Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại vùng Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-09-2013] Tôi là một giáo sư tại một trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc. Ngay từ thời trẻ, tâm trí tôi đã bị đầu độc bởi học thuyết duy vật và vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và tôi không tin vào Thần Phật. Chính bởi quan điểm sai lầm này mà tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội đắc Pháp, đặc biệt là cơ hội tuyệt vời để được nghe Sư phụ giảng Pháp ở thành phố Cáp Nhĩ Tân năm 1994.

Mẹ tôi là một Phật tử lâu năm. Tình cờ bà biết đến Pháp Luân Công và đã kiên quyết từ bỏ Phật giáo để chuyển sang tu luyện Pháp Luân Công (bà nói dù đã tu luyện trong Phật giáo được nhiều năm nhưng bà không cảm thấy được cải thiện chút nào cả). Nhà tôi cách điểm luyện công rất xa và mẹ tôi lúc đó đã gần 70 tuổi với rất nhiều bệnh tật. Nếu như sáng nào cũng phải đi taxi đến điểm luyện công thì quả thực rất bất tiện. Do đó, xuất phát từ lòng hiếu thảo với mẹ mình, tôi đã đến điểm luyện công để học các bài công pháp và sau đó về dạy lại cho bà ở nhà. Chính nhờ vậy mà tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Sau khi bước vào tu luyện, tôi đã trải nghiệm được rất nhiều điều siêu thường, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi và tôi nhìn thấy được Pháp Luân với màu sắc rực rỡ xoay chuyển xung quanh mình. Tốc độ xoay của Pháp Luân không nhanh và tôi có thể nhìn rõ được chữ Vạn (một biểu tượng của tôn giáo cổ xưa) và biểu tượng các thái cực và tốc độ xoay của nó. Pháp Luân rất đẹp, rõ và trong suốt với màu sắc tươi sáng, nhưng thực ra là tôi không thể diễn tả được sự kỳ diệu của Pháp Luân bằng ngôn ngữ của con người bởi tôi chưa bao giờ được nhìn thấy màu sắc rực rỡ như vậy trong thế giới của con người. Tôi đã vô cùng kinh ngạc bởi những gì mình nhìn thấy, và quan điểm của tôi với thế giới đã thay đổi, tôi đã hạ quyết tâm mạnh mẽ phải tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ban đầu, việc đả tọa luyện công khiến tôi rất đau đớn. Chỉ cần ngồi theo tư thế song bàn là tôi bắt đầu có cảm giác đau và những cơn đau này đến theo từng đợt, đặc biệt là đầu gối và hông của tôi đau như bị dao cắt. Chân tôi chuyển sang màu đen và tím sẫm khiến tôi rất sợ hãi. Cảm giác chân bị đau, tê và sưng cùng đến một lúc đã khiến tôi cảm thấy buồn bực không thể chịu nổi, toàn thân tôi rung lên và biểu hiện trên khuôn mặt trông rất đau đớn. Một đồng tu nói rằng tôi nên giữ nét mặt tĩnh tại. Tôi nghĩ mình đã phải chịu rất nhiều đau đớn nên không quan tâm đến biểu hiện trên nét mặt. Tôi đã phải chịu đựng cơn đau như vậy trong hàng năm trời và lần đả tọa lâu nhất của tôi cũng chỉ vỏn vẹn kéo dài được khoảng 20 phút.

Rồi thời khắc hạnh phúc và đáng nhớ nhất đã đến với tôi khi lần đầu tiên trong đời tôi được nhìn thấy Sư phụ khi nghe Ngài giảng Pháp, lúc đó tôi đứng chỉ cách Sư phụ khoảng 15 mét. Dù rất sung sướng nhưng tôi đã phải tự giữ bình tĩnh và im lặng lắng nghe Sư phụ giảng Pháp. Trong khi nghe, tôi có cảm giác có cái gì đó giống như sợi chỉ ở bên trong đầu gối tôi được lôi ra. Cùng lúc đó, một cảm giác ớn lạnh chạy dọc đầu gối, chỉ trong vòng có vài phút đồng hồ mà nó đã xảy ra sáu lần ở đầu gối phải và bốn lần ở đầu gối trái. (Trong khi đả tọa, tôi thường có cảm giác chân phải bị đau hơn, bởi chân tôi có vấn đề từ thời trẻ và nó đã khiến tôi đi lại rất khó khăn. Chân phải của tôi có triệu chứng bị nặng hơn chân trái). Vào lúc đó, tôi vẫn không nhận ra rằng sự kiện này mang lại cho tôi nhiều may mắn như thế nào.

