Bài viết của một đệ tử Đại Pháp phương Tây ở Úc

[MINH HUỆ  09-10-2013] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Năm ngoái, tôi đã vượt quan sinh tử. Tôi suy nghĩ rất kỹ về việc này và quyết định tôi nên chia sẻ kinh nghiệm này với các bạn đồng tu.

Khi tôi mới tu luyện, thực sự có cảm giác như là cả cuộc đời tôi đã bị đảo lộn. Tôi sống ở Châu Âu và làm nghề người mẫu. Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, công việc của tôi kết thúc, mối quan hệ kéo dài 3 năm của tôi cũng chấm dứt và tôi phải chuyển tới sống ở Úc. Mọi thứ tôi biết đều kết thúc và thay đổi, tôi phải thích nghi… và tôi đã làm như vậy. Khi được là chính bản thân mình, tôi đã dễ dàng buông bỏ mọi thứ và chỉ sống cho Đại Pháp.

Sau đó tôi kết hôn và có con. Lúc mới tu luyện, tôi đã rất chuyên tâm và tinh tấn. Tôi tham gia nhiều hoạt động để quảng bá Pháp Luân Đại Pháp và nâng cao nhận thức. Tôi học Pháp và luyện công mọi lúc. Thậm chí cả khi tôi mang bầu đứa con đầu, tôi vẫn chủ động tham gia vào các sự kiện và hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp. Khi con trai tôi được một tháng tuổi, tôi để cháu trong nôi và đi nói chuyện với các nghị sỹ cùng các học viên khác. Tôi đắm mình trong Pháp. Tôi thấy mình luôn luôn trong trạng thái tốt… cho tới khi tôi có cháu thứ hai. Đối với tôi, đó là khi mọi thứ bắt đầu trở nên thực sự khó khăn. Có sự khác biệt rõ rệt trong tu luyện của tôi sau khi sinh cháu thứ hai. Tôi thực sự phải vật lộn để theo kịp. Học Pháp, luyện công và việc giảng chân tướng bắt đầu trượt dốc. Trong tâm mình, tôi biết tôi sẽ luôn là một đệ tử Đại Pháp và rằng tôi sẽ không bao giờ dừng tu luyện, bởi vì đối với tôi, đó là ý nghĩa của cuộc sống. Nó là lời lý giải cho mọi điều. Đó là lẽ sống của tôi. Tôi luôn luôn minh bạch về điều đó.

Nhưng thời gian trôi qua và tôi trở nên bận rộn với các con tôi, thậm chí tôi đã dần dần trở nên kém tinh tấn. Tôi rơi vào trạng thái sống một cách vật vờ theo quán tính và một kiểu cảm giác gần như tê liệt. Tôi cảm thấy như thể tôi đang mất một thứ gì đó, giống như tôi đang sống một cách vô nghĩa vậy. Sau đó một khoảng thời gian, nghiệp bệnh bắt đầu đến. Trong vài năm trở lại đây, thỉnh thoảng tôi lại bị nghiệp bệnh, thường là dưới dạng nhiễm trùng phổi. Nó trở nên tồi tệ đến mức mỗi lần tôi ho không ngớt hàng tháng trời. Một lần, tôi ho nhiều đến mức tôi đã bị rạn một cái xương sườn. Tôi luôn luôn nghĩ rằng đó là một gậy cảnh tỉnh tôi phải tinh tấn hơn. Vì vậy, trong một khoảng thời gian, tôi đã trở nên chuyên tâm hơn và thực sự tinh tấn hơn. Điều đó khiến tôi vượt ra khỏi trạng thái trống rỗng, gần như là trạng thái tiêu trầm. Tôi cảm thấy mình như sống lại. Nhưng thời gian qua đi, cuộc sống hàng ngày bắt đầu can nhiễu trở lại và một lần nữa tôi lại dần dần trở nên kém tinh tấn. Tôi dường như rơi vào trạng thái này một cách thường xuyên.

