có một người đàn ông đã đồng ý để tôi gọi điện lại giúp gia đình anh ấy thoái Đảng. Thế nhưng, khi tôi gọi lại như đã hứa, anh ấy lại hành xử như một người hoàn toàn khác. Anh ấy phủ nhận mọi điều đã nói trong cuộc nói chuyện trước và nhanh chóng cúp máy. Tôi nhận ra rằng việc làm cho người nghe thực sự hiểu được chân tướng quan trọng hơn nhiều so với việc nhận được sự đồng ý thoái Đảng từ họ.

Rút ra bài học

Nhiều người đã dập máy ngay khi nhận được điện thoại của tôi. Ngay cả khi tôi tiếp tục gọi lại, họ cũng vẫn không chịu nghe. Lúc đó, tôi cảm thấy rất bực. Nhưng có vài điều xảy đến đã làm thay đổi tâm trí tôi.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi không chăm chút gì cho khu vườn. Vì thế dây thường xuân đã leo khắp nơi. Hai cây con đã chết sau khi bị cây thường xuân kìm hãm. Một cây cổ thụ cũng không sao thoát khỏi sự xâm lấn của cây thường xuân.

Một đêm tôi tự nhủ mình sẽ phải dỡ bỏ cây thường xuân khỏi cây cổ thụ đó. Tôi sẽ chỉ gỡ nó ra khỏi cái cây mà không cắt nó đi. Đó là cách để tôi tránh giết cây thường xuân.

Khi tôi dậy phát chính niệm vào đêm hôm đó, toàn thân tôi phát ban. Tôi thấy rất đau và ngứa. Da đầu và lòng bàn chân tôi cảm giác như bị bỏng. Điều này lại khiến tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ,

“Khoa học hiện nay công nhận rằng ngoại trừ đời sống, cây cối cũng có sự thông minh, ý nghĩ, cảm giác và ngay cả các khả năng cảm nhận.” (Pháp Luân Công)

Trước khi trở thành một học viên, Tôi từng bị dị ứng với cây thường xuân. Nếu tôi tiếp xúc với nó thì tôi sẽ phát ban và cuối cùng phồng rộp lên. Thật đáng sợ mỗi khi thấy các chỗ rộp ấy bị vỡ ra. Tôi đã phải uống thuốc và bôi kem dị ứng cùng lúc. Khoảng hai tuần sau da của tôi mới trở lại bình thường.

Hôm đó cây thường xuân như cảm nhận được ý định của tôi và đã cảnh báo tôi. Nhưng tôi đã nghĩ như một đệ tử, tôi không nên bận tâm về chỗ phát ban. Tôi đã gỡ bỏ cây thường xuân như kế hoạch vào ngày hôm sau và chỗ phát ban của tôi đã biến mất chỉ trong ba ngày và không phải dùng bất kỳ loại thuốc nào.

Trải nghiệm này đã khiến tôi nhận ra tất cả sinh mệnh đều có khả năng cảm nhận. Cây thường xuân cũng vậy, chứ không chỉ riêng con người. Vì thế tâm tôi [nghĩ] gì cũng sẽ ảnh hưởng tới người nghe.

Chính niệm chính là chìa khoá

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

Sư phụ cũng đã giảng trong “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp

“Chư vị chính niệm đã đầy đủ rồi, thì ai dám làm gì, mà chúng ta là có lý, Sư phụ đều có thể giải quyết.”

Tôi nhận ra rằng nếu tôi có chính niệm cứu chúng sinh, thì người ở đầu dây bên kia sẽ thực sự cảm nhận được nó. Tôi đã tưởng tượng ra việc sử dụng thần thông của mình để người nghe tiếp thu và thỉnh Sư phụ gia trì cho tôi quyết tâm cứu họ.

Tôi vẫn tiếp tục gọi lại cho dù người ở đầu dây bên kia không nghe máy. Sau khi tôi phát hiện ra rằng mọi người thường nghe những tin nhắn thoại, tôi đã cố gắng bắt chước giọng của một người đọc bản tin. Với mỗi cuộc gọi thành công, tôi tiếp tục đọc nốt đoạn trong tài liệu giảng chân tướng mà tôi đang đọc dở. Bằng cách này, hầu hết mọi người đều nghe được khoảng 80-90% [nội dung] tin nhắn của tôi. Mười hai cuộc gọi liền nhau là chuỗi cuộc gọi dài nhất của tôi cho một người và cuối cùng người đó cũng đã đề nghị được thoái Đảng.

