[MINH HUỆ 02-08-2013] Tên tôi là Konstantia và tôi sống ở Thessaloniki, Hy Lạp. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây chín tháng.

Một chuỗi các sự kiện lần lượt xảy ra đã đưa tôi đến với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi từng có những câu hỏi như vì sao tôi lại ở đây, tôi từ đâu đến, và tôi sẽ đi về đâu sau khi chết, v.v.

Hai năm trước, một sự việc không may đã xảy đến với gia đình tôi. Tôi bắt đầu tìm đọc các sách của Cơ Đốc Giáo nhiều hơn và nghe một số bài giảng trên Internet. Mặc dù chúng giúp tôi cảm thấy bình an hơn, những tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lời cho những vấn đề của mình.

Một hôm tôi ra ngoài và nhìn về phía bờ biển Marina; tôi cảm thấy mình muốn ở đó ngay lúc đấy. Những ngày đó tôi đang đọc một cuốn sách giải thích về tác dụng của thiền định và tôi cũng muốn học thiền. Tối hôm đó, tôi tình cờ nhìn thấy một vài bức tranh vẽ cảnh những người đang phải chịu đựng đau đớn trên TV trong lúc đổi kênh. Tôi thấy một người đàn ông giải thích về cuộc triển lãm nghệ thuật, cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc và ba nguyên lý chính của Pháp Luân Đại Pháp và một điểm luyện công ở Marina. Tôi cảm thấy mọi thứ rất thú vị nhưng điều làm tôi chú ý nhất là khi người phóng viên nói: “Nếu quý vị muốn tham gia học thiền miễn phí, hãy tới Marina.” Tôi đã viết lại số điện thoại của người này và tự nhủ sẽ gọi cho anh ấy vào ngày hôm sau để hỏi thêm thông tin. Nhưng vì tôi chưa bao giờ tin tưởng những gì nói trên truyền hình, tôi đã lưỡng lự.

Ba ngày sau, sau khi đóng lại cuốn sách đang đọc, tôi bật TV lên và “tình cờ” dừng lại ở đúng kênh tối hôm trước và tôi lại nhìn thấy những bức tranh mà tôi đã xem lần trước, và người đàn ông đó lại nói về những điều tôi đã nghe trước đó và sau đó đến lượt người phóng viên và cứ như vậy… Và lúc đó, tôi nhận ra đây không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Ngày hôm sau tôi gọi điện cho người đàn ông đó và tìm tới điểm luyện công.

Khi mới luyện công tại điểm luyện công, tôi đã suýt ngất xỉu, nhất là trong lúc luyện bài công pháp thứ hai. Tôi cảm thấy rất đau ở vùng bụng dưới khi luyện bài công pháp thứ ba. Tôi hiểu rằng một việc quan trọng nào đó đang xảy ra. Người học viên trấn an tôi đừng sợ và việc đang xảy ra là tốt cho tôi. Sau khi luyện công xong, tôi cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ nhàng và chỗ đau kéo dài hai tháng ở đầu gối trái của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tất cả các học viên ở đó có vẻ thật sự tốt bụng; và ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy tin tưởng họ. Sau khi nói chuyện, họ nói với tôi rằng chúng tôi nên tu luyện bản thân và họ nói đến một cuốn sách (Chuyển Pháp Luân). Ngay từ đầu, tôi đã vô cớ phẫn nộ với ý kiến mua cuốn sách. Có thể vì tôi đã nghĩ rằng nó sẽ đưa tôi đi theo một con đường xa rời Cơ Đốc giáo. Nhưng khi tôi kể với chồng mình về việc này, anh ấy nói với tôi: “Sao em không hỏi mua cuốn sách? Bất cứ điều gì mang lại tri thức đều tốt.” Vậy là tôi đã đặt mua cuốn sách và dần dần trở thành một người tu luyện.

Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi trên rất nhiều phương diện. Qua tu luyện và các thống khổ mà tôi phải trải qua, tôi đã không còn dễ sợ hãi, nhút nhát, và xúc động như trước. Đồng thời, tôi cũng tự tin và năng động hơn. Tôi thường cảm thấy thương xót cho những người phải chịu đựng bệnh tật hoặc bất hạnh, nhưng giờ tôi nhận ra đó là cơ hội để họ tiêu nghiệp, do vậy tôi không còn thương hại họ nữa, dù đó là bạn bè, gia đình hay chính bản thân tôi. Tôi đã luôn có cảm giác rằng tôi ở đây vào giai đoạn đặc biệt này là vì một lý do nào đó mà tôi không biết, cho đến khi Sư Phụ giúp tôi sáng tỏ về điều đó qua những bài giảng của Ngài. Giờ đây, cuộc sống của tôi đã thật sự có ý nghĩa.