Đồng thời, do công việc của mình, tôi đã luôn luôn phải vật lộn để duy trì hoạt động trong một hạng mục giảng chân tướng. Tôi làm tiếp viên hàng không, vì vậy tôi phải làm theo ca và không bao giờ có lịch cố định trong tuần. Điều này khiến tôi khó có thể duy trì một hoạt động cụ thể nào mà cần phải thực hiện trong một ngày cố định. Tôi cũng làm việc vào nhiều ngày cuối tuần, do đó khi được nghỉ cuối tuần, tôi cảm thấy là mình phải dành thời gian cho gia đình. Tôi thấy mình khó sắp xếp thời gian để tham gia vào nhóm học Pháp lớn vào các ngày nghỉ cuối tuần. Điều này làm tôi cảm thấy mình ngày càng rời xa chỉnh thể các học viên.

Khi nghiệp bệnh tái diễn, tôi bắt đầu chấp nhận nó và sẽ chỉ lên giường nằm cho tới khi nó qua đi. Tôi không nghĩ quá nhiều về nó và chỉ coi đó như là nghiệp mà tôi phải chịu đựng. Tôi không bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về nó. Sau này tôi mới nhận ra rằng chấp nhận nó là sai! Quả là sai lầm! Vào tháng 10 năm ngoái, tôi bắt đầu bị đau họng. Trong mấy ngày đầu tiên, tôi chỉ đi ngủ hy vọng nó sẽ khỏi. Nó đã không khỏi. Nó còn tồi tệ hơn cho tới khi họng bên phải của tôi bắt đầu cứng lại. Tôi không thể nói chuyện hay ăn uống được. Mẹ tôi phải tới để chăm sóc các cháu và tôi, vì chồng tôi phải đi làm. Mẹ phải nghiền thức ăn để tôi có thể nuốt được. Tôi giảm cân nhanh chóng và tôi không có nhiều cân đến thế để giảm. Tôi đã học Pháp và cố gắng luyện công, nhưng đứng một chút cũng rất khó khăn – tôi thực sự mệt mỏi. Do đó tôi chỉ luyện các bài công pháp bản ngắn mà thôi. Tôi bắt đầu phát chính niệm mọi lúc, cố gắng thanh trừ những gì đang diễn ra. Nhưng dường như là không có kết quả. Tôi tiếp tục nghĩ rằng có lẽ tôi đã không tinh tấn và đó là lý do tại sao chuyện như vậy xảy ra. Tôi đã cố gắng trong vô vọng để tìm ra những gì tôi đã không ngộ được. Tôi biết rằng tôi phải ngộ ra điều gì đó, nhưng không thể tìm ra đó là gì.

Chồng tôi và mẹ tôi bắt đầu lo lắng, và tôi cũng trở nên lo lắng. Thêm vào đó, mỗi ngày mà tôi nghỉ làm, tôi đều bị yêu cầu phải có chứng nhận của bác sỹ rằng tôi không đủ sức để làm việc. Do đó tôi phải tới khám bác sỹ và lấy giấy xác nhận, và sau đó tôi sẽ vứt đơn thuốc kháng sinh được bác sỹ kê cho.

Tình trạng của tôi tiếp tục trở nên tệ hơn. Tôi bắt đầu khóc than và nghĩ rằng tôi đã thử mọi cách, và không có tác dụng gì. Tôi cảm thấy bất lực. Tôi quyết định nhờ tới sự giúp đỡ của các học viên khác. Tôi gọi một người bạn tới. Cô ấy đã rất ngạc nhiên! Cô tập hợp một nhóm các học viên tới nhà tôi tối hôm đó. Tất cả mọi người đã đọc Pháp và phát chính niệm với tôi hàng giờ. Tôi thường không nhìn thấy gì ở không gian khác, nhưng trong suốt thời gian phát chính niệm tối hôm đó, tôi đã nhìn thấy một cánh tay có vuốt nhọn đang thò vào cổ họng tôi và chúng tôi đã có thể thanh trừ nó bằng chính niệm. Nó hóa thành tro bụi và rơi xuống đất. Trong thời gian các học viên ở đó, cổ họng tôi bắt đầu trở lại bình thường và tôi đã có thể nuốt được tốt hơn, và giọng đọc của tôi cũng trở nên rõ ràng hơn. Tôi vẫn còn rất yếu, nhưng đã khá hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy kinh ngạc. Tôi cảm ơn các học viên và nghĩ rằng tôi đã dần hồi phục. Vào cuối buổi tối hôm đó, cổ họng tôi đã gần trở lại bình thường. Tôi nghĩ tôi đã tới điểm “vật cực tất phản” và bây giờ mọi thứ đang trở lại bình thường. Tôi đã hoan hỷ.

