Bài viết của một học viên tại Đức

Kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Trong quá trình quảng bá bán vé Thần Vận, tôi đã được trải nghiệm một cách sâu sắc một cảm giác thật tuyệt vời sau khi loại bỏ những suy nghĩ của người thường và hết lần này tới lần khác tôi đã cảm nhận được sự bảo hộ từ bi và gia trì của Sư phụ.

Tiếng Đức của tôi không tốt, tôi chỉ có thể giao tiếp đơn giản với người Đức bản địa. Do hạng mục bán vé Thần Vận rất thiếu người, nên tôi quyết định trợ giúp. Tôi đã học một số lời giới thiệu trong tài liệu quảng bá Thần Vận và đi đến điểm bán vé. Vào ngày đầu tiên, tôi đã lặp lại những câu mà tôi đã học với khách hàng. Sau đó, một phụ nữ trẻ xinh đẹp đã hồ hởi đi tới chỗ tôi và nói: “Tôi đã nghe nói về Thần Vận và tôi cảm thấy nó thật tuyệt vời. Chị có thể cho tôi một tờ rơi và tôi sẽ quay về và nói với bạn bè của tôi được không.”

Tôi đã đưa tờ rơi cho cô ấy mà không nói một lời nào, bởi vì cô ấy đã nghe về Thần Vận, và không có nghĩa lý gì khi trực tiếp nhắc lại những lời giới thiệu đó cho cô ấy. Cô ấy cầm lấy tờ rơi và rời đi. Tôi cảm thấy chán nản vì rằng cô rất vui mừng và chắc chắn là rất có khả năng mua vé, nhưng tôi lại để cô ấy rời đi mà không nói thêm bất kỳ lời nào. Nếu cô ấy gặp một đồng tu có tiếng Đức tốt, cô ấy chắc chắn sẽ mua vé ngay. Tôi phân vân có lẽ mình không nên đứng ở đây, hay là mình nên đi phân phát báo…

Tôi đã thất vọng và buồn rầu. Đột nhiên, người phụ nữ trẻ lại xuất hiện trước mặt tôi và nói, “Tôi muốn mua một vé”. Tôi nhận ra đó là Sư phụ khích lệ tôi kiên trì với việc này, vì vậy tôi tự nhủ không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy được.

Ngày hôm sau, khi các học viên khác giới thiệu Thần Vận cho khách hàng, tôi chăm chú lắng nghe, và viết ra một số câu đơn giản. Đối với một số câu phức tạp hơn, tôi cố gắng để chuyển chúng thành những câu đơn giản mà tôi có thể nói một cách dễ dàng. Ngày qua ngày, tôi dần dần tích lũy được rất nhiều vốn từ để giới thiệu về Thần Vận. Trong khi đó tôi chú ý đến việc điều chỉnh giọng nói, tốc độ khi nói, dần chuyển từ đọc thuộc sang giới thiệu một cách tự nhiên. Theo thời gian, tôi có thể bán vé một cách độc lập mà không hay biết. Thậm chí một số khách hàng vẫn còn do dự đã quyết định mua vé ngay sau khi nói chuyện với tôi. Thỉnh thoảng có những trường hợp mà khách hàng đã nghe lời giới thiệu của các học viên khác và chuẩn bị về nhà để nghĩ kỹ hơn, đã thay đổi quyết định và quyết định mua vé sau một hồi nói chuyện với tôi. Điều này đã khiến tôi tự tin hơn rất nhiều nhưng cũng có rất nhiều chấp trước phát triển một cách không tự biết.

Hơn một tuần sau, một đồng tu khác và tôi đã được giao nhiệm vụ làm cùng ở một điểm bán vé. Trong hai ngày đầu tiên cả hai chúng tôi đều bán được vé. Đột nhiên, một ngày tôi không bán được vé nào. Tôi đã rất buồn, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Tôi chắc chắn rằng có điều gì đó không đúng ở tôi. Nghĩ về điều này, tôi phát hiện ra rằng trong những ngày qua, tôi đã tranh đấu với cô ấy về số lượng vé mà chúng tôi bán được. Mỗi đêm tôi đều đếm xem cô ấy bán được bao nhiêu vé và tôi bán được bao nhiêu vé. Tôi rất hy vọng rằng mình làm không kém cô ấy. Tôi nhận ra điều này là tâm chứng thực bản thân rất mạnh thay vì chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi biết mình phải thay đổi.

