Bài viết của một học viên tại Canada
[MINH HUỆ 27-09-2013] Kính chào Sư phụ!
Chào các bạn đồng tu!
Trong 10 năm qua tu luyện, tôi đã trải nghiệm sự cứu độ từ bi và lòng từ bi vô lượng của Sư phụ. Bằng việc đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn, tôi đã được tịnh hóa cả tâm lẫn thân. Tôi đã đề cao tâm tính của mình và cảm nhận sự vĩ đại của tu luyện. Tôi đặc biệt cảm thấy niềm vinh dự và trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp.
Tôi nhớ khi lần đầu tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã đọc liền một mạch không nghỉ. Từ sâu thẳm trong tâm hồn mình, trong khi khóc, tôi nghe thấy rõ ràng một giọng nói vừa quen vừa lạ “Cuối cùng tôi đã tìm thấy rồi!”
Di cư tới Canada và tu luyện bản thân
Vào tháng 5 năm 1999, gia đình tôi đã di cư tới Canada. Ngay sau khi chúng tôi đến nơi, Đảng cộng sản Trung Quốc đã bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm đó. Tôi đã tham gia cuộc biểu tình ôn hòa trước Lãnh sự quán Trung Quốc. Trong thời gian đó, những chấp trước của tôi như tâm hiển thị, so sánh, cạnh tranh, tự mãn đã bộc lộ. Tôi giành phần hơn trong các cuộc nói chuyện, tự đánh giá cao bản thân và thích nhận xét người khác. Tôi cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ khi tôi buông bỏ những chấp trước này.
Trong một hoạt động của chiến dịch thỉnh nguyện, tôi đứng giữa hàng phía trước. Tôi đã từng làm việc cho một liên doanh ở Trung Quốc, vì thế tôi ăn mặc chỉn chu và trông nổi bật. Tôi cảm thấy tôi có đủ năng lực để đại diện cho hình ảnh của Pháp Luân Công trước người thường. Khi tôi đang tự cảm thấy rất tốt về bản thân, người điều phối đã tới chỗ tôi và yêu cầu tôi dời xuống vị trí ở bên góc của hàng cuối cùng. Tôi đã rất ngạc nhiên với sự sắp xếp này và cảm thấy không thoải mái. Tôi hướng nội ngay lập tức và tự hỏi tôi đã làm gì sai. Tôi nhận ra ngay rằng,là một học viên, tôi cần phải có một trái tim thuần khiết khi tham gia các hoạt động của chúng tôi. Tôi không nên có các chủng tâm chấp trước hiển thị và so sánh.
Tôi chuyển đến một thành phố ở miền đông sau đó. Những chấp trước đó đôi khi lại xuất hiện trở lại. Ví dụ, nếu các học viên khác nhận xét một điều gì đó mà tôi có thể cải tiến trong các báo cáo hay các bài viết của tôi, chấp trước về chứng thực bản thân và cạnh tranh lại nổi lên trong tôi. Tôi đã tranh luận với họ và không thể hướng nội. Sư phụ đã nói trong bài “Thiểu biện” trongHồng ngâm III:
“Thiểu biện
Như ngộ cường biện vật tranh ngôn
Hướng nội trảo nhân thị tu luyện
Việt tưởng giải thích tâm việt trọng
Thản đãng vô chấp xuất minh kiến
Tạm dịch:
Thiểu biện
Gặp thời xảo biện tạm lặng im
Tu luyện ắt phải hướng nội tìm
Càng giải thích nhiều tâm càng nặng
Bỏ chấp mở lòng sáng trong tim”
Thông qua học Pháp, với những điểm hóa của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã có nhận thức sâu hơn về các chấp trước của mình và lý do tôi cần buông bỏ chúng. Tôi cũng hiểu rằng tu luyện là nghiêm túc. Sư phụ đã nói:
“Điều chúng ta mất thực sự là những điều không tốt, chúng là gì? Chính là nghiệp lực; nó tương phụ tương thành với các chủng tâm của con người.” (Chuyển Pháp Luân)
“Nếu muốn vứt bỏ những thứ không tốt ấy, thì đầu tiên chư vị cần thay đổi cái tâm kia mới được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã hiểu ra rằng tất cả các chấp trước là những vật chất màu đen. Nếu chúng ta không bỏ chúng đi, trường của bản thân chúng ta sẽ không thanh tịnh. Làm sao chúng ta có thể đáp ứng các yêu cầu trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh với một trường đen tối như vậy? Đồng thời, chúng ta cũng không thể viên mãn.
