[MINH HUỆ 20-08-2013]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tên tôi là Eszter, tôi là một học viên người Hungary, và tôi đắc Pháp vào cuối năm 2007. Tôi rất trân quý cơ hội này và tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của bản thân trong quá trình phối hợp với các đồng tu.

Ở Hungary, tôi là người đại diện cho Đại Pháp Học Hội. Tôi thực sự muốn làm tốt phần việc của mình và hỗ trợ hợp tác giữa các học viên trong nước. Trong những năm qua, tôi chỉ có thể làm được một ít việc liên quan đến các hoạt động của chúng tôi vì tôi phải ở nhà trông con trai. Nhưng bây giờ cháu đã gần ba tuổi, giai đoạn này cho tôi cơ hội để bước sang một bên và buông bỏ các chấp trước của mình, như là chấp trước vào việc luôn cần phải lên tiếng, phải biết rõ từng bước đi và kiểm soát mọi hành động.

Trong một thời gian dài tôi đã luôn lo lắng: Liệu điều gì sẽ xảy ra nếu những học viên trong nước khác có sai sót hoặc làm điều gì đó gây tổn hại cho việc giảng chân tướng. Ban đầu, tôi đã không nhận ra tâm sợ hãi của mình tồi tệ thế nào, nhưng nó thực sự cản trở các học viên khác. Sau đó, tôi nhận ra nhân tâm của mình, cụ thể là: Tôi luôn cho rằng ý tưởng của mình là tốt nhất. Bây giờ tôi thấy rằng mỗi người chúng tôi có các tính cách khác nhau và có những cách suy nghĩ và hành động khác nhau. Chúng tôi ở các tầng thứ khác nhau và có nhiều cách khác nhau để tiến bước trong Chính Pháp.

Sư phụ chúng ta chắc chắn có thể làm tất cả mọi thứ tốt hơn so với những người khác, nhưng Ngài để chúng ta thiết lập uy đức của mình và Ngài có thể tin tưởng chúng ta rất nhiều; Ngài cho chúng ta cơ hội để chúng ta có thể tự mình nhận ra. Vì vậy, tôi thực sự không nên lúc nào cũng lo lắng về những người khác.

Kể từ khi nhận ra điều này, tôi cố gắng tích cực hỗ trợ những người khác trong các sáng kiến ​​của họ và tôi luôn giữ im lặng nếu họ có ý tưởng làm điều gì đó. Nếu những gì các học viên khác nói có vẻ là tốt, và không trái ngược với các nguyên lý của Pháp, thì tại sao tôi lại không ủng hộ? Hơn nữa, tôi nghĩ rằng cũng không có vấn đề gì lắm khi chúng tôi phạm một số sai lầm, bởi vì đây là cách mà chúng ta đang tiến lên phía trước.

Tuy nhiên, tôi đã đi sang một cực đoan khác. Tôi trở nên rất thụ động và không thể thực sự tự tin; vì vậy trong một số trường hợp, khi tôi thực sự phải nói điều gì đó, tôi đã không nói.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp ở Pháp hội tại vùng đô thị New York 2013″:

“Người điều phối có những lúc sẽ trước hết lắng nghe ý kiến người khác, sau đó chọn lấy một ý kiến tốt, cũng có [người] như vậy. Nhưng cũng có người phụ trách, xưa nay không ý kiến, bản thân xưa nay không có cách nghĩ, xưa nay không dụng tâm ở chỗ này, thế thì quả thật có phần sai kém. Sư phụ giao cho chư vị nhiều đệ tử Đại Pháp như thế, để chư vị dẫn họ cho tốt, vậy chư vị nhất định phải làm, đây là trách nhiệm. Làm không tốt, ấy là có quan hệ trực tiếp với tu luyện của bản thân.” (Phần hỏi và trả lời)

Tôi tham gia vào một hạng mục làm website ở Hungary, và việc này cung cấp cho tôi một ví dụ tốt về sự phối hợp và hợp tác. Tôi đã có xung đột với người điều phối viên trong một thời gian dài. Tôi chỉ nhìn vào những thiếu sót của cô ấy và đổ lỗi cho cô ấy về việc chất lượng các bài viết không đủ tốt và tôi nghĩ cô ấy không thực sự tập trung làm trang web v.v. Tôi đã không có tâm từ bi dành cho cô ấy. Tôi không nhận ra cô ấy đã phải khó khăn như thế nào để có thể quản lý tốt nhiều việc cùng một lúc. Sau đó tôi nói chuyện đó với điều phối viên chính của hạng mục. Việc này đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi nhận ra rằng mình không nên phê bình quá, mà nên là một người ủng hộ. Tôi nên giúp một tay khi tôi thấy có điều gì đó cần phải được cải thiện.

Khi suy nghĩ của tôi thay đổi, chúng tôi có thể giao tiếp cởi mở với nhau. Tôi bắt đầu chủ động giúp đỡ việc chỉnh sửa các bài báo và khi đó cô ấy cũng thay đổi rất nhiều. Cô ấy đã thực sự quản lý hạng mục và nghiêm túc chịu trách nhiệm của mình. Kể từ khi sự phối hợp giữa hai chúng tôi trở nên tốt hơn, tôi có thể cảm thấy rằng webite Đại Pháp tiếng Hungary của chúng tôi đang tỏa sáng như vàng kim!

Đó cũng là thời điểm để tôi nghiêm túc chịu trách nhiệm của mình và điều phối các học viên khác tốt hơn. Chúng tôi đã có một cuộc thảo luận về điều này với người chịu trách nhiệm thứ hai trong Hiệp hội. Cô ấy có một cá tính rất mạnh mẽ và nhiều lúc chúng tôi có quan điểm khác nhau về cách xử lý mọi việc. Có vẻ như cô sẽ nói “a” ngay khi tôi nói “b”.

Tôi luôn nghĩ về những lời Sư phụ giảng trong “Tinh tấn hơn nữa”:

“Vậy là tính từ nay trở đi, tôi bảo với mọi người, những người phụ trách của các hạng mục chủ yếu, người phụ trách đứng đầu ấy, họ chính là đại biểu cho hạng mục ấy. Kể cả những người phụ trách đứng hàng đầu trong Phật Học Hội, họ chính là đại biểu của việc ấy. Đối với những gì họ làm, đối với những việc mà họ yêu cầu, đối với những việc mà họ làm quyết định, chư vị hãy chấp hành vô điều kiện,”

Tôi không thể hiểu tại sao cô lại tranh cãi với tôi và cảm thấy thất vọng. Tôi không muốn đưa ý kiến ​​riêng của mình lên trước một cách mạnh mẽ. Tôi thường lùi lại một bước. Vì vậy, sau một thời gian, tôi bắt đầu hình thành thói quen không nói bất cứ điều gì khi cuộc xung đột xuất hiện. Tôi không nghĩ rằng đó là một vấn đề. Tôi nghĩ rằng tôi không có chấp trước vào vị trí của mình.

Một lần, trong một cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, câu hỏi này xuất hiện và chúng tôi có thể nói chuyện cởi mở về vấn đề này. Cô ấy thực sự cảm thấy có lỗi vì những xung đột. Chúng tôi thấy vấn đề lớn nhất là chúng tôi đã không giao tiếp tốt. Tôi nhận ra rằng tôi phải nghiêm túc chịu trách nhiệm của mình. Mặc dù tôi không có chấp trước đưa bản thân mình lên trên, tôi nên làm tốt phần việc của mình. Đó là vấn đề về việc tôi có thể điều phối tốt trong khu vực của chúng tôi hay không.

Thảo luận của chúng tôi đã ngay lập tức đưa đến một sự thay đổi tích cực. Cả hai chúng tôi đang làm việc trong hạng mục phim Trung Quốc Tự do. Trong một thời gian khá dài, chúng tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ người đầu mối cung cấp địa điểm chiếu phim cho chúng tôi. Chúng tôi đã gọi điện thoại và gửi email cho ông ấy nhiều lần, nhưng không có hồi âm. Sau buổi chia sẻ về kinh nghiệm phối hợp của chúng tôi, người này đã lập tức viết một email cho chúng tôi. Ông xin lỗi và nói rằng ông đã không nhớ ra bộ phim, và bảo chúng tôi hãy thông báo cho ông những ngày mà chúng tôi muốn chiếu bộ phim và mọi việc sẽ ổn thỏa.

Vì vậy, loại xung đột liên quan đến phối hợp có ảnh hưởng rất lớn. Các cuộc xung đột có thể là trên bề mặt hoặc ngấm ngầm. Cả hai chúng tôi nhận ra rằng khi chúng ta có vấn đề hay cảm thấy mâu thuẫn với các học viên khác, chúng ta không nên che giấu điều này và chỉ bỏ qua vấn đề. Chúng ta nên cởi mở nói về nó càng sớm càng tốt để tà ác không thể chiếm ưu thế.

Sư phụ Giảng trong Kinh văn “Tinh tấn hơn nữa”:

“Nếu chư vị không phối hợp tốt, thật sự sẽ bị tà ác dùi vào sơ hở, thì sẽ tổn thất rất lớn. Đều là tổn thất về tu luyện cá nhân, hoặc về các hạng mục mà chư vị cùng nhau cứu người.”

Hiện nay tôi coi vấn đề này rất nghiêm trọng. Chúng tôi đã có nhiều khảo nghiệm về vấn đề này. Trên đường trở về Hungary từ một cuộc họp ở Đức, chúng tôi, 04 học viên cộng với đứa con trai 02 tuổi của tôi, dừng xe nghỉ giữa đường. Chúng tôi đã rất mệt mỏi và đùa cợt thiếu tôn trọng về các học viên khác. Suy nghĩ của chúng tôi là không đúng và chúng tôi đã không chú ý đến điều này. Một lúc sau, xe của chúng tôi bắt đầu bốc khói và không thể đi được nữa. Chúng tôi đang ở gần một trung tâm mua sắm, vì vậy chúng tôi có thể ở lại đó thêm một vài giờ. Chúng tôi phát chính niệm và suy nghĩ về nguyên nhân của vấn đề. Tuy nhiên chúng tôi vẫn đổ lỗi cho nhau. Cuối cùng một đồng tu từ Hungary đã đến để kéo chiếc xe của chúng tôi và đưa chúng tôi về nhà. Chúng tôi đã bị thiệt hại lớn về tài chính. Sau đó, khi tôi đọc các bài chia sẻ về sự hợp tác, tôi nhớ lại sự cố này và nhận ra rằng chúng tôi có nạn này vì những suy nghĩ xấu của chúng tôi về các học viên khác.

Ở nhà, vợ chồng tôi cũng xuất hiện trục trặc. Chúng tôi thường tranh luận và đổ lỗi cho nhau về những khó khăn tài chính. Chúng tôi đã cố gắng để hướng nội và tìm kiếm các chấp trước của mình. Mỗi lần chúng tôi đều tìm thấy rất nhiều chấp trước, nhưng không có thay đổi gì lớn. Một ngày, tôi thấy một cặp vợ chồng đồng tu đã giúp đỡ lẫn nhau trong công việc như thế nào. Sau đó, tôi nhận ra rằng những gì ẩn sâu bên trong mới là gốc rễ của vấn đề. Chính xác là chúng tôi không thể hợp tác tốt với nhau. Đó là lý do tại sao chúng tôi phải chịu đựng nhiều tổn thất như vậy. Không lâu sau sự việc này, chúng tôi đã bán được mảnh đất mà chúng tôi rao bán hàng năm nay mà không có người mua, và bây giờ chúng tôi có thể trang trải cho nhiều việc với số tiền đó.

Sự phối hợp của chúng tôi cũng được cải thiện nhờ vào việc học Pháp hàng ngày mà chúng tôi bắt đầu vài tháng trước sau khi chia sẻ kinh nghiệm với một học viên người Áo. Mỗi sáng vào lúc 05 giờ sáng theo giờ địa phương, chúng tôi hẹn gặp nhau trên Sonant và đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và chia sẻ. Đây là một bước tiến quan trọng đối với tôi, vì trước đây tôi luôn dậy muộn và có một lối sống không điều độ. Vào năm đầu tu luyện, tôi luôn cố gắng để dậy sớm học Pháp, nhưng tôi không thể tiếp tục kiên trì việc đó. Bây giờ, việc dậy sớm cũng là một thử thách đối với tôi trong tháng đầu tiên. Nhưng tôi biết rằng đây là một cơ hội lớn và khi tôi có thể nghe tiếng những người khác, thì tôi chắc chắn sẽ không đi ngủ trở lại và tôi chắc chắn sẽ không phải hối tiếc. Thật là một hỗ trợ tuyệt vời khi chúng tôi dậy sớm và học Pháp cùng nhau. Một số người trong chúng tôi còn gọi điện cho những người không thể dậy được. Đôi khi chúng tôi có 08 người học cùng nhau, và một người nữa cũng tham gia, đó là người đã không đến tham gia bất kỳ hoạt động nào từ nhiều năm. Tôi nhận ra rằng môi trường tu luyện của chúng tôi tốt hơn nhiều kể từ khi chúng tôi học Pháp với nhau. Tất nhiên chúng tôi cũng đi học Pháp cùng với những người khác, nhưng buổi học Pháp sáng sớm thường xuyên này thực sự tạo ra một sự khác biệt.

Viết bài chia sẻ kinh nghiệm này không phải là một việc dễ dàng trong quá trình tu luyện. Khi viết bài chia sẻ của mình, tôi phải đối mặt với nhiều điều. Tôi đã viết bốn lần mới hoàn thành bài viết, bởi vì rất nhiều điều trong tôi đã thay đổi trong quá trình này. Có lần tôi đã định bỏ cuộc, nhưng tôi coi đó là một khảo nghiệm mà tôi cần phải vượt qua. Tôi có chấp trước mạnh vào việc chiều theo các học viên khác, tôi không muốn họ nghĩ xấu về tôi, và điều này tạo ra một nút thắt lớn ở cổ của tôi và nó chỉ biến mất sau khi tôi nhận ra chấp trước này.

Tôi có thể nhớ lại những việc tôi đã không làm tốt trong những năm qua và những điều mà tôi ngộ ra được. Lần đầu tiên, tôi có thể nhận thấy rõ ràng quá trình đề cao của mình. Tôi thực sự muốn làm nhiều việc hơn nữa để cứu độ chúng sinh.

Tôi cũng nhận ra rằng trong nhiều trường hợp, lời nói của tôi đã đi sang phía cực đoan. Đây cũng là một chấp trước. Nghĩ lại, tôi thấy rằng mình không nên quá cố chấp. Vì vậy, viết bài chia sẻ là một quá trình rất hữu ích để tôi học hỏi và cải thiện những chỗ mình còn thiếu sót.

Tôi muốn cảm ơn Pháp hội Châu Âu đã cho tôi cơ hội này. Trên đây chỉ là sự hiểu biết hạn hẹp tại tầng thứ của tôi, xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Tôi xin được kết thúc bài chia sẻ của mình với lời giảng của Sư phụ trong Kinh văn “Lời cảnh tỉnh”:

“Nếu chư vị ai ai cũng có thể từ nội tâm nhận thức Pháp, ấy mới là thể hiện của Pháp uy lực vô biên – Phật Pháp lớn mạnh tái hiện ở nhân gian!”

Xin cảm ơn!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/20/141619.html

Đăng ngày 06-09-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share