Đối với con cái, tôi thường can thiệp vào bất cứ việc gì mà chúng làm, nhất là bài tập về nhà. Khi tu luyện tôi nhận ra rằng tôi cần thay đổi thái độ này. Tôi phải cho chúng không gian riêng để tự lập và trưởng thành. Bây giờ, tôi cố ý để chúng tự làm mọi việc, nhất là các bổn phận của chúng ở trường học, nên tôi chỉ giúp khi tôi thấy chúng thực sự cần sự giúp đỡ của tôi. Thay đổi này đã làm cho chúng trở thành những học sinh và cá nhân có trách nhiệm hơn và cũng giúp cải thiện điểm số ở trường của chúng.

Tôi được dạy dỗ theo những giáo lý của Cơ Đốc giáo. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi nhận ra Sư Phụ đã luôn chăm sóc cho tôi và đã sớm an bài mọi việc để tôi tìm thấy Đại Pháp. Tôi không biết phải nói gì để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình. Tuy vậy, những nghi ngờ thỉnh thoảng vẫn nổi lên, nhưng chính việc học Pháp đã giúp tôi loại bỏ những nghi ngờ này, và cả sự hỗ trợ nhiệt tình từ các bạn đồng tu, những người đã kiên nhẫn “đánh thức” tôi.

Một hôm, tôi đang suy nghĩ về việc làm thế nào để lay động được trái tim của người thường khi chúng ta giảng chân tướng, bởi rất nhiều người ở chỗ tôi là tín đồ Cơ Đốc Giáo và không có khái niệm về các phương pháp tu luyện của phương Đông. Khi tôi đang nghĩ, bỗng nhiên những nghi ngờ về Đại Pháp lại nổi lên, nhưng lần này cảm giác đó mạnh đến mức khiến tôi run sợ. Tôi biết những ý niệm này là không đúng và tôi muốn chủ động loại bỏ chúng. Đôi khi nghe nhạc Phổ Độ giúp tâm tôi được chính lại, nhưng lần này nó lại không có hiệu quả. Tôi chắc chắn đây là can nhiễu và tôi quyết định đọc một bài giảng của Sư phụ. Tôi “tình cờ” chọn bài giảng ở Manhattan New York vào ngày 24 tháng 05 năm 2008. Khi tôi bắt đầu đọc, bỗng chốc mọi việc đã trở nên rõ ràng với tôi. Đó chính là điều tôi cần đọc vào lúc đó. Sư phụ đã lập tức giải khai những vướng mắc của tôi!

Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp Hội New York 2008”:

“Con người hiểu được hay không, chúng sinh đối với sự kiện này là có các cách nghĩ và cách nhìn nhận khác nhau, đều cấu thành nên khó khăn [cho việc] chư vị chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh ở thế gian. Tuy nhiên, bất kể họ biểu hiện như thế nào, thì chúng ta vẫn cần đi cứu, bởi vì họ không hiểu là do họ ở trong mê, họ tạo ra những khó khăn ấy cho các đệ tử Đại Pháp là do họ không thấy chân tướng. [Hàng] trăm nghìn năm, [hằng] ức vạn năm, bất kể họ đến nơi đây là vì điều gì, thực ra đều là đang đợi một ngày cuối cùng này thôi; không thể vì một đời nào đó của họ hoặc một sự việc nào đó thực thi không tốt, mà chúng ta không cứu độ họ.”

Sau khi đọc phần đó và đọc thêm một chút nữa, tôi cảm thấy can nhiễu đã biến mất. Tôi đã bình tĩnh trở lại và những ý niệm sai trái đã không còn. Tôi cảm nhận được sự từ bi vĩ đại của Sư phụ đối với tôi. Ngài vẫn không bỏ rơi tôi mặc dù Ngài thấy tôi có tâm nghi ngờ. Trái lại, Ngài luôn giúp tôi đúng vào lúc tôi cần Ngài. Tất cả sự việc này khiến tôi hiểu rằng bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy can nhiễu của cựu thế lực, miễn là chúng ta lập tức phủ nhận tà ác và không nuôi dưỡng chúng trong suy nghĩ của chúng ta, chắc chắn Sư phụ sẽ giúp chúng ta ngay lập tức, chỉ cần chúng ta mở rộng trái tim để đón nhận sự giúp đỡ của Ngài.