Tuy nhiên… sáng hôm sau, cổ họng bên kia của tôi bắt đầu sưng lên. Tôi không thể tin được điều đó. Bạn tôi đề nghị sẽ quay trở lại và tôi thấy bản thân mình chỉ mong chờ cô ấy đến. Cô ấy đến và đọc Pháp rồi phát chính niệm cùng tôi, nhưng lần này tôi không thấy khá lên. Tôi nhận ra rằng tôi đã đặt hy vọng vào các học viên khác thay vì nhìn lại bản thân mình. Nhưng đó cũng không phải là đáp án. Trong tuần tiếp theo, tình trạng của tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Tuần trước đó, tôi đã nghĩ rằng tôi đã hết sức chịu đựng, nhưng tôi đã rất nhầm!

Bây giờ tôi đau hơn nhiều. Nó là cơn đau tồi tệ nhất. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau như vậy trong đời mình. Ý tôi là ít ra thì cơn đau đẻ cũng sẽ qua trong một ngày. Tôi không muốn ăn một thứ gì. Tôi khóc ròng chỉ để cố gắng nuốt một chút táo xay. Tôi không thể ngủ vì cổ họng sưng phồng có thể bít kín họng tôi khi các cơ giãn ra lúc ngủ. Tôi sẽ ngay lập tức thức giấc, thở hổn hển. Không ai có thể hiểu được khi tôi cố gắng nói. Mẹ tôi trở nên cứng rắn với tôi và cố gắng bắt tôi ăn. Tôi khóc và mẹ thì gần như hét lên: “Con nghĩ các học viên trong tù cảm thấy thế nào khi họ bị tra tấn? Con chỉ bị đau họng mà thôi; hãy ngừng kêu ca và nuốt đi.” Do vậy sau đó tôi đã ăn được một chút.

Nhưng bệnh tình của tôi vẫn tiếp tục trở nên tồi tệ hơn. Tôi nghĩ tôi đã làm mọi thứ mà tôi cần phải làm; tôi đã không ngừng phát chính niệm. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ, tôi đã hướng nội cố gắng để ngộ ra điều gì đó. Nhưng tôi vẫn gặp khó khăn không biết nên phát chính niệm như thế nào. Trong tôi vẫn có một phần nào không rõ liệu đây chỉ là nghiệp , hay tôi nên loại bỏ nó. Tôi cảm thấy như tôi đã cố gắng mọi cách và tôi đã không thể nghĩ thêm được gì nữa. Tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Có những lúc, tôi đã nghĩ đến việc sử dụng các liệu pháp tự nhiên và các thuốc có nguồn gốc tự nhiên, như keo bạc, một kháng sinh tự nhiên. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng dùng các liệu pháp tự nhiên cũng không khác gì việc uống thuốc. Nó cũng điều trị theo kiểu trị bệnh của người thường. Đây không phải là bệnh và đó không phải là cách để xử lý. Mặc dù có lúc tôi rất thanh tỉnh, nhưng có lúc tôi lại không như vậy. Trong một lúc nào đó, khi tôi đã quá mệt mỏi và tất cả những gì tôi muốn chỉ là có thể ngủ một chút mà không được, chồng tôi đã đề nghị tôi uống Voltaren, một thuốc chống viêm. Hiển nhiên là nó có tác dụng với những chỗ sưng tấy. Tôi đã uống nó. Tôi đã ngủ được, nhưng không được lâu. Tôi tỉnh dậy với sự sợ hãi. Nó là một cảm giác thật đáng sợ. Tôi thậm chí không thể mô tả nó một cách chính xác. Tôi tỉnh dậy toàn thân đẫm mồ hôi, thở hổn hển và không biết chuyện gì đang xảy ra. Nói rằng tôi cảm thấy như là tôi đang bị đầu độc cũng không có gì là quá lời. Tôi cảm thấy rất tồi tệ vì đã uống cái thứ thuốc đó vào người. Nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi cảm thấy như tất cả những gì tốt đẹp đã không còn nữa. Tôi quyết định là tôi sẽ không bao giờ uống bất kỳ loại thuốc nào vào cơ thể mình nữa.

