[MINH HUỆ 10-9-2013] Ngoài việc là một trường đại học đẳng cấp quốc tế và là trường đại học lâu đời thứ 2 trong thế giới nói tiếng Anh, Đại học Cambridge cũng là một địa điểm thu hút du khách đến từ Trung Quốc và khắp nơi trên thế giới.
Trường đại học, có trụ sở ở Cambridge, Anh Quốc, nổi bật với chín bảo tàng và các bộ sưu tập, chỉ cách trung tâm thành phố một đoạn ngắn.
Các học viên Pháp Luân Công đã dựng một quầy thông tin trước trường Cao đẳng King, để giới thiệu Pháp Luân Công tới công chúng và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại suốt 14 năm của chế độ Cộng sản Trung Quốc đối với môn tu luyện. Đây cũng là một trung tâm phục vụ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nơi mà người Trung Quốc có thể rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, Đoàn Thanh niên và Đội thiếu niên tiền phong.
Trong suốt cả ngày, các nhóm sinh viên Trung Quốc đang du học ở Anh đã đến đọc bảng thông tin của các học viên và đưa ra nhiều câu hỏi.
Các sinh viên thường chỉ vào những từ trên các tấm biểu ngữ của học viên và thảo luận với nhau. Nhiều sinh viên chụp ảnh các tấm poster minh họa của học viên miêu tả hoạt động mổ cướp nội tạng sống của ĐCSTQ và hàng loạt hình thức tra tấn được áp dụng đối với các học viên bị giam giữ ở Trung Quốc vì tu luyện Pháp Luân Công.
Ngày càng nhiều giáo sư và sinh viên nhận tài liệu của các học viên, lắng nghe họ giảng chân tướng, và thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Một giáo sư thoái ĐCSTQ
Một hôm, cô Feng, một tình nguyện viên của Trung tâm phục vụ Thoái Đảng, phát một số tài liệu cho một vị giáo sư ngồi gần đó. Vị giáo sư gật đầu và mỉm cười.
Cô Feng hỏi giáo sư, “Trước đây giáo sư đã từng đọc Thời báo Đại Kỷ Nguyên chưa?” Khi bà nói rằng chưa, cô Feng hỏi, “Giáo sư có biết về làn sóng thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó của người Trung Quốc không?”
Vị giáo sư chỉ mỉm cười. “Xin hãy đọc cẩn thận cuốn Chín bình luận về Đảng Cộng sản trong tay của giáo sư,” cô Feng tiếp tục, “vì nó vạch trần bản chất của Đảng Cộng sản”.
“ĐCSTQ đã giết hơn 80 triệu người Trung Quốc vô tội kể từ khi nó lên nắm quyền. Nó hoàn toàn bại hoại và đã gây ra mọi loại tội ác. Giáo sư có nhìn thấy tấm biểu ngữ với dòng chữ, ‘diệt ĐCSTQ’ không? Đảng tà ác đến nỗi trời cũng muốn tiêu diệt nó!”
Vừa gật đầu, vị giáo sư vừa đáp lại, “Đúng, tất cả chúng ta biết điều này, nhưng chúng ta cũng biết là chúng ta không thể làm gì được cả. Có quá nhiều quan chức bại hoại ở Trung Quốc; họ ở khắp nơi. Họ luôn nói dối và cố đánh lừa mọi người!”
“Giáo sư có biết tại sao không?” Cô Feng hỏi. “Yếu tố căn bản của ĐCSTQ là ‘Giả, ác, đấu’ và nó tôn thờ vô thần luận. Cựu Tổng bí thư, Giang Trạch Dân, cai trị đất nước đã dùng mọi hình thức bại hoại trong trí tưởng tượng của mình.
“Điều này dẫn tới sự suy đồi đạo đức của toàn xã hội mà ở đó con người không tin rằng ‘Thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo’. Đầu óc người ta trở nên xấu xa và mọi thứ, gồm cả thực phẩm, nguồn nước và thậm chí không khí đều bị nhiễm độc.”
“Đó là lý do tại sao chúng tôi muốn đưa sinh viên của mình ra nước ngoài để họ có thể trải nghiệm được cuộc sống bên ngoài Trung Quốc là như thế nào,” vị giáo sư giải thích. Chỉ vào một số rác trên mặt đất do một nhóm sinh viên Trung Quốc vứt đi, cô Feng nói, “Những người khác vứt rác vào thùng rác ở kia, nhưng nhìn xem, các thanh niên của chúng ta vứt nó ngay trên mặt đất. Họ thực sự không phân biệt được đúng sai. Đây là hậu quả của việc thấm nhuần văn hóa Đảng từ khi sinh ra.”