Tôi đã không còn thấy bực tức hay buồn chán khi người bên kia đầu dây dập máy. Dần dần tôi thấy mình có thể nói trôi chảy hơn và trả lời nhanh hơn.

Tôi đã gặp nhiều loại người khác nhau. Thường thì cảnh sát là đối tượng khó giảng chân tướng nhất. Cũng không mấy người thoái Đảng ở cuộc gọi đầu tiên của tôi nhưng tôi vẫn kiên trì. Tôi biết rằng miễn là họ vẫn còn nghe tôi, cuối cùng họ cũng sẽ thoái.

Khơi gợi thiện niệm cho những người đã làm hại Pháp Luân Công

Lần đầu tiên tôi gọi cho cảnh sát, trong lòng tôi đầy thù hận và căm ghét. Việc họ bức hại những người tốt thường khiến tôi bật khóc, và tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới có thể nhấc máy lên và nói chuyện với những người đó.

Tôi biết rằng họ cũng là những sinh mệnh cần được cứu nhưng tôi lại không thể đối xử tốt với họ cho đến khi tôi đọc được bài chia sẻ của một đồng tu.

Tác giả [bài viết đó] đã bị đồn cảnh sát địa phương chuyển đến trại lao động. Sau khi được thả ra, cô ấy đã đi nói sự thật cho những cảnh sát địa phương đó – những người chịu trách nhiệm chính cho việc bắt giữ cô ấy.

Cô ấy không chỉ nhận được sự [đồng ý] thoái Đảng của người cảnh sát mà cô ấy còn khiến anh có cảm giác ấm áp như người thân. Thậm chí anh ấy còn đối xử với cô như một người mẹ. Khi anh ấy phàn nàn về chuyện anh ấy vẫn nhận được những cuộc gọi từ các đệ tử Đại Pháp, cô ấy đã kể cho anh nghe một câu chuyện: “Trên tầng cao, rất nhiều vị Thần muốn trợ Sư Chính Pháp, nhưng họ phải đóng giả thành nhiều loại người khác nhau khi họ hạ xuống thế giới nhân loại này. Hầu hết các vị Thần đều thích đóng vai người tốt và chỉ có số ít người đồng ý đóng vai người xấu. Nhưng những người đóng vai người xấu ấy yêu cầu những người còn lại chắc chắn phải “đánh thức” họ khi Chính Pháp đến. Cậu đã đồng ý đóng vai người xấu thế nên cậu vẫn sẽ nhận được những cuộc gọi cảnh tỉnh từ các đệ tử Đại Pháp.”

Câu chuyện này đã làm tan chảy sự băng giá trong trái tim tôi. Tôi không còn cảm thấy e ngại khi gọi điện cho cảnh sát nữa mà thay vào đó, tôi đã xuất niệm thực lòng muốn cứu họ. Tôi thường tự nhủ mỗi khi bấm số, “Tôi đang đến để cứu bạn đây! Bạn đang chờ ngày hôm nay tới. Hay mau lắng nghe những điều tôi nói.”

Làm bài tập mỗi ngày

Bài tập về nhà là việc mà chúng ta phải làm mỗi ngày, cũng như hạng mục gọi điện trực tiếp này của tôi. Chỉ cần nghỉ một ngày thì những kỹ năng người thường của chúng ta cũng có thể bị mai một, huống nữa là làm các hạng mục Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng những can nhiễu nổi lên bất cứ khi nào chúng ta buông lơi. Vì vậy tôi quyết tâm gọi điện thoại, cho dù chỉ là một vài cuộc, bất kể tôi bận thế nào.

Có rất nhiều cách để giảng chân tướng. Hãy gọi điện trực tiếp hoặc thu thâp chữ ký thỉnh nguyện chấm dứt việc mổ cướp nội tạng, chúng ta cần phải làm “bài tập” mỗi ngày.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/14/功课-279517.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/27/142429.html

Đăng ngày 27-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share