Tham gia trong hạng mục truyền thông
Tôi tham gia trong các hạng mục truyền thông khi tôi đi học và sau đó tôi có một công việc. Thông qua các hạng mục truyền thông này, tôi đã thăng tiến trong cả việc tu luyện lẫn các kỹ năng kỹ thuật. Tôi cảm nhận được trí huệ vĩ đại và uy lực vô biên của Sư phụ.
Tôi đã làm việc ở vị trí phóng viên và biên tập viên cho một tờ báo, đài phát thanh và đài truyền hình do các học viên Pháp Luân Công vận hành. Tôi cảm thấy rằng tham gia vào các hạng mục truyền thông đòi hỏi tinh thần trách nhiệm cao và đầy thử thách. Ngoài ra, các hạng mục cũng yêu cầu sự linh hoạt vào mọi lúc. Ngày làm việc, ngày nghỉ cuối tuần, sáng hay tối tất cả đều có thể được coi là thời gian làm việc trong giới truyền thông. Đặc biệt là truyền hình đòi hỏi các phóng viên phải lập tức có mặt tại hiện trường càng sớm càng tốt. Tôi có một công việc toàn thời gian, hai đứa con và bố mẹ già. Chồng tôi không tu luyện Pháp Luân Công. Thật là khó khăn đối với tôi khi tham gia các hạng mục truyền thông.
Trong những năm qua, tôi không thể nhớ được đã bao nhiêu lần tôi bỏ bữa để kịp hoàn thành bản tin. Tôi không thể nhớ bao nhiêu lần tôi phải ở lại muộn để hoàn thành việc biên tập một bản tin và phải đi làm vào sáng hôm sau. Có một vài lần tôi kết thúc tải bài lên vào lúc 7 giờ sáng và lái xe đi xa hàng chục dặm để bán vé Thần Vận. Một đồng tu đã nói đùa rằng tôi thực sự là một nàng tiên. Là một học viên, tôi hiểu rằng tất cả có thể được như vậy là nhờ Sư phụ gia trì. Đây là điều mà một người bình thường không thể làm được.
Thử thách đầu tiên mà tôi gặp phải là rào cản ngôn ngữ. Tôi cảm thấy áp lực rất lớn, đặc biệt khi tôi đưa tin về các hoạt động liên quan tới Quốc hội Canada. Tôi không thể hiểu được các thuật ngữ. Mặc dù một số học viên phương Tây đã giúp dịch, tôi vẫn muốn bỏ cuộc.
Tuy nhiên, rất khó tìm được người thay thế vì không có nhiều học viên trong vùng chúng tôi, và tất cả các học viên đều rất bận. Tôi đã tự nói với mình rằng một học viên là siêu thường và chúng ta có sự gia trì của Sư phụ. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã nói trong Chuyển Pháp Luân:
“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.”
Vì thế tôi đã ở lại với hạng mục truyền thông bằng chính niệm.
Tôi đã tiến bộ rất nhiều trong các kỹ năng ngôn ngữ và các kỹ năng chuyên môn sau vài năm công tác và với sự hiểu biết sâu sắc hơn về các nguyên lý của Pháp.
Tháng 10 năm ngoái, chúng tôi đã được yêu cầu phỏng vấn những nhân vật quan trọng ở địa phương và đề nghị họ lên tiếng ủng hộ. Chúng tôi sẽ phơi bày việc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống của chế độ Trung Cộng, bao gồm cả nỗ lực đào tẩu của Vương Lập Quân (một chính trị gia cao cấp của Đảng cộng sản có mối liên hệ chặt chẽ với việc thu hoạch nội tạng).
Lúc đó, người điều phối đi khỏi thành phố và yêu cầu hai nhà nhiếp ảnh gia và tôi làm báo cáo này. Đầu tiên chúng tôi phải hẹn gặp những nhân vật quan trọng và điều này đòi hỏi trước tiên chúng tôi phải giảng chân tướng. Sau đó, sau khi phỏng vấn khách mời quan trọng, chúng tôi vẫn cần phải thực hiện 70% công việc lên khuôn hình nền. Thật là khó khi biên tập những tin tức như vậy. Tôi đã không bỏ cuộc. Điều duy nhất trong tâm trí tôi bấy giờ là phải cứu người. Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng tôi và giúp chúng tôi có được những thước phim quay video nền.
Chúng tôi đã liên lạc với khoảng 10 chính trị gia và 1 vị VIP. Tất cả họ đều lên tiếng ủng hộ chúng tôi. Cuộc phỏng vấn của chúng tôi được sao thành video và đăng lại thành bài viết bởi một hãng truyền thông khác.