Vì tôi không khá lên chút nào, tôi không thể dành thời gian cho các con vì tôi không còn năng lượng và cũng không thể nói được. Tôi cảm thấy mình là một bà mẹ tồi tệ. Tôi bắt đầu nghĩ: “Sẽ ra sao nếu tôi không qua được? Điều gì sẽ xảy ra với các con tôi? Tôi không muốn chết! Tôi không muốn các con tôi lớn lên thiếu mẹ!” Tôi bắt đầu nghĩ: “Nếu tôi không phải là một học viên, tôi sẽ chỉ cần đi khám bác sỹ và bác sỹ sẽ chữa khỏi cho tôi. Thật quá dễ dàng để làm một người thường. Có lẽ tôi chỉ cần dừng tu luyện.” Vào lúc đó, cổ họng tôi trở nên tệ đến mức tôi thậm chí còn không thể uống nước. Nó trào ra khỏi mũi tôi… và tôi giờ chỉ còn da bọc xương.

Không ai nói với tôi vào thời điểm đó, nhưng con gái tôi bắt đầu tỉnh dậy và khóc lóc cả đêm đó. Chồng tôi bước vào và cháu thiếp đi mồm lảm nhảm. Cháu ngồi dậy trên giường và vừa chỉ vừa nói: “Mẹ sắp chết.” Chồng tôi thực sự hốt hoảng. Sau này anh nói với tôi rằng anh cũng đã nghĩ là tôi sẽ chết. Sau đó anh nhanh chóng bài trừ suy nghĩ đó khỏi đầu mình.

Tôi đã tới một nơi mà tôi có thể không còn phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa. Chiều hôm đó, sẽ có một nhóm nhỏ các học viên tới đọc Pháp và phát chính niệm cùng tôi. Tôi bắt đầu nghĩ rằng điều đó chẳng có tác dụng gì. Tôi cũng phải đi khám bác sỹ trước khi họ tới để lấy xác nhận khác của bác sỹ cho tôi nghỉ làm. Tôi biết là khi bác sỹ nhìn thấy tôi, ông ấy sẽ biết là tôi đã không uống thuốc kháng sinh theo đơn đã kê. Tôi biết là ông ấy sẽ muốn tôi đến bệnh viện. Tôi thậm chí không thể nuốt được. Tôi nhổ nước bọt vào khăn giấy thay vì nuốt.

Khi tôi tới chỗ bác sỹ, ông ấy nói: “Tôi sẽ tiêm vào cổ họng của chị bây giờ.” Tôi nói: “Không!!!” Tôi cự tuyệt ý nghĩ dùng đến thuốc. Ông ấy nói: “Chị cần phải tới phòng cấp cứu ngay. Bệnh đó sẽ không tự khỏi được đâu. Họ sẽ nhận chị, truyền kháng sinh vào tĩnh mạch chị và họ sẽ phải làm khô họng của chị.” Ông ấy viết một giấy giới thiệu để đẩy nhanh quá trình nhập viện cho tôi. Chúng tôi rời đi sau khi nói rằng chúng tôi sẽ đi thẳng tới đó. Tôi đã bắt đầu chấp nhận sự sắp đặt này… Tôi bắt đầu nghĩ rằng vì gia đình tôi, tôi không thể để mặc họ nhìn tôi chết ở đây. Tôi không thể làm như vậy với các con của mình. Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

Chúng tôi về nhà để chuẩn bị một số thứ mang vào viện. Thật kỳ lạ là chồng tôi đã không hề giúp tôi. Điều này rất lạ, vì anh luôn giúp tôi mọi việc. Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho tôi. Nhưng anh lại không muốn giúp đóng gói đồ mang tới viện. Anh nói: “Tại sao em không muốn đợi và đọc Pháp cùng các học viên trước đã?”