Ngày hôm sau, trong suốt cả buổi sáng tôi không bán được bất cứ chiếc vé nào, nhưng cô ấy đã bán được vé. Tôi tự nhủ, “Mình biết đây là một khảo nghiệm và mình sẽ vượt qua khảo nghiệm này.” Tôi bình tâm lại, loại bỏ tất cả những suy nghĩ khác, chú ý đến mọi người đi ngang qua và nắm lấy cơ hội để giới thiệu Thần Vận cho họ. Không lâu sau, một phụ nữ đi tới chỗ tôi và nói: “Một vài giờ trước đây tôi đã nhận báo và tờ rơi từ chị. Tôi đã đọc chúng một cách cẩn thận, và cảm thấy nội dung rất hay. Tôi đã gọi cho gia đình của mình để thảo luận về vấn đề này, và chúng tôi quyết định sẽ đi xem buổi biểu diễn.” Khi cô ấy cầm vé rời đi, tôi lại nhắc nhở bản thân mình hãy vững tâm và không dao động. Sau đó việc bán vé rất thuận lợi. Tôi cảm thấy tâm mình rất tĩnh lặng và thuần tịnh, không tập trung đến bất kể điều gì ngoài việc bán vé.

Tối hôm đó, khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, một đồng tu hỏi tôi: “Hôm nay chị đã bán gần hết vé. Chị có cảm thấy thỏa mãn không?” Tôi nói, “Không”. Tối hôm đó khi trở về nhà, tôi học bài giảng thứ hai trong Chuyển Pháp Luân và đọc: “Hôm rồi tôi đã giảng rằng, điểm chốt của tăng công là việc chúng ta tu luyện tâm tính, đồng hoá với đặc tính của vũ trụ;”. Toàn thân tôi chấn động bởi một cảm giác khó tả và tôi ngập tràn sự biết ơn vô hạn đối với Sư phụ.

Trong những ngày bán vé này, chúng tôi thường cảm nhận được sự khích lệ và gia trì từ Sư phụ. Chúng tôi đã bán vé từ 10 giờ sáng đến 8 giờ tối. Vào ngày đầu tiên, chúng tôi đã phát hiện ra rằng vào buổi sáng có nhiều người ở trung tâm mua sắm hơn là buổi chiều. Vì vậy, chúng tôi đã quyết định đi đến đó sớm hơn một giờ, và trở về nhà sớm hơn một giờ.

Một ngày khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm trong nhóm, các học viên đã trao đổi về cách họ phối hợp với nhau: một người cố gắng bắt chuyện với những người đi qua, người nào đó chịu trách nhiệm giới thiệu Thần Vận, còn một số khác thì bán vé, họ phối hợp ăn ý để bán vé. Ngày hôm sau, hai chúng tôi đang trên đường đến điểm bán vé, thì đồng tu cuả tôi đã hỏi làm thế nào để chúng tôi có thể phối hợp với nhau thậm chí cho tốt hơn. Tôi nói: ”Hoàn cảnh của chúng ta không giống như của họ. Quầy bán vé của chúng ta ở ngay giữa đường, nơi mà mọi người đều có thể đi qua từ hai phía, và hai chúng ta có thể xử lý việc bán vé từ đầu đến cuối một cách độc lập. Vào thời điểm quan trọng, chúng ta có thể trợ giúp nhau bằng phát chính niệm. Tôi nghĩ mình nên phối hợp như vậy.”

Sau đó, đồng tu đã thẳng thắn nói rằng khi tôi bán được vé nhiều hơn, cô ấy cảm thấy ghen tị với tôi. Tôi thừa nhận rằng, “Tôi đã luôn tranh đấu với cô ấy về số lượng vé bán ra. Cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng chúng tôi đã có những chấp trước này, trên thực tế, chúng tôi không phải là một chỉnh thể. Chúng tôi vẫn còn phân định xem đó là của bạn hay đó là của mình. Làm sao chúng ta có thể nói đến một chỉnh thể cho được? Cả hai chúng tôi đều cần phải buông bỏ những chấp trước này. Chúng tôi quyết định không phân biệt xem ai làm gì mà chỉ tập trung phối hợp tốt với nhau.

Cùng ngày hôm đó, chúng tôi gặp một cặp vợ chồng và con gái của họ. Ban đầu, khi đồng tu của tôi giới thiệu Thần Vận cho họ, có vẻ như cả gia đình rất thích nó, nhưng người cha đã do dự, bởi vì ba vé cho cả gia đình không phải là một khoản tiền nhỏ. Tôi đi tới đó với những chiếc vé Thần Vận trong tay. Qua lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, tôi biết buổi diễn nào và giá vé nào là phù hợp hơn đối với họ. Tôi nhanh chóng đi tới đó với ba chiếc vé, chọn thời điểm thích hợp để xen vào cuộc nói chuyện và nói với người cha, “Ông thấy đấy, chúng tôi có những chỗ ngồi tốt như vậy. Đừng bỏ lỡ cơ hội và hãy mua ba vé.” Người cha vẫn do dự. Đồng tu và tôi tiếp tục nói chuyện với ông ấy và cố gắng giúp ông ấy đưa ra quyết định đúng đắn. Đồng tu và tôi đã hỗ trợ lẫn nhau.

Cuối cùng người cha đã gật đầu. Tôi trao vé cho cô con gái, cô bé đã nhận chúng với một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt. Người cha cười. Nhìn thấy gia đình họ đã có một lựa chọn đúng đắn, tôi thực sự vui mừng cho họ.

Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi phối hợp với nhau. Khi trở về nhà vào đêm hôm đó, tôi đã kể chuyện này với niềm hân hoan cho các đồng tu khác. Trước khi đi ngủ, một đồng tu nói cô vừa đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm trên trang Minh Huệ. Điểm chính là tâm hoan hỷ vô cùng nguy hiểm. Khi nghe thấy điều này, tôi giật mình. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng tôi đã nói chuyện về quá trình bán vé với sự hồ hởi quá mức, điều này cũng rất nguy hiểm. Tôi rất biết ơn đồng tu đã chia sẻ kinh nghiệm, và cũng rất biết ơn sự an bài khéo léo của Sư phụ để giúp tôi nhận ra chấp trước của mình trước khi nó trở thành một vấn đề.

Trong lần chia sẻ kinh nghiệm trong nhóm sau đó, tôi đã chia sẻ về việc tôi phối hợp và buông bỏ tâm hoan hỷ như thế nào. Ngày hôm sau, trên đường đến điểm bán vé, đồng tu của tôi nói: “Hôm qua chị đã nói giống hệt những lời mà chúng ta đã chia sẻ trước đó. Tuy nhiên tôi thấy thái độ của chị không được tốt”. Tôi nói có lẽ đó là do một vài học viên trước đó đã nói về những người thú vị hay những việc mà họ gặp phải trong quá trình bán vé hơn là chia sẻ về việc đề cao tâm tính và tôi cảm thấy có chút thiếu kiên nhẫn. Tôi tiếp tục biểu lộ sự không hài lòng của mình đối với buổi gặp gỡ và nói rằng tôi sẽ không đi đến buổi chia sẻ kinh nghiệm kiểu như thế này nữa. Tôi nghĩ nó đơn giản chỉ lãng phí thời gian. Đồng tu nói rằng đó không phải là chính niệm. Sau đó tôi đáp lại rằng tôi sẽ chỉ ngồi trong góc và không nghe những chia sẻ vô nghĩa đó. Thay vào đó tôi sẽ học Pháp và học thuộc một số bài thơ trong Hồng Ngâm.

Sau khi ra khỏi xe, tôi thấy nắp chai nước của tôi đã bị tuột, nước rỉ ra ngoài và làm ướt những chiếc thẻ thông tin của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng mình lại sai và nói với Sư phụ trong tâm “Sư phụ, con biết rằng con đã sai, con phải thay đổi.” May mắn thay, phần bị ướt của thẻ ở dưới cùng mà không ảnh hưởng gì đến đến công dụng của chúng. Tôi biết rằng Sư phụ đang trông chừng tôi, cho tôi thấy được những vấn đề của riêng mình, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến nỗ lực bán vé của chúng tôi.

Loại bỏ nhân tâm là một quá trình gian khổ. Sau một thời gian, tôi chuyển đến một điểm khác để bán vé. Ban đầu tình hình rất tốt. Tôi rất nhiệt tình làm tốt công việc. Tuy nhiên, sau một thời gian, một vài người không làm tại điểm của chúng tôi nữa và động lực của tôi ngày càng trở nên yếu đi. Tôi cảm thấy rằng mỗi ngày, những người qua đây đều là những gương mặt quen thuộc, một số người nhiều lần đã nhận tờ rơi của chúng tôi. Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc đứng ở đó ngày qua ngày với cảm giác đau khổ. Sau một vài ngày nữa tôi sẽ đến Viên. Tôi thực sự mong muốn thoát ra khỏi nơi này và làm việc gì đó.

Cuối tuần đó, toàn bộ lượng vé bán ra ít hơn bốn vé so với tôi mong đợi. Một tư tưởng bất ngờ xuất hiện rằng có lẽ trạng thái tu luyện của tôi đang ảnh hưởng tới lượng vé bán được. Nếu đó là do tôi đã không làm tốt, những người mà lẽ ra đã được đắc cứu lại không thể cứu được nữa thì tội nghiệp này sẽ vô cùng to lớn. Tôi bắt đầu hướng nội, tôi thấy mình quá chú trọng đến kết quả, quan tâm đến thành tích. Khi thấy rằng thành tích của mình không tốt, tôi đã rất buồn – điều này lại chính là chứng thực bản thân và truy cầu được công nhận.

Tôi đã nói với bản thân mình rằng những chấp trước này phải bị loại bỏ. Tôi không thể bị lèo lái bởi bất kỳ hoàn cảnh nào, nhưng phải kiên định và đảm bảo làm tốt mọi việc. Vào ngày tiếp theo, tôi liên tục nhắc nhở bản thân mình, “Hãy quên bản thân mình đi, chỉ cứu người thôi.” Sau đó, tôi phát hiện ra rằng có rất nhiều gương mặt lạ lẫm, và có những người rất thích buổi biểu diễn. Cuối cùng tôi đã thoát ra khỏi trạng thái tiêu cực này. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy hài lòng với việc bán vé, tôi sẽ nhắc nhở bản thân phải cẩn thận không để tâm mình bị dấy động. Khi rời khỏi điểm bán vé để đến Viên, tôi đã không còn mang theo tâm muốn được giải thoát.

Trở về từ Viên, tôi cùng nhóm với đồng tu (A) và đồng tu (B). Học viên A không nói được tiếng Đức, còn B là người mà nói tiếng Đức rất tốt, nhưng không tự tin trong việc bán vé. Đó là một đội yếu để có thể bán được nhiều vé. Tôi tự nhủ: ban đầu mình không có kỹ năng trong việc bán vé và mình nói tiếng Đức không tốt vì vậy điều duy nhất mình có thể làm là bảo trì chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì.

Ngày hôm đó, không lâu sau khi bắt đầu, học viên B giới thiệu Thần Vận cho một cặp vợ chồng trung niên. Bởi vì cách hành xử của cô ấy có chút không phù hợp, cặp vợ chồng này đã nhanh chóng rời đi. Tôi tự nhủ không được tức giận và sau đó đi tới chỗ cô ấy để nhắc cô ấy tránh lặp lại vấn đề này vào lần sau. Cô gật đầu. Hôm đó tôi chú ý đến từng niệm của mình và chắc chắn để không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào về các đồng tu khác, đặc biệt khi tôi thấy những người khác đang làm việc gì đó mà không phù hợp với quan niệm của tôi hay khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nhắc bản thân hãy tránh xa bất kể tư tưởng xấu xa nào và chỉ tập trung vào việc giới thiệu Thần Vận hay bán vé.

Có ngày tôi gần như không ăn không uống nhưng tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Bất cứ khi nào tôi phát hiện thấy một niệm đầu bất hảo nào, ngay lập tức thanh trừ nó, tôi cảm thấy rằng cơ thể của mình và toàn bộ trường năng lượng xung quanh quanh mình rất rõ ràng và trong sạch. Tôi lập tức thấy mình cao lớn và ngập tràn sức mạnh của lòng từ bi. Sau đó đồng tu B cũng làm rất tốt. Một số người lắng nghe cô ấy giới thiệu rồi một cách rất tự nhiên, cô ấy đã hướng dẫn họ tới chỗ tôi và vé đã bán được.

Trong một buổi chia sẻ kinh nghiệm sau đó, đồng tu B nói rằng có lần một học viên rất không thân thiện với cô ấy nhưng cô ấy nghĩ đó là khảo nghiệm đối với cô ấy để nhắc nhở cô ấy rằng ngay cả khi việc bán vé diễn ra suôn sẻ, cô ấy không nên có tâm hoan hỷ. Sau đó cô ấy nghe thấy học viên đó nói, “Tôi không biết những điểm bán vé khác tiến triển tốt như thế nào nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ bán được một lượng lớn.” Đột nhiên cô ấy thấy được nhiệt tâm cứu độ chúng sinh của người học viên đó. Nghe chia sẻ của cô ấy, tôi thấy được thiếu sót của mình, tôi không có những suy nghĩ xấu đối với những người khác, nhưng đã không thể nhìn thấy được công lao của người khác ngay cả khi họ không thân thiện với mình.

Việc bán vé Thần Vận trong vài tháng qua là một quá trình không ngừng khám phá và loại bỏ đi những chấp trước. Đôi lúc có những khi đau khổ, có những khi thất vọng. Trong khi đó, tôi cảm nhận được một cảm giác thần thánh sau khi loại bỏ được nhân tâm.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã ban cho con cơ hội tu luyện hiếm hoi này. Cám ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi trong cả quá trình.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì tất cả!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/8/3/在神韵售票过程中修去人心-277556.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/19/141608.html

Đăng ngày 11-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share