Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-07-2013] Tôi tên là Tiểu Quyên, năm nay 42 tuổi. Vào năm 18 tuổi, một vết thương đã xuất hiện trên đùi tôi mà không thể chữa được dù tôi đã tìm cách chữa trị từ những bác sĩ khác nhau. Sau đó nó dẫn đến viêm tủy xương. Khi xương đùi bị gãy và phải cố định bằng một miếng kim loại, tôi đã phải chịu một vết thương to bằng một quả trứng. Tôi đã đến nhiều bác sĩ để chữa trị trong 23 năm qua, nhưng những loại thuốc tôi dùng đều không có bất kỳ tác dụng nào. Tôi phải sống trong đau đớn mỗi ngày.

Tình trạng của tôi xấu đi vào mùa đông năm 2010. Chân tôi mắc phải bệnh teo cơ nghiêm trọng và không thể đi lại được. Chồng tôi phải cõng tôi đi vệ sinh mỗi ngày. Tôi rất tuyệt vọng, tinh thần của tôi rớt xuống mức thấp nhất, và không muốn sống nữa. Tôi đã chia sẻ với mẹ mình, chồng và cha chồng, yêu cầu họ chuẩn bị tâm lý khi tôi rời đi.

Tôi nghĩ đời mình đã hết, và tôi phải nói lời trăn trối cuối cùng với gia đình. Nhưng tôi vẫn lo lắng nhiều về đứa con trai chỉ mới bảy tuổi. Tôi hỏi con: “Con có thể sống mà không có mẹ không?” Con tôi lập tức bật khóc và bám lấy tôi: “Không, con muốn mẹ. Mẹ không thể chết!” Sự đau buồn và khóc than của nó khiến tim tôi đau nhói. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy bất lực. Tôi thường xuyên tự hỏi: “Ai có thể cứu tôi? Ai có thể giúp gia đình tôi?”

Trong thời gian này, khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng và cảm thấy không có ai để chia sẻ, hai học viên Pháp Luân Công đã đến nhà tôi để bán đồ dùng dành cho mùa đông. Khi thấy tôi không thể ra khỏi giường, họ đã hỏi tình trạng của tôi. Trong lúc nói chuyện, họ đã đề nghị tôi tu luyện Pháp Luân Công và nói rằng nhiều người đã được hưởng lợi ích từ môn tu luyện này. Tôi đã lắc đầu với một nụ cười gượng gạo, vì tôi hoàn toàn không tin. Một mặt, tôi đã đầu hàng căn bệnh viêm tủy xương chưa được chữa khỏi vì nó không có phản ứng với bất kỳ phương pháp chữa trị nào của nhiều bác sĩ và những loại thuốc trong những năm qua. Mặt khác, tôi đã bị tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc lừa dối và tẩy não. Tôi bác bỏ lời đề nghị của họ và tiếp tục khóc nức nở với họ vì nỗi bất hạnh của mình.

Khi  nói về con trai tôi, cặp mắt của một học viên trở nên rơm rớm nước mắt. Cô ấy nói rằng chúng tôi thật sự có một mối tiền duyên. Cô ấy đã chia sẻ câu chuyện của mình và nói với tôi trải nghiệm kỳ diệu của việc tu luyện Pháp Luân Công, khiến tôi cảm động và ngạc nhiên. Trước khi tu luyện, tình trạng của cô ấy rất giống tôi. Cô ấy bị chẩn đoán một căn bệnh không chữa được: “Hoại tử xương.” Gia đình đã thậm chí bán nhà để chữa trị cho cô ấy nhưng không gì có thể chữa được. Cô ấy đã bị bại liệt và phải ở trên giường. Chồng cô ấy đã li dị và gửi cô về với cha mẹ cô. Cô cảm thấy tuyệt vọng và không thể chịu đựng nổi nữa. Cô dự định uống thuốc độc để kết thúc cuộc đời mình, nhưng lại không muốn rời xa người con gái bảy tuổi. Dù chúng tôi chưa từng gặp và chưa từng biết nhau trước đó, tôi vẫn cảm thấy sự chân thành của cô ấy, vì không ai có thể miêu tả được sự đau đớn và bất lực của tình cảnh này trừ phi tự họ trải qua.

