Bài viết của một học viên ở Missouri

[MINH HUỆ 18 – 09 – 2013] Tôi cảm nhận được sự thiêng liêng của Pháp hội một cách sâu sắc. Đó là hình thức tu luyện mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta, cung cấp cho chúng ta một môi trường để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên quy mô lớn.

Sau khi nghe kể về Pháp hội Chicago, tôi đã chia sẻ thể ngộ của mình với các học viên địa phương. Tôi nghĩ rằng mỗi người chúng ta nên nhìn lại trạng thái tu luyện của mình trước Pháp hội, và dành thời gian để suy ngẫm, và viết bài chia sẻ kinh nghiệm. Chúng ta nên có nhiều bài chia sẻ đa dạng tại Pháp hội, và viết về kinh nghiệm của chúng ta mà không mang theo bất kỳ truy cầu hay lo ngại nào. Sẽ không thành vấn đề ngay cả khi bài viết của chúng ta không được chọn đọc. Là học viên, chúng ta có trách nhiệm báo cáo kinh nghiệm tu luyện của mình đến Sư phụ, và chia sẻ chúng với các đồng tu.

Minh Huệ Net đã đăng nhiều bài viết chia sẻ kinh nghiệm, một số trong đó thảo luận về việc viết bài chia sẻ là một quá trình tu luyện như thế nào. Mỗi khi chúng tôi có Pháp hội ở Chicago, tôi lại nhìn lại trạng thái tu luyện của chính mình. Lần này tôi muốn chia sẻ về việc Sư phụ đã dìu dắt tôi từng bước trên con đường tu luyện như thế nào. Tuy nhiên khi cầm bút lên, tôi nhận ra rằng không từ ngữ nào có thể mô tả hết cảm nhận của mình.

Tôi nhớ đến một Pháp lý mà Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ quốc”:

“Bởi vì khi Đại Pháp chỉ đạo chư vị tu luyện tại các tầng thứ khác nhau, thì [chư vị] chỉ có thể hiểu được ở trong tâm {tâm lĩnh} chứ không thể biểu đạt nó bằng lời. Bởi vì chỉ cần chư vị tiến nhập vào tư duy ngôn ngữ của người thường, thì nó đã biến đổi ý vị rồi. Không đợi đến khi chư vị nói ra, ngay khi chư vị tiến nhập vào bên trong trình tự biên tập tư duy ngôn ngữ của người thường, thì đã không còn là sự tình như thế nữa rồi. Cho nên một khi chư vị nói ra, thì đã không còn là chân ý của cảnh giới ấy nữa. Chư vị có thể đều đã phát hiện ra vấn đề này rồi. Vậy nên chỉ có thể lĩnh hội trong tâm chứ không thể biểu đạt bằng lời. Nhưng khi mọi người tâm đắc thể hội tại vì sao có thể nói [thành lời]? Bởi vì chư vị nói ra đều là những sự tình thấp nhất ở bề mặt và trong quá khứ của chư vị. Đương nhiên điều mà các học viên mới chia sẻ chính là sự tình hiện nay của họ, bởi vì điều mà các học viên mới chia sẻ thì chắc chắn là những sự tình ở bề mặt.”

Nhìn lại chặng đường mà tôi đã đi qua kể từ năm 1995 sau khi tôi đắc Pháp, mỗi bước đi của tôi đều được Sư phụ an bài.

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Lúc tôi gặp khó khăn khi làm việc gì đó, chỉ bằng cách chiểu theo Đại Pháp, tôi mới có thể vượt qua khó khăn và đề cao. Nếu không có sự bảo hộ từ bi và những an bài tỉ mỉ của Sư phụ, tôi đã không thể thực hiện được bất cứ việc gì. Thật ra, tất cả mọi việc đều là do Sư phụ làm cho.

Lần đầu gọi điện về Trung Quốc giảng chân tướng

Tôi đã có một suy nghĩ ngây thơ khi cuộc bức hại mới bắt đầu. Những người ra quyết định ở Trung Quốc không biết rõ về Pháp Luân Công. Đó là lý do tại sao họ nhầm lẫn bức hại Pháp Luân Công. Tôi nên làm gì? Làm thế nào tôi có thể nói với họ rằng Pháp Luân Công là tốt?

Một số báo cáo về bức hại đã được công bố trên Minh Huệ Net. Nhìn thấy nhiều học viên lần lượt bị bắt giữ bất hợp pháp, tôi đã rất lo lắng. Tôi có thể làm gì để ngăn chặn cuộc bức hại? Sư phụ nhìn thấy tâm của tôi, vì thế Ngài đã điểm hóa cho tôi rằng tôi nên gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng.