Khi họ tới, tôi đã suy sụp hoàn toàn. Tôi chỉ bắt đầu khóc. Họ bắt đầu phát chính niệm. Tôi đã khóc suốt trong lúc đó. Họ lại tiếp tục phát chính niệm đợt hai và tôi cũng lại khóc suốt như vậy. Họ bắt đầu phát chính niệm lần thứ ba và tôi đã bình tĩnh lại và cùng tham gia. Đó là lần phát chính niệm mạnh mẽ nhất mà tôi từng có. Tôi thấy bản thân mình đang ngồi trong vũ trụ trong thế phát chính niệm và có một bức tường khổng lồ đầy bụi và mảnh vỡ. Nó cứ tiếp diễn mãi như vậy không ngừng, phát tán rộng lớn theo mọi hướng. Nó bao phủ lên mọi thứ. Nó cuộn hướng về phía tôi và kéo tôi xuống. Tôi đột nhiên nghĩ KHÔNG! Tôi không muốn rơi xuống đó… và ngay lập tức tôi đã trở lại.

Khi tôi phát chính niệm xong, toàn bộ cơ thể tôi dường như đã có sự thay đổi. Tôi chỉ biết rằng sâu thẳm trong sinh mệnh tôi, tôi là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và không gì có thể can nhiễu tôi. Đây là chính niệm thuần khiết mà tôi đã thiếu. Chính là sức mạnh vô biên của suy nghĩ thuần khiết đó, biết rằng tôi là một sinh mệnh mạnh mẽ và không gì có thể can nhiễu tôi. Tôi đã quyết định rằng tôi chưa hoàn thành cuộc hành trình của mình trong vai trò một người mẹ, một người vợ và một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi còn chưa hoàn thành việc cứu chúng sinh. Đó là lý do mà tôi có mặt ở đây, vậy ai dám bức hại tôi như vậy? Tôi đã rất chắc chắn rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và tôi sẽ không theo an bài của cựu thế lực. Chính vào khoảnh khắc đó tôi đã thực sự hiểu được sức mạnh của chính niệm của mình.

Sau đó, tôi đã cùng phát chính niệm lần thứ tư với các học viên và thực sự đã phá bỏ một thứ gì đó. Không cần phải nói, tôi không tới bệnh viện vào đêm đó và cái cổ họng sưng tấy của tôi cũng hoàn toàn biến mất. Tôi tới gặp vị bác sỹ đã muốn đưa tôi tới phòng cấp cứu để cho ông thấy cổ họng sưng của tôi đã khỏi. Cơ thể tôi vẫn cần bài trừ một số thứ. Mẹ tôi đã nấu súp gà cho tôi, món ăn mà tôi thích, nhưng sau khi tôi ăn nó, tôi đã nôn ra khắp mọi nơi. Tôi cảm thấy khỏe, mặc dù tôi biết rằng tôi đã phá trừ một thứ gì đó.

Ngày hôm sau, mẹ tôi đưa tôi tới nhóm học Pháp để tôi được ở cùng với các học viên. Tôi còn rất yếu, nhưng thật là tốt khi tới đó. Tối đó tôi đi ngủ và thức giấc vì muốn nôn lần nữa. Khi tôi bắt đầu nôn, tôi bắt đầu nôn ra máu. Tôi nôn rất nhiều. Tôi không muốn nói với chồng tôi, nhưng nghĩ rằng có lẽ tôi nên nói với mẹ. Bà đã nói tôi đừng lo lắng và hãy quay trở lại giường. Điều này thực sự là điểm khởi đầu cho sự hồi phục của tôi.