Tôi đã rất hạnh phúc khi được nhìn thấy Sư phụ. Sáng hôm sau, tôi bắt đầu luyện bài tĩnh công tại điểm luyện công vào khoảng 03 giờ sáng. Một điều kỳ diệu đã xảy ra, tôi bỗng nhận thấy chân tôi không còn bị đau nữa khi đả tọa, sau đó nhớ lại điều đã xảy ra với đầu gối tôi khi nhìn thấy Sư phụ. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng Sư phụ đã điều chỉnh thân thể, loại bỏ nghiệp lực và lấy đi vật chất xấu cho tôi. Lúc đó, quả thực không ngôn từ nào tả xiết sự cảm động của tôi đối với Phật ân hạo đãng của Sư phụ và tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Sau đó, tôi nhận ra rằng không chỉ có đầu gối hết đau mà chân tôi nhìn cũng không còn bị đen và tím nữa. Tâm tôi tĩnh lại khi đả tọa và tôi đã có thể ngồi được lâu hơn. Vào buổi sáng thứ tư kể từ hôm được nghe Sư phụ giảng Pháp, trong khi đả tọa, tôi đột nhiên có cảm giác như chân của mình biến mất, sau đó đến tay và cả người cũng biến mất và cuối cùng là cả cái đầu cũng biến mất luôn, chỉ còn duy nhất chủ ý thức biết rằng mình đang luyện công và nghe nhạc luyện công ở đó. Cảm giác này kéo dài một lúc, sau đó tôi mới cảm nhận lại được cơ thể. Điều đó hoàn toàn chính xác như những gì mà Sư phụ đã giảng:

“Còn một trạng thái nữa: ngồi tới ngồi lui phát hiện chân [biến] mất, không biết rõ chân đã đi đâu mất, thân thể cũng [biến] mất, cánh tay cũng [biến] mất, bàn tay cũng [biến] mất, chỉ còn mỗi cái đầu não. Luyện tiếp nữa thì thấy đầu não cũng [biến] mất, chỉ còn [mỗi] tư duy của bản thân, một chút ý niệm biết rằng bản thân đang luyện công nơi ấy. Nếu chúng ta đạt đến mức độ ấy là đủ rồi. Vì sao? Nguời ta luyện công trong trạng thái ấy thì thân thể đạt đến trạng thái diễn hoá đầy đủ nhất, trạng thái tốt đẹp nhất, do đó chúng tôi yêu cầu chư vị nhập tĩnh vào trạng thái ấy.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Những trải nghiệm cá nhân này của tôi đã chứng thực hoàn toàn những điều Sư phụ đã giảng.

Tôi tham gia làm khoa học thực nghiệm, là một giáo sư tại một trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc trong nhiều năm. Tôi có bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ và đang tham gia nghiên cứu khoa học tự nhiên. Tôi chưa bao giờ dễ dàng tin vào bất cứ điều gì, nhưng những điều mà cá nhân tôi đã trải nghiệm khi tu luyện Đại Pháp đã ảnh hưởng tôi sâu sắc và khiến tôi tin vào những điều mà Sư phụ đã giảng.

“‘Phật Pháp’ tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới. Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của nguời thuờng; nếu không, chân tuớng vũ trụ sẽ vĩnh viễn là điều thần thoại của nhân loại, và người thường vĩnh viễn bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên.” (Luận Ngữ, Chuyển Pháp Luân)

Trong những năm qua, thông qua việc học Pháp và luyện công, tôi đã dần dần nâng cao nhận thức của mình về các Pháp lý. Càng hiểu Pháp sâu hơn, tôi càng tin tưởng kiên định vào Đại Pháp. Một cách lý trí, tôi hiểu rằng Đại Pháp là một chân lý hoàn hảo và bất biến. Trong khi giảng chân tướng, tôi thường kể về những trải nghiệm cá nhân của tôi và nhận thức của tôi về Pháp cho đồng nghiệp, sinh viên, bạn bè và người thân trong gia đình nghe và nó có tác dụng rất lớn trong việc giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái đảng. Nhiều người đã cảm ơn tôi rất nhiều trong khi nhận đĩa DVD Thần Vận.

Tôi rất biết ơn Sư phụ vì Ngài đã ban cho tôi quá nhiều thứ. Tôi cảm thấy mình thật may mắn vì đã được tu luyện Đại Pháp trong cuộc đời này, và có cơ hội để làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu và được trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp.

Thông qua việc giảng chân tướng, tôi nhận thấy rất nhiều người Trung Quốc sợ hãi Trung Cộng tà ác và bị lừa dối bởi những lời dối trá của chúng và tôi cảm thấy rất lo lắng cho họ. Thật đáng tiếc nếu họ mất đi cơ duyên mà đã chờ đợi hàng nghìn vạn năm. Mặc dù không thể triển hiện những thần tích mà tôi đã thực sự trải qua và biểu diễn chúng cho mọi người xem, nhưng tôi lấy lương tâm và phẩm giá của mình ra mà bảo đảm rằng những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/3/大学教授-我的得法经历和世界观的改变-279018.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/23/142355.html

Đăng ngày 03-10-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share