Một đêm nọ, vào lúc nửa đêm tháng 3 năm 2000, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi bất ngờ nhận được email từ một học viên. Ông không nói gì trong email mà chỉ để lại cho tôi số điện thoại của một Viện kiểm sát ở Trung Quốc. Tôi đã không suy nghĩ về lý do tại sao tôi nhận được email đó, điều duy nhất trong tâm trí của tôi là tôi nên thực hiện cuộc gọi này. Nhiều năm sau khi nghĩ lại sự việc này, tôi nhận ra rằng không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên, Sư phụ đã an bài đồng tu này gửi số điện thoại đó cho tôi.

Tôi lên Minh Huệ Net và thấy báo cáo mới nhất. Bảy học viên đã bị bắt giữ tại nhà của một học viên ở Thành Đô. Khi người nhà của các học viên bị bắt giữ đi đến đồn cảnh sát đòi thả người, các sĩ quan cảnh sát nói với họ rằng các học viên Pháp Luân Công đã phạm tội vì tụ tập với nhau. Tôi nghĩ rằng có lẽ nhân viên tại Viện kiểm sát không biết sự thật, và cuộc bức hại bất hợp pháp này cần phải chấm dứt.

Tuy nhiên khi nhấc điện thoại lên, tôi đột nhiên cảm thấy một áp lực khủng khiếp ép nhập lên mình, và tôi cảm thấy khó thở. Đó là một cảm giác rất khó chịu mà tôi chưa từng có trước đây. Lúc đó, tôi không biết lý do tại sao, nhưng vài năm sau khi tôi chia sẻ điều này với các học viên khác, tôi nhận ra đó là tà ác từ các không gian khác đang cố gắng ngăn chặn tôi gọi điện thoại.

Tôi thực sự không thể hiểu tại sao lúc đó tôi lại cảm thấy khó chịu, và sợ hãi chỉ vì việc gọi điện thoại như vậy. Tôi có nên thực hiện cuộc gọi không? Nếu không, tôi có thể lập tức đi ngủ. Dẫu sao, người học viên gửi cho tôi số điện thoại đó đã không bảo tôi phải gọi điện.

Mặc dù dao động, sâu trong tâm tôi biết rằng tôi không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy. Tôi biết rằng Đại Pháp là môn tu luyện chân chính nhất và tốt nhất, và nó không nên bị bức hại. Tôi muốn nói cho mọi người trải nghiệm cá nhân của tôi rằng Pháp Luân Công là tốt! Tại một thời điểm quan trọng như vậy, nếu tôi không đứng lên và bảo vệ Đại Pháp, nếu tôi thậm chí không bận tâm đến việc gọi điện thoại, làm thế nào tôi có thể báo đáp những gì tôi đã nhận được từ Sư phụ và Đại Pháp?

Sự khó chịu của tôi ngày càng trở nên dữ dội hơn. Tôi ngồi bên điện thoại và chiến đấu với bản thân mình trong một thời gian dài. Cuối cùng tôi đã quyết định rằng tôi phải thực hiện cuộc gọi này. Kỳ diệu thay, ngay sau khi tôi quay số, sự khó chịu đã biến mất. Sau đó tôi hiểu rằng Sư phụ đã loại bỏ tà ác trong không gian khác cho tôi ngay sau khi chính niệm của tôi xuất ra.

Tôi bấm số và nói với người nghe máy về việc bắt giữ các học viên ở Thành Đô, và hỏi, “Cảnh sát nói rằng miễn là các học viên Pháp Luân Công ở bên nhau, họ đang phạm tội. Điều này có đúng không?” Người đó không trả lời câu hỏi của tôi. Thay vào đó, ông ta bắt đầu hỏi tôi các câu hỏi, “Chị tu luyện Pháp Luân Công à? Tên của chị là gì? Chị đến từ đâu? Có bao nhiêu người ở Mỹ đang tu luyện Pháp Luân Công?”

Ban đầu tôi trả lời một số câu hỏi, nhưng sau đó tôi nhận ra rằng tôi không nên tiết lộ bất cứ thông tin nào của chúng tôi với ông ta, vì vậy tôi nói: “Đừng hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào. Ông nên điều tra sự bất công mà tôi vừa nói với ông.” Ông ta nói, “Chị nên yêu cầu sở cảnh sát làm việc đó.” Sau đó ông ta khuyên tôi không nên tu luyện Pháp Luân Công và lặp đi lặp lại một vài tuyên bố vu khống của chế độ.