Tôi không bao giờ có thể vượt qua quan này nếu không có sự hỗ trợ của gia đình, đặc biệt của mẹ tôi và nhóm các học viên. Cuối cùng, tôi phải ngộ ra điều mà tôi cần ngộ, nhưng mọi người đã luôn hỗ trợ tôi và không phán xét tôi. Mọi người không bảo tôi phải làm điều này hay điều kia. Họ lắng nghe và giúp trả lời mọi câu hỏi của tôi. Họ giúp tôi xem xét kỹ lưỡng tất cả những điều mà tôi còn chưa rõ. Họ chỉ ở đó để hỗ trợ tôi. Sức mạnh chân chính của Pháp, chính niệm của họ đã giúp tôi ngộ ra những điều tôi phải ngộ… và tôi cảm tạ Sư phụ đã thức tỉnh tôi.

Trong một vài ngày sau đó, tôi bắt đầu học để thi bài thi mức 1 của Thần Vận. Tôi đắm mình trong Đại Pháp và cánh cửa dường như đã mở ra. Tôi nhận được một cuộc gọi hỏi rằng tôi có thể giúp tổ chức trưng bày Thần Vận ở các tòa nhà cao tầng của Brisbane với những sảnh lớn. Vì vậy đã có một nhóm nhỏ những học viên chúng tôi tổ chức sự kiện này và mọi việc diễn ra hết sức tốt đẹp. Trong khi nói chuyện với một vị giám đốc của một trong các công ty điều hành một số tòa cao ốc, tôi đã có thể nhận được một số thời gian phát sóng miễn phí trên kênh Executive Channel được chiếu trong các phòng giải lao. Tôi cũng có ý tưởng thực hiện một số quảng cáo trên Facebook cho Thần Vận. Do vậy tôi đã xin phép và bắt tay thực hiện. Đây quả là trải nghiệm tuyệt vời đối với tôi và tôi đã học được rất nhiều. Mọi thứ dường như đã được trải thảm sẵn và tôi chỉ làm những gì phải làm cho Thần Vận.

Đồng thời, khi thước phim quay về thu hoạch nội tạng kéo dài 8 phút được trình chiếu, tôi cảm thấy rất tâm huyết với nó đến mức tôi quyết định phải cho những nghị sỹ liên bang và bang của tôi được xem nó. Tôi nhận ra rằng cách duy nhất để họ xem nó là sắp xếp để họ xem cùng tôi. Do vậy tôi đã xin cuộc gặp với nghị sỹ liên bang của tôi. Cần phải thuyết phục văn phòng một chút để xin lịch hẹn. Tôi sẽ không nhận câu trả lời từ chối và cuối cùng họ đã cho lịch hẹn. Mọi thứ đều suôn sẻ và chúng tôi tiếp tục thảo luận sau đó một lúc lâu. Nghị sỹ của tôi rõ ràng là xúc động trong khi xem phim. Sau đó tôi cũng làm như vậy với nghị sỹ bang của tôi và vị đó cũng vô cùng xúc động.

Gần đây, một học viên khác và tôi muốn đưa cuốn Tạng Nhà nước cho nghị sỹ của chúng tôi và một ứng cử viên khác vừa công bố chiến dịch tranh cử của ông. Chúng tôi đưa sách cho nghị sỹ của chúng tôi khi chúng tôi gặp ông ấy ở hội chợ mà chúng tôi có một gian triển lãm dành cho Đại Pháp. Một vài ngày sau đó, chúng tôi nhận được thông tin về nơi mà ứng cử viên khác sẽ tới. Tôi quyết định là ông ấy sẽ chỉ đọc sách sau khi xem thước phim về thu hoạch nội tạng dài 8 phút. Do vậy, đã xác định trước, chúng tôi tới nơi mà ông ấy đang vận động tranh cử và tự giới thiệu mình là học viên Đại Pháp. Tôi đã nói rằng tôi có một thước phim dài 8 phút mà tôi thực sự muốn ông xem. Ông ấy đã đồng ý.