Sau khi chia sẻ xong câu chuyện tôi đã tin cô ấy. Cô ấy rất hiểu tôi và hoàn cảnh của chúng tôi thật sự giống nhau. Nhìn cô ấy đi lại bình thường mà không có di chứng bệnh tật nào trước đây, tôi lại bắt đầu nhìn thấy hy vọng. Các học viên cũng nói với tôi rằng “Vụ tự thiêu” trên Quảng trường Thiên An Môn được phát sóng trên TV thực chất là do chế độ cộng sản dàn dựng để phỉ báng Pháp Luân Công trong tâm trí người dân. Pháp Luân Công dạy làm người tốt và có quy định nghiêm ngặt rằng các học viên không được sát sinh. Vậy thì làm sao mà một học viên có thể tự thiêu được? Lời tuyên truyền của chế độ được phát sóng trên TV hoàn toàn là giả. Nhận ra rằng các phương pháp khác không thể chữa được căn bệnh của tôi, và các học viên cũng không có lý do gì để lừa gạt tôi và họ cũng không đòi chút tiền nào, tôi đã quyết định thử một lần. Tôi nói rằng tôi muốn tu luyện Pháp Luân Công. Các học viên nói rằng họ sẽ trở lại vào ngày hôm sau để hướng dẫn tôi các bài công pháp và mang cho tôi sách Chuyển Pháp Luân. Trước khi rời đi, họ nói rằng Pháp Luân Công là Phật Pháp, và tôi nên kiên định tu luyện bất chấp bị ai ngăn cản.

Chồng tôi đã về nhà vào buổi tối. Khi biết tôi muốn tu luyện Pháp Luân Công, anh ấy rất giận dữ và hét vào mặt tôi, nói rằng môn này bị chính quyền cấm và tôi sẽ bị bắt nếu tu luyện. Anh ấy nhấn mạnh rằng bệnh của tôi đã không thể chữa được hơn 20 năm và không tin rằng Pháp Luân Công có thể chữa được. Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho phản ứng của anh ấy, nhờ các học viên đã cảnh báo tôi trước khi họ rời đi. Dù anh ấy nói gì, tôi vẫn khẳng định rằng tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công. Bố chồng tôi đã khiến anh ấy bình tĩnh lại và nói: “Vì không ai có thể chữa lành bệnh cho vợ con, hãy để cô ấy thử tu luyện Pháp Luân Công. Nó miễn phí mà. Bố đã mời các học viên ở lại dùng bữa và đưa họ phí đi lại, nhưng họ đã lịch sự trả lại. Họ rõ ràng là không mong đợi sự đền đáp nào.” Chồng tôi đã nghe lời cha mình và ngừng phản đối.

Ngày hôm sau tuyết rơi rất dày. Tôi luôn nhìn ra cửa sổ, tự hỏi rằng các học viên có đến trong thời tiết này không, hơn nữa, chúng tôi không biết nhau và họ sống rất xa nơi đây. Tôi rất lo lắng và mong gặp họ.

Họ đã đến và dẫn thêm một học viên. Ngày hôm đó mẹ tôi cũng đến thăm tôi. Bà cũng bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối và không tin rằng tu luyện có thể chữa lành bệnh của tôi. Bà hỏi các học viên: “Các bệnh viện lớn không thể chữa được bệnh của con gái tôi. Pháp Luân Công có thể không? Nếu Pháp Luân Công thật sự chữa được, tôi sẽ theo các người và bắt đầu tu luyện.” Các học viên mỉm cười hiểu ý. Sau đó họ đã hướng dẫn tôi bài công pháp thứ năm (tĩnh công) vì lúc đó tôi không thể đứng dậy.

Tôi chầm chậm nhưng rất cẩn thận quan sát họ. Ba học viên đã hướng dẫn tôi từng động tác một. Sự nhẫn nại và tốt bụng của họ đã khiến tôi cảm động sâu sắc, và giúp tôi trở nên quyết tâm tu luyện Pháp Luân Công hơn. Cuối buổi, họ nói rằng Sư phụ sẽ giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực. Họ nói rằng tôi sẽ có những phản ứng khác nhau, nhưng dù bị đau đớn thế nào, tôi cũng không nên sợ. Cơn đau sẽ cực dữ dội, nhưng miễn là tôi kiên định thì có thể vượt qua. Họ nói tôi đọc Chuyển Pháp Luân thường xuyên và bệnh của tôi chắc chắc sẽ được chữa lành. Họ cũng để lại cho tôi các sách Pháp Luân Công khác, và nói rằng họ sẽ trở lại trong vài ngày tới.