Vào một buổi tối cách đây một tháng, tôi đưa con trai đến lớp bóng đá cuối cùng của mùa. Ở đó có một lễ hội. Tôi luôn tự nhủ phải mang theo tờ rơi của Đại Pháp, nhưng ngày hôm đó tôi đã không nhìn vào trong trước khi rời khỏi nhà. Khi lễ hội diễn ra, tôi bỗng thấy ông thị trưởng thành phố của chúng tôi đứng cách tôi vài mét. Tôi không biết ông ấy đến. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt để giảng chân tướng cho ông ấy, và chỉ sau đó tôi mới nhận ra mình đã hết tờ rơi. Tôi đã nghĩ tới một đồng tu cũng ở gần đó vào lúc ấy và anh ấy có thể mang tờ rơi đến cho tôi.

Tôi lần lượt gọi cho ba đồng tu, nhưng không ai nhấc máy. Tôi tự hỏi họ đang ở đâu khi tôi cần họ. Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng đây là cơ hội mà Sư phụ an bài để tôi có thể chủ động tự làm mọi việc mà không phụ thuộc vào người khác và cố gắng tự tìm ra một giải pháp. Sau khi suy nghĩ như thế, tôi tĩnh tâm lại và quyết định dù gì cũng phải đến nói chuyện với ông thị trưởng.

Tôi không biết sẽ phải nói gì với ông ấy, nhưng tôi tin tưởng mãnh liệt rằng Sư phụ đang dẫn đường cho tôi. Vậy là tôi đã tiến đến và nói chuyện với ông ấy. Tôi tự giới thiệu bản thân mình là mẹ của một trong những học sinh của đội bóng và tôi là một người tu luyện Đại Pháp, nói thêm rằng chúng tôi muốn đến thăm ông ấy. Sau đó tôi giảng chân tướng cho ông ấy một cách ngắn gọn nhất có thể. Khi tôi nói với ông ấy về các bài công pháp, ông ấy có vẻ không quan tâm, nhưng khi tôi bắt đầu nói về cuộc bức hại, thái độ của ông ấy có sự thay đổi: “Vậy tôi có thể giúp gì cho bà không?” ông hỏi tôi. Tôi đã nói với ông rằng chúng tôi muốn tìm một nơi để tổ chức Triển lãm Nghệ thuật Chân – Thiện – Nhẫn và giới thiệu bộ phim tài liệu “Trung Quốc Tự do”. Ngay lập tức ông gợi ý cho tôi một nơi mà các sự kiện này có thể diễn ra. Trước khi ông ấy rời đi, chúng tôi đã hẹn rằng tôi sẽ đến thăm ông ở văn phòng để cho ông xem những tài liệu về các sự kiện trên.

Sau trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng nếu tôi thực sự tin vào Đại Pháp và không có ý định làm các việc theo cách của mình nhằm truy cầu kết quả, nếu như tôi tin vào Sư phụ và gạt bỏ sự ích kỷ và tâm chấp trước sợ hãi, nhút nhát, tôi sẽ cảm thấy có Sư phụ và các vị Thần ở ngay bên cạnh, đang quan sát và giúp đỡ tôi làm những việc mà tôi cần làm một cách đúng lúc. Sau khi tất cả những việc này xảy ra, tôi cảm thấy không phải tôi mà chính là bản ngã của tôi đã làm những việc đúng đắn này.

Như Sư phụ giảng:

“Sư phụ khẳng định những gì đệ tử Đại Pháp làm, chư vị chỉ cần xuất phát từ nguyện vọng chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, thì những việc chư vị làm tôi đều sẽ khẳng định; dẫu là Pháp thân của tôi hay là chư Thần, chư vị chỉ cần thực hiện, thì sẽ đưa việc làm của chư vị mở rộng thành vĩ đại hơn, xuất sắc hơn, sẽ hiệp trợ chư vị.” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội New York 2008“)

Đó là tất cả những gì tôi có thể chia sẻ. Nếu các bạn thấy có bất cứ điều gì không phù hợp, xin hãy từ bi chỉ ra cho tôi. Xin cảm ơn!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp châu Âu năm 2013 tại Copenhagen)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/2/新学员的体悟-师父时时在身边-277559.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/16/141576.html

Đăng ngày 14-9-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share