Sau đó can nhiễu đã xuất hiện. Đường phố quá ồn ào để ông ấy có thể nghe được rõ. Tôi biết rằng như thế là không đúng; ông ấy phải xem nó với sự tập trung hoàn toàn. Tôi tạm dừng thước phim và nói chúng tôi cần di chuyển đến sau bãi đỗ xe vì ở đó đủ yên tĩnh để ông ấy có thể xem rõ hơn. Đó là lúc rất đông người xuất hiện và ông ấy phải diễn thuyết. Người sắp xếp lịch của ông ấy đã nói với tôi rằng tôi sẽ phải gửi nó qua e-mail. Tôi chỉ nói là Không! Tôi có suy nghĩ trong đầu rằng việc này là ngay chính và nó phải được thực hiện ngay bây giờ. Tôi đã nói: “Ông ấy cần xem đoạn phim này cùng tôi và tôi sẽ đợi.” Người sắp xếp lịch nói rằng ông ấy có một cuộc hẹn khác và sẽ không có thời gian. Tôi nói: “Nó chỉ mất 8 phút thôi và tôi sẽ đợi tới khi ông ấy rảnh.” Sau đó mọi người rời đi và ông ấy quay trở lại phía sau bãi đỗ xe cùng chúng tôi và xem hết một mạch cả bộ phim. Sau đó chúng tôi đưa cho ông ấy cuốn sách Tạng Nhà nước.

Vợ ông ấy đã ở lại và có cuộc trao đổi nhanh với tôi và nói rằng bà từng là một giảng viên và một trong những sinh viên của bà là một bác sỹ đến từ Trung Quốc. Bà kể rằng một ngày nọ bà bảo vị bác sỹ đó đừng tới, vì đó là ngày nghỉ lễ. Vị bác sỹ này đã cười và nói đó là ngày nghỉ lễ đầu tiên mà cô ấy thực sự có vì ngày nghỉ lễ ở Trung Quốc đồng nghĩa với việc một số tù nhân sẽ bị giết và cô ấy phải mất cả ngày để lấy giác mạc của họ… Với sự đồng cảm sâu sắc trong tim, bà đã nhìn tôi và nói: “Vì vậy tôi biết tất cả những điều này là sự thật.” Sau đó cùng với chiến dịch tranh cử, học viên đó và tôi đã tới gặp tất cả các ứng cử viên trong khu vực bầu cử của chúng tôi. Chúng tôi muốn mỗi người trong số họ đều được xem đoạn phim thu hoạch nội tạng dài 8 phút này. Đây quả là một trải nghiệm đáng nhớ trong việc giảng chân tướng.

Tóm lại, khi chúng ta ngay chính và có chính niệm, các cánh cửa đều sẽ mở ra. Tạ ơn Sư phụ đã cho tôi một cơ hội khác thông qua khổ nạn to lớn này và đã thức tỉnh tôi, vì tôi sẽ không giác ngộ được những gì tôi có nếu không trải qua khổ nạn này và tìm thấy sức mạnh của chính niệm của mình. Nếu tôi chỉ chấp nhận những gì xảy ra với cơ thể mình, tôi sẽ không có mặt ở đây hôm nay và không thể cứu thêm nhiều chúng sinh .

Nói về tất cả những điều này, tôi cũng tin rằng khổ nạn này sẽ không xảy ra với tôi nếu tôi ngay từ đầu đã tinh tấn hơn, nếu tôi đã vững bước trên con đường của mình. Tôi đã lạc đường và Sư phụ đã cho tôi cơ hội khác để bắt kịp. Tôi tin rằng giờ đây con đường của chúng ta sẽ ngày càng hẹp hơn. Tôi phải liên tục nhắc nhở bản thân về tất cả những điều này, vì cuộc sống người thường sẽ rất dễ dàng len lỏi vào nếu tôi buông lơi. Tất cả chúng ta đều là những đệ tử Đại Pháp chân chính và đầy uy lực của thời kỳ Chính Pháp. Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta không được quên chúng ta là ai và chúng ta phải hiểu được sức mạnh của những việc chúng ta làm, và chúng ta đến đây để làm gì.

Tạ ơn Sư phụ.

Cảm ơn tất cả các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Úc châu năm 2013)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/9/经历生死的考验-更珍惜修炼-280943.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/10/12/142675.html

Đăng ngày 28-10-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share