Vị giáo sư có vẻ bối rối, vì rác bị vứt vung vãi khắp nơi. Bà ấy bước tới chỗ các sinh viên và yêu cầu họ nhặt rác của mình bỏ vào thùng rác.
“Tôi thấy là giáo sư là người khá sáng suốt,” cô Feng nói. “Sẽ là tốt nhất nếu giáo sư có thể cắt đứt hoàn toàn với ĐCSTQ để khi trời trừng trị Đảng trong tương lai, những người tốt sẽ không bị ảnh hưởng. Tôi sẽ chọn một cái tên giả để giáo sư không phải dùng đến tên thật. Vị giáo sư gật đầu, “Cảm ơn.”
“Giáo sư có phải là Đảng viên không?” cô Feng hỏi. Vị giáo sư mỉm cười, quá bối rối để có thể trả lời. “Điều đó không vấn đề gì,” cô Feng nói, vấn đề thực tế là, “chỉ cần thoái Đoàn Thanh niên mà giáo sư đã từng gia nhập và giáo sư sẽ có thể tránh được thảm họa trong tương lai và được bình an.” Vị giáo sư đáp lại, “Được, tôi muốn thoái. Cảm ơn cô rất nhiều!”
Hai nghiên cứu sinh xem vụ dàn dựng tự thiêu của ĐCSTQ
“Các bạn đã đọc nó chưa?” cô Feng hỏi, khi cô đưa cho hai cô gái Trung Quốc một bản sao Cửu Bình. “Chưa, nhưng chúng cháu có nghe nói,” họ đáp lại. “Các cháu đang học trường nào?” cô Feng hỏi. “Chúng cháu là nghiên cứu sinh đến từ Trung Quốc và chúng cháu quyết định dành chút thời gian nghỉ học để thăm Anh Quốc,” một trong hai cô gái trả lời. “Cả hai cháu đều rất thông minh!” cô Feng nói. “Các cháu còn trẻ mà đã là nghiên cứu sinh. Các cháu có phải là Đảng viên không?”
“Chúng cháu chưa bao giờ thích thú với việc trở thành Đảng viên nhưng chúng cháu đã gia nhập Đoàn Thanh niên khi còn trẻ,” một trong số họ trả lời. “Vì sự an toàn của chính các cháu,” cô Feng nói, “xin hãy nhanh chóng thoái khỏi tổ chức đó để tránh thảm họa sắp xảy ra!” Cả hai gật đầu và cùng nói, “Vâng, chúng cháu thoái. Cảm ơn cô rất nhiều!”
“Các cháu có biết vụ dàn dựng tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn không?” cô Feng hỏi. “Có, nhưng chúng cháu không biết cụ thể,” một người trả lời. Sau đó cô Feng kể với họ về nhiều chi tiết không nhất quán trong chương trình truyền hình phát sóng vụ tự thiêu trên CCTV, cơ quan ngôn luận của ĐCSTQ. Sau khi lắng nghe sự thật, các cô gái dễ dàng nhận ra Đảng đã bịa đặt một cách xấu xa về Pháp Luân Công như thế nào.
Một sinh viên chỉ tin vào bản thân mình cuối cùng đã thoái ĐCSTQ
Trên đường về nhà, cô Feng nhìn thấy một chàng trai trẻ người Trung Quốc ngồi bên vệ đường. Cô tiến lại gần cậu ấy và nói xin chào. Sau khi nói chuyện một chút, chàng trai trẻ nói với cô, “Cháu đến Anh Quốc để học tiếng Anh và sẽ quay về Trung Quốc trong một tháng nữa.”
Cô Feng đưa cho cậu ấy bản sao của Cửu Bình và Thời báo Đại Kỷ Nguyên. Sau vài phút, cô Feng hỏi cậu đã từng gia nhập tổ chức nào của ĐCSTQ chưa. “Có, cháu đã gia nhập hai tổ chức,” cậu ấy đáp lại, “nhưng vì đã quá lâu rồi, nên bây giờ chỉ là hình thức mà thôi. Ngoài ra, các tổ chức của ĐCSTQ mà cháu tham gia là dành cho trẻ em. Giờ cháu đã trưởng thành, vì vậy họ không còn cản trở cuộc đời cháu được nữa.”