Có một vài câu chuyện cảm động trong quá trình sản xuất tin tức. Một lần, một chính trị gia chấp nhận gặp chúng tôi, nhưng bà ấy phải hủy bỏ lịch hẹn vì bà phải rời khỏi thành phố và tham dự một đám tang. Bà yêu cầu trợ lý của mình sắp xếp lại lịch gặp và nói với viên trợ lý rằng việc gặp chúng tôi là rất quan trọng đối với bà.
Chúng tôi đã gặp bà hai tuần sau đó. Trong cuộc phỏng vấn, bà nói với chúng tôi rằng bà đã gửi email tới tất cả bạn bè của mình, những người làm việc cho Quốc hội Mỹ, thúc giục họ công bố các thông tin mà Vương Lập Quân đã cung cấp cho Lãnh sự quán Trung Quốc. Bà nói rằng bà sẽ yêu cầu chính phủ Canada kêu gọi việc chấm dứt cưỡng bức thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công bị bức hại.
Một vài ngày sau, thư ký của bà gọi cho chúng tôi và nói rằng bà đã hoàn thành bài phát biểu và các đề xuất kiến nghị và hỏi rằng liệu chúng tôi có cần quay video trực tiếp để thực hiện bản tin hay không.
Lần khác, một VIP rất bận rộn đã chỉ cho chúng tôi 5 phút trong hành lang để phỏng vấn ngắn gọn. Hành lang rất tối và chúng tôi không được phép sử dụng đèn của mình. Kết quả là chúng tôi đã không thể sử dụng được đoạn phim video của mình.
Thông thường thì không thể có được cuộc hẹn gặp khác. Vì ông ấy rất bận, chúng tôi đã mất gần 1 tháng để có được cuộc gặp đầu tiên. Tôi cảm thấy có lỗi và hy vọng rằng Sư phụ có thể cho chúng tôi cơ hội khác để làm lại.
Tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi tìm thấy chấp trước của mình trong việc cố làm mọi thứ một cách nhanh chóng. Tôi đã không làm đủ việc ở nhà và không phối hợp tốt với các nhiếp ảnh gia. Sau khi tôi nhận ra điều này, tôi đã thực hiện một cuộc gọi khác tới văn phòng của ông ấy và giảng chân tướng cho ông lần nữa. Tôi nói với ông rằng lời ủng hộ của ông rất quan trọng vì vấn đề thu hoạch nội tạng là một vấn đề quan trọng tầm cỡ quốc tế. Tôi phát chính niệm thường xuyên hơn. Một vài ngày sau đó, chúng tôi đã có cơ hội phỏng vấn ông lần thứ hai trong văn phòng của ông.
Khi chúng tôi tới đó, trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, thư ký nói với tôi rằng cuộc phỏng vấn không thể được thực hiện trong văn phòng của ông. Chúng tôi phải phỏng vấn ông ấy lần nữa trong hành lang giống như lần trước. Tôi phát chính niệm và nhờ Sư phụ giúp đỡ.
Tôi nhìn quanh và cố gắng tìm một góc sáng trong hành lang. Lúc đó, tôi nhìn thấy một điều phối viên truyền thông của Quốc hội. Anh ấy đã chào tôi và hỏi liệu tôi có cần giúp gì không. Tôi nói với anh rằng tôi cần một chỗ sáng cho cuộc phỏng vấn. Anh ấy nói với tôi anh ấy có một văn phòng tốt và tôi có thể sử dụng nó.
Bằng cách này, chúng tôi đã hoàn thành tốt đẹp cuộc phỏng vấn. Bản tin của chúng tôi đã được cung cấp cho một hãng truyền thông khác và họ cũng đã phát sóng bản tin của họ kịp thời. Nhiếp ảnh gia nói với tôi rằng anh ấy đã phát chính niệm và nhờ Sư phụ giúp đỡ.
Chúng tôi đã tuân thủ tất cả các quy định và hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Điều này chắc chắn khiến cho những người khác có một ấn tượng rất tốt đẹp về chúng tôi.
Đưa tin về Thần Vận với chính niệm
Thần Vận là một hạng mục mà Sư phụ đích thân tham dự. Tôi cảm thấy vinh dự vì mình có thể tham gia trong hạng mục này. Tôi muốn chia sẻ với các bạn một trải nghiệm khó quên.
Khi Thần Vận tới Ottawa vào năm ngoái, chúng tôi cần thực hiện các câu chuyện tin tức trước cuộc biểu diễn.
Chúng tôi đã phải đợi vài ngày chờ tuyết ngừng rơi để quay những cảnh có ánh nắng. Cuối cùng, chúng tôi chỉ có 1 ngày để ghép các câu chuyện tin tức.