Tôi nói với ông ta rằng Pháp Luân Công không có tổ chức. Mọi người đến luyện công với nhau vì họ thấy môn tu luyện là tốt.

Tôi kể với ông ta rằng tôi từng bị tiền ung thư trước khi bắt đầu tu luyện, và khi tôi được cho sách Pháp Luân Công, tôi thực sự muốn đọc nó. Khi tôi đọc cuốn sách, bệnh của tôi đã biến mất, và sau đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi tiếp tục nói với ông ta rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công đang cố gắng trở thành một người tốt, và họ không bao giờ nghĩ đến việc lật đổ quyền lực chính trị của bất kỳ ai.

Người đàn ông ngắt lời tôi và lặp đi lặp lại, “Tôi đã nói với chị rồi, ngừng tu luyện Pháp Luân Công đi. Chị là một công dân Trung Quốc, và chị phải tuân theo pháp luật của nước ta mọi lúc mọi nơi. Chị đã ở Hoa Kỳ bao lâu rồi?”

Tôi trả lời, “Dù tôi ở đâu, tôi cũng sẽ không dừng tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã ở Hoa Kỳ hơn mười năm, và tôi có thể trở thành công dân Hoa Kỳ một thời gian dài trước đây, nhưng tôi chưa bao giờ muốn từ bỏ quốc tịch Trung Quốc. Nhưng theo những gì ông vừa nói, tôi thực sự sẽ phải suy nghĩ về việc đăng ký làm công dân Hoa Kỳ. Tôi cũng hy vọng ông làm việc theo lương tâm của mình. Ông sẽ phải chịu trách nhiệm trong tương lai cho bất cứ điều gì ông đang làm bây giờ.”

Sau khi gác điện thoại, tôi cảm thấy rất tệ, bởi tôi cảm thấy mình đã không thể hiện đủ lòng từ bi đối với người đàn ông này. Bởi tôi lớn lên trong văn hóa đấu tranh của Đảng, giọng điệu của tôi mang tính tranh đấu mạnh mẽ. Tôi đã không thể cho người đàn ông đó biết sự thật và vẻ đẹp của Đại Pháp.

Tôi hướng nội và nhận ra rằng ngoài tâm tranh đấu, tôi còn có tâm sợ hãi ẩn sâu. Bây giờ, từ góc độ của Chính Pháp, tôi nghĩ rằng nỗi sợ hãi cũng liên quan đến việc phần biết của tôi đã nhìn thấy cuộc chiến giữa chính và tà trong các không gian khác.

Tôi cũng nhớ lại những kinh nghiệm mà tôi đã trải qua trong thời Đại Cách mạng Văn hóa. Tôi biết rằng sẽ có một đợt bức hại chính trị khác, và lần này mục tiêu bị tấn công là Đại Pháp và các học viên Đại Pháp, những người đang cố gắng để trở thành người tốt.

Sau cuộc điện thoại này, tôi đã ra quyết định. Tôi có thể từ bỏ quốc tịch Trung Quốc, nhưng sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công.

Khi tôi đi làm vào ngày hôm sau, tôi đã nói với các đồng nghiệp của tôi về những gì đang xảy ra ở Trung Quốc và hỏi họ về cách đăng ký quốc tịch Hoa Kỳ. Ông chủ của tôi đã đề nghị người thủ quỹ của công ty giúp tôi. Người thủ quỹ điền mẫu đơn đăng ký cho tôi, còn tôi chỉ việc ký tên và gửi nó đi. Tất cả mọi thứ diễn ra rất trơn tru và thông báo chấp thuận nhanh đến bất ngờ. Những người khác nghĩ rằng đó là một phép màu. Tôi tự nghĩ rằng từ giờ không ai có thể can thiệp đến việc tôi tu luyện Đại Pháp được nữa.

Sau khi trở thành một công dân Hoa Kỳ, tôi đã đi khắp nơi trên thế giới để chứng thực Pháp, và tham gia vào nhiều loại sự kiện nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Tôi đã đi đến nhiều thành phố lớn ở Hoa Kỳ, cũng như nhiều nước khác, từ Canada đến Đài Loan và Hồng Kông, từ Nga đến Iceland, từ Thụy Sỹ đến Đức. Bất cứ nơi nào tôi muốn đi, tôi sẽ ở đó. Có một số can nhiễu trong mỗi chuyến đi, nhưng nếu tôi chiểu theo yêu cầu của Pháp và cố gắng hết sức để làm tốt công việc người thường của mình, Sư phụ luôn an bài kết quả tốt nhất cho tôi.