Khi cô Feng bắt đầu giảng chân tướng cho cậy ấy, cậu đã ngăn cô lại. “Đợi đã! Cháu không tin vào bất kỳ cái gì, kể cả Đảng Cộng sản,” cậu ấy nói. “Cháu chỉ tin cháu thôi. Cô tin vào cái gì?”
“Cô tin vào Pháp Luân Đại Pháp,” cô Feng nói. “Ồ!” cậu ấy kêu lên, “Nếu cô tu luyện Pháp Luân Công, thế thì chúng ta hoàn toàn không có gì để nói cả!”
“Có vẻ như là cháu không biết Pháp Luân Công là gì và cháu không tin vào bất kỳ điều gì,” cô ấy nói. “Sự hiểu lầm của cháu đối với môn tu luyện xuất phát từ những lời nói dối xấu xa được tuyên truyền bởi Đảng Cộng sản về Pháp Luân Công.
“Pháp Luân Công được tu luyện ở hơn 100 nước và vùng lãnh thổ trên khắp thế giới. Nó rất phổ biến và nhận được hàng nghìn giải thưởng. Tại sao nó lại chỉ bị bức hại ở Trung Quốc? Đó là vì Đảng Cộng sản tin vào ‘giả, ác, đấu’ trong khi Pháp Luân Công tin vào Chân – Thiện – Nhẫn.”
Sau đó cô Feng nói với cậu về kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Công của chính mình. “20 năm trước, cô đã rất ốm yếu đến mức không thể làm việc,” cô nói. “Sau khi tu luyện Pháp Luân Công trong một năm, tất cả các bệnh tật của cô đều biến mất. Nếu cô không tu luyện Pháp Luân Công, cô sẽ không thể đứng ở đây và nói chuyện được. Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra với cô!”
Chàng trai nhìn cô Feng và gật đầu, “Thực tế, bố mẹ cháu và cháu đều biết Đảng Cộng sản đã bại hoại từ bên trong,” cậu ấy nói.
“Cháu nói là cháu chỉ tin vào cháu,” cô đáp lại, “nhưng làm thế nào cháu có thể phân biệt tốt xấu trong lời nói và hành động của mình được?”
“Cháu hành xử theo văn hóa vô thần của Đảng, hay theo các giá trị và văn hóa truyền thống Trung Quốc? Cháu không thể nào sống trong lồng kín và tách biệt với thực tế xã hội. Trên thực tế, dù cháu nói và làm gì, cháu phải có thể phân biệt được tốt xấu”.
“Cháu nói là cháu không tin vào điều gì, nhưng cô tin rằng đó là những lời vô nghĩa. Điều đó có nghĩa là cháu không có trách nhiệm với mình!”
Chàng trai gật đầu đồng ý, “Xin hãy giúp cháu thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ!”
Những người đến từ Trung Quốc bày tỏ sự ủng hộ đối với Pháp Luân Công
Một nhóm sinh viên Trung Quốc, dẫn đầu là một giáo sư người Anh, tụ tập trên bãi cỏ. Cô Feng nói chuyện với họ và phát hiện ra họ là học sinh phổ thông đi trại hè ở Anh Quốc. Cô đã đưa cho từng người một số tờ rơi giới thiệu Đại Pháp. Một cậu bé hô lớn, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”
Vào cuối ngày, cô Feng đã đưa một bản sao Thời báo Đại Kỷ Nguyên và Cửu Bình cho một phụ nữ trung niên trong một nhóm du lịch. “Mặc dù tôi không tu luyện Pháp Luân Công,” người phụ nữ đó nói, “Tôi biết rằng cách mà ĐCSTQ đối xử với Pháp Luân Công cực kỳ tàn bạo.”
Cô ấy nói với cô Feng rằng cô ấy đã đọc Cửu Bình vàThời báo Đại Kỷ Nguyên và đề nghị dành lại nó cho ai đó chưa có cơ hội đọc. Sau đó người phụ nữ lập tức thoái tổ chức liên đới của Đảng.
Mặc dù nhóm du lịch của người phụ nữ đó đã đi khá xa, cô ấy vẫn còn cố nán lại. Cuối cùng, cô nói với cô Feng, “Tôi phải đi đây. Hãy bảo trọng nhé!”
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/10/剑桥大学城里向大陆师生劝三退-279345.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/26/142410.html
Đăng ngày 08-10-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.