Vào buổi chiều mà chúng tôi có hẹn với một người được phỏng vấn, chúng tôi được thông báo rằng ông ấy phải hủy bỏ cuộc hẹn do một xung đột liên quan đến công việc và rằng chúng tôi sẽ không có cơ hội khác để phỏng vấn ông.
Tôi đã gọi cho người được phỏng vấn và nhiếp ảnh gia, nói với họ rằng chúng tôi phải hoàn thành bài phỏng vấn vào ngày hôm đó. Tôi đón con từ chỗ trông trẻ và lái tới trạm bán vé cách đó 50 cây số. Trên đường đi, nhiếp ảnh gia nói với tôi rằng bảo vệ sẽ không cho phép chúng tôi thực hiện phỏng vấn trong trung tâm mua sắm. Người ta nói với chúng tôi là việc đó phải được người quản lý đồng ý trước nhưng người quản lý lại ra ngoài vào ngày hôm đó. Chúng tôi được yêu cầu quay lại vào ngày hôm sau.
Tôi phát chính niệm và bảo nhiếp ảnh gia ở đó và đợi tôi.
Tôi đã mất thêm 1 tiếng để tới trung tâm mua sắm do thời tiết xấu. Lúc đó đã là 08 giờ và trung tâm mua sắm đã đóng cửa được gần 2 tiếng đồng hồ. Tôi mua một vài đồ ăn cho con tôi rồi tới gặp nhân viên an ninh.
Tôi giảng chân tướng cho ông ấy trong khi phát chính niệm. Tôi nói với ông rằng tôi sẽ chỉ ghi hình người phỏng vấn và sẽ không quay bất cứ cảnh nào của trung tâm mua sắm. Chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc kinh doanh hay ảnh hưởng tới bất kỳ ai. Nhưng đại diện an ninh đã nói lại đúng những gì mà ông đã nói với nhiếp ảnh gia trước đó.
Tôi rời khỏi quầy thông tin và tiếp tục phát chính niệm gần đó. Tôi hướng nội và tự hỏi liệu tôi có quá chấp trước vào cuộc phỏng vấn hay không. Tôi nghĩ lại, đầu tiên chúng tôi đã thực sự hết thời gian và kết thúc cuộc phỏng vấn ngày hôm nay, nếu không bản tin sẽ không kịp thời lên sóng. Mặt khác, việc ghi hình của chúng tôi sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của trung tâm mua sắm. Vì vậy tôi tự nhủ “Thần Vận là những gì mà Sư phụ muốn. Không ai có thể can nhiễu chúng tôi.”
Tôi quay trở lại quầy thông tin và yêu cầu nhân viên an ninh xem xét lại đề nghị của tôi lần nữa và đề nghị ông ấy gọi cho người quản lý của mình. Ông nói đã quá muộn để liên lạc với người quản lý. Dường như là vô vọng. Tôi phát chính niệm lần nữa. Tôi chậm rãi rời khỏi quầy thông tin. Khi tôi đi được vài bước, tôi nghe thấy nhân viên an ninh nói rằng người quản lý vừa gọi lại cho ông ấy và đồng ý cho chúng tôi thực hiện phỏng vấn.
Sau đó, nhiếp ảnh gia nói với tôi “Bạn đã phá bỏ được một trong các quan niệm của tôi. Tôi đã nghĩ rằng làm gì trong xã hội phương Tây thì cũng phải xin cuộc hẹn. Điều này sẽ không thể xảy ra trong tình huống thông thường.”
Nhìn lại con đường tu luyện của tôi, nó đã có rất nhiều khó khăn. Tôi đã từng lầm lạc, đã từng trượt ngã và thậm chí còn ngã đau. Sư phụ hết lần này đến lần khác đã cho tôi những cơ hội để đứng lên và làm lại cho tốt.
Sư phụ giảng:
“Đệ tử Đại Pháp [tham gia việc] Chính Pháp; [đó là điều] trong lịch sử chưa từng có. Dùng lý trí mà chứng thực Pháp, dùng trí huệ mà giảng rõ sự thật, dùng từ bi mà hồng Pháp và cứu độ thế nhân; [từ những việc ấy] mà nêu cao sự vĩ đại, mà hoàn thiện con đường viên mãn của từng cá nhân đệ tử Đại Pháp.” (“Sự vĩ đại của đệ tử” trong Tinh tấn yếu chỉ II)
Xin chỉ ra nếu có gì chưa phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.
Cảm ơn Sư phụ đã cho con một cơ hội để tu luyện bản thân! Cảm ơn các đồng tu đã khích lệ và giúp đỡ tôi!
(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2013).
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/22/修去人心-正念正行-280174.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/26/142411.html
Đăng ngày 12-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.