Sau đó tôi bắt đầu nghiêm túc học Pháp và luyện công. Một phép lạ thật sự đã xảy ra. Mỗi ngày, tôi trở nên càng ngày càng khá hơn. Vào ngày thứ ba, cơn đau ở chân tôi đã biến mất. Tôi có thể ra khỏi giường và tự đi được. Vết thương to bằng quả trứng ở đùi đã thu nhỏ kích thước lại bằng một đồng xu. Các học viên đã đến thăm tôi vào ngày thứ tư. Tôi rất hạnh phúc và đi một vòng trước mặt họ, nói rằng: “Pháp Luân Công rất phi thường! Mọi điều các bạn nói là sự thật! Bây giờ tôi rất muốn tu luyện Pháp Luân Công. Mọi thứ mà ĐCSTQ nói về Pháp Luân Công là dối trá! Tôi đã bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa gạt trước đây. Tôi ước tôi có thể gặp các bạn sớm hơn để không phải chịu đau khổ trong những năm qua. Một môn tu luyện tuyệt vời như vậy đã không xuất hiện trong một nghìn năm hay mười nghìn năm. Tôi chắc chắn sẽ trân quý cơ hội này!”

Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công. Nửa tháng sau, tôi đã hồi phục hoàn toàn và có thể làm việc nhà. Mẹ tôi, chồng và bố chồng tôi đều đã chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của tôi. Họ hoàn toàn thay đổi quan điểm về Pháp Luân Công và không còn tin vào những lời vu khống Pháp Luân Công của ĐCSTQ nữa. Họ hoàn toàn bị thuyết phục rằng Pháp Luân Công là tốt.

Người trong làng tôi đều biết tôi đã khổ sở vì bệnh tật trong nhiều năm ra sao. Họ đã bị sốc khi thấy tôi đột nhiên hồi phục, và hỏi mẹ tôi điều kỳ diệu nào đã chữa lành cho tôi. Lúc đó mẹ tôi đang đi mua sắm tại một cửa hàng tạp hóa. Có nhiều người ở đó. Bà trả lời: “Là Pháp Luân Công đã chữa lành bệnh cho con gái tôi.” Nhiều người ở đó không tin vì bị ảnh hưởng bởi sự vu khống của ĐCSTQ và cười vào mặt bà. Mẹ tôi sau đó đã kể với họ chi tiết về việc bà đã chứng kiến sự thay đổi thần kỳ của tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Bà nói: “Con gái tôi sẽ chết nếu không tu luyện Pháp Luân Công. Con tôi cũng từng chuẩn bị thuốc độc và sắp sửa xa lìa cuộc sống bất hạnh của nó. Là Pháp Luân Công đã cứu con tôi.” Sau khi nghe câu chuyện của tôi, dân làng cuối cùng đã bị thuyết phục. Một người nói: “Bà thật sự là một người mẹ dũng cảm và tốt bụng. Chế độ cộng sản đã bức hại Pháp Luân Công tàn bạo nhưng bà dám đứng lên nói sự thật.” Mẹ tôi trả lời: “Tôi chỉ nói những gì đã xảy ra và những điều tận mắt chứng kiến. Mọi người chắc chắn sẽ bị thuyết phục. Không cần một viên thuốc nào, con gái tôi đã hồi phục hoàn toàn nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Và bây giờ nó có thể làm mọi việc nhà.”

Tôi xin chân thành cảm tạ Sư phụ. Nhờ Sư phụ mà tôi đã sống đến ngày hôm nay. Sư phụ đã vớt tôi ra khỏi bể khổ và ban cho tôi một cuộc sống mới. Không lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Tôi cũng muốn cảm ơn các học viên đã giúp tôi. Các bạn đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi và tôi thật may mắn khi đắc được một Pháp vĩ đại như vậy! Chúng ta hãy cùng dũng mãnh tinh tấn trên con đường tu luyện. Tôi hy vọng mọi người sẽ có cơ hội tu luyện Pháp Luân Công để có được sức khỏe và một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/7/新学员-二十三年骨髓炎–四十五天康复-272878.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/19/140006.html

Đăng ngày 15-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share