Sau đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi. Sư phụ đã tặng tôi quốc tịch Hoa Kỳ để tôi có thể an toàn đi đến những nơi khác nhau trên thế giới chứng thực Pháp. Tại thời điểm đó, nhiều học viên ở nước ngoài vẫn đang là sinh viên quốc tế. Do hạn chế về thị thực, có rất nhiều nơi họ không thể đi. Nhưng vì tôi không gặp vấn đề đó, tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào tôi muốn.

Từ quan điểm của một người không phải là học viên, mỗi chuyến đi của tôi dường như rất khổ sở. Có lúc tôi bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời hoặc bị ướt trong mưa, có lúc tôi bị lạnh trong những ngày tuyết rơi. Còn nếu tôi không thể tìm thấy một nhà hàng rẻ tiền, tôi có thể phải chịu đói và khát. Đôi khi tôi phải chia sẻ không gian sống với hàng chục hoặc hàng trăm học viên trong một tầng hầm. Tuy nhiên, dù trên bề mặt có vẻ khó khăn thế nào, nỗi khổ thực sự mà tôi thậm chí không thể tưởng tượng đều do Sư phụ gánh chịu.

Quản lý tốt tài nguyên của Đại Pháp – Cứu thêm nhiều người

Với sự phát triển của công nghệ mới, quy mô giảng chân tướng của chúng tôi đến Trung Quốc cũng đã mở rộng đáng kể. Nhưng sau đó câu hỏi về các nguồn tài trợ bắt đầu nảy sinh. Trong tu luyện Đại Pháp, chúng ta không được thu bất kỳ khoản tiền nào từ bất cứ ai. Mỗi học viên đều làm việc từ tâm của chính mình. Tôi không có nhiều tiền, vì vậy tôi cố gắng hết sức để sống một cuộc sống đơn giản. Sau khi thanh toán các hóa đơn hàng tháng, tôi tiết kiệm nhiều tiền hết mức có thể cho các hạng mục đưa chân tướng về Đại Pháp vào Trung Quốc.

Sư phụ đã giúp tôi giải quyết rất nhiều duyên nợ từ những kiếp trước, và sau đó cung cấp cho tôi một công việc ổn định, cho phép tôi tu luyện theo cách phù hợp với xã hội người thường. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không tồn tại trên thế giới này. Chấp trước vào việc làm hay thu nhập thì có ý nghĩa gì chứ?

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết rất rõ rằng nếu tôi đi theo con đường an bài bởi cựu thế lực, tôi có thể đã chết bốn lần. Nhưng với niềm tin vững chắc vào Sư phụ, tôi đã vượt qua những khảo nghiệm đó. Tôi tin rằng những gì tôi được phép biết là rất ít, và chắc chắn còn có nhiều nguy hiểm khác mà tôi có thể chưa biết. Bất cứ tài lực nào mà tôi có lúc này, tất cả đều thuộc về Đại Pháp và nhờ Sư phụ đã nhọc công an bài. Vì vậy tôi thực sự trân quý chúng, và sử dụng chúng ở những nơi mà tôi nghĩ rằng cần thiết nhất.

Tôi cũng nhận ra rằng khi tôi ngộ ra một Pháp lý nào đó, sức mạnh siêu thường của Pháp lý đó sẽ triển hiện cho tôi. Ví dụ, khi tôi sử dụng ngày càng nhiều tiền vào các dự án Đại Pháp, tôi vẫn có nhiều tiền như vậy. Khi tôi cần tiền để đi đến một Pháp hội hoặc cho những việc khác, tôi không bao giờ thiếu tiền, mặc dù tiền lương của tôi đã tăng không đáng kể trong nhiều năm. Dường như có ai đó đang quản lý nguồn thu nhập ít ỏi của tôi cho tôi. Miễn là tôi sử dụng tiền vào đúng chỗ và không phung phí, tôi sẽ luôn có đủ tiền.

Khi tôi nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, Sư phụ lại chỉ cho tôi thấy rằng tôi vẫn còn chấp trước này.

Có lần tôi nhận được một thông báo miễn thuế 4,000 đô la. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và đến gặp kế toán viên thường nộp giấy tờ thuế cho tôi. Tuy nhiên, người kế toán nói với tôi, “Chị có thể quẳng nó vào thùng rác. Mức lương của chị nằm trong khoảng thu nhập thấp. Nếu chị nộp đơn miễn thuế cho 4,000 đô la đó, chúng tôi sẽ phải sử dụng một phương pháp khác để tính tiền thuế mà chị phải trả. Có thể chị sẽ phải trả thuế nhiều hơn.” Ngay lập tức, tôi nhận ra chấp trước vào lợi ích của mình đang bộc lộ.

Một lần khác, có người kể với tôi về một cửa hàng bán quần áo giảm giá. Nhiều quần áo của tôi đã không còn mặc vừa, và tôi cần một số quần áo tốt để tham dự Pháp hội, cũng như cho các hoạt động quảng bá Thần Vận. Vì vậy, tôi đã đến cửa hàng đó. Tôi nhìn thấy một bộ quần áo thoạt trông khá đẹp, và có kích thước phù hợp với tôi. Tôi đã kiểm tra giá cả, và nó cũng rất rẻ.

Nhưng với chấp trước vào lợi ích, tôi đã lãng phí hai tiếng đồng hồ trong cửa hàng, tìm kiếm một cái gì đó rẻ hơn và tốt hơn. Cuối cùng, tôi chỉ mua bộ quần áo mà tôi thấy lúc đầu.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, tôi cảm thấy rất tệ. Tôi chợt nhớ điều Sư phụ giảng: “chỉ chạy theo lợi, chỉ vì chút đỉnh lợi ích cá nhân mà làm tổn hại người khác.” (Chuyển Pháp Luân) Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ áp dụng câu đó cho bản thân mình.

Khi tôi quyết tâm để loại bỏ chấp trước vào lợi ích, tôi thấy rằng cách tôi nhìn mọi thứ cũng thay đổi. Tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về những người khác. Trong quá khứ, khi nhìn thấy bất cứ cái gì, tôi đều muốn nó được giảm giá, và tôi vẫn suy nghĩ về nó ngay cả khi luyện công.

Sư phụ giảng:

“Họ nghĩ: ‘Vật giá leo thang, mình phải đi mua mấy thứ; luyện công xong mình sẽ đi mua; nếu không giá lại tăng lên.’” (Chuyển Pháp Luân)

Điều tôi nghĩ là, “Đang giảm giá 70%, vậy mình phải đi mua ngay sau khi luyện công xong. Nếu không, mình sẽ bỏ lỡ.”

Ban đầu tôi cảm thấy rất vui khi mua được đồ giảm giá. Nhưng sau đó, tôi không bao giờ cảm thấy vui về điều đó nữa. Thay vào đó, khi thấy một cửa hàng đang giảm giá lớn, tôi cảm thấy buồn cho người chủ. Làm sao ông ấy có thể kiếm được tiền theo cách đó? Thật khó để làm kinh doanh. Và con người thực sự là đau khổ. Tôi thực sự nên làm tốt ba việc và cứu thêm nhiều người hơn nữa.

Bây giờ tôi không còn bị ảnh hưởng bởi những việc như vậy nữa. Con người là con người, họ không bao giờ có thể thoát khỏi vòng luân hồi và nghiệp lực luân báo. Đại Pháp là hy vọng duy nhất cho chúng sinh được cứu rỗi. Nhưng vì chấp trước vào lợi ích, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian thay vì làm ba việc.

Thông qua học Pháp, tôi cũng ngộ ra rằng thời gian cũng là nguồn tài nguyên của Đại Pháp. Sư phụ đã phải chịu đựng rất nhiều để gia hạn thời gian cho chúng ta cứu độ thêm nhiều chúng sinh.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC”:

“Thời gian hiện tại rất quý cần lợi dụng; thời gian này là đều lưu cho các đệ tử.”

Sư phụ cũng giảng trong “Giảng Pháp tại thành phố Chicago”,

“Còn trong lịch sử dẫu đã trải qua thời gian lâu dài đến đâu, tam giới được tạo thành qua thời gian lâu dài đến đâu, các chúng sinh tới đây nhiều tới đâu, thì [họ] đều đang trông chờ vào thời khắc này của cả một lịch sử lâu dài đằng đẵng. Thời khắc một nháy mắt ấy, quý giá nghìn vàng, quý giá vô cùng. Hãy bước đi thật tốt đoạn đường này, đó chính là xuất sắc nhất.”

Con xin cảm ơn Sư phụ từ bi và vĩ đại! Xin cảm ơn các bạn đồng tu đã cùng tôi vượt qua gian khó và vẫn đồng hành với tôi bất chấp tất cả những mâu thuẫn tâm tính mà chúng ta đã có trong quá khứ!

(Được trình bày ở Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Trung Tây Hoa Kỳ năm 2013)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/18/用好大法资源尽量多救人-279851.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/29/142454.html

Đăng